Đích Thê Tại Thượng

Chương 152: Nhìn không nhận ra, thế tử phu nhân ăn tốt ghê



Editor: Hannah

Dáng vẻ ngượng ngùng này của Vĩnh Ninh Quận chúa làm Dư thị ngẩn người, bà cụp mắt, không để lộ sắc mặt.

Cố Thanh Trúc hơi ngạc nhiên, Vĩnh Ninh Quận chúa này đúng là to gan, dám nói năng như thế ngay trước mặt Dư thị, nàng ta sợ người khác không nhận ra nàng ta thích Kỳ Thần hay sao?

Quế mama tiến vào bày mâm cơm, Cố Thanh Trúc đứng dậy trợ giúp, Quế mama cười với nàng rồi nói: “Để nô tỳ làm là được.”

“Không sao.” Vĩnh Ninh Quận chúa đang trò chuyện với Dư thị, Cố Thanh Trúc dù sao cũng không có chỗ chen lời, chẳng thà giúp Quế mama làm việc còn hơn. Trong lòng nàng đã chuẩn bị tinh thần đợi lát nữa khi tới lúc dùng bữa sẽ bị đuổi ra ngoài.

Tính cách Dư thị ghê gớm, không thích là không thích. Năm đó vì bà không thích phu nhân Mỗ phủ mà đuổi thẳng cổ người ta đi, không nể mặt chút nào.

Thế nên Cố Thanh Trúc hoàn toàn có lý do để cho rằng lát nữa Dư thị sẽ đuổi nàng đi.

Cả một bàn đồ ăn phong phú đã bày biện xong. Dư thị là người coi trọng chuyện ăn uống, đồ ăn mỗi ngày bất luận về chủng loại hay chất lượng đều là hạng thượng thừa.

Sau khi dọn mâm xong, Dư thị mời Vĩnh Ninh Quận chúa ngồi vị trí đầu bàn, Cố Thanh Trúc đứng bên cạnh, Dư thị liền chỉ vào ghế, nói: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”

Cố Thanh Trúc sững người vì bất ngờ, ngay sau đó liền đáp: “Vâng, đa tạ lão phu nhân.”

Dư thị bĩu môi. Bà là người không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, tính tình Vân thị dịu dàng, không hợp tính bà, vì thế mà khi Vân thị mới gả vào Kỳ gia, hai người từng có một khoảng thời gian mâu thuẫn. Bà trời sinh thích người thẳng thắn, nếu ngay cả nói chuyện mà còn phải nhức não vòng quanh, vậy thì chẳng thà không nói còn hơn.

Nàng dâu của Huyên nhi rất xinh đẹp, cử chỉ cũng đoan trang, vấn đề chính là quá đoan trang, đứng trước mặt bà không mở lời câu nào.

Nếu Cố Thanh Trúc biết được lúc này trong đầu Dư thị đang nghĩ gì chắc chắn sẽ cười chết thôi.

Sau khi ba người ngồi xuống, Quế mama xới cơm cho họ, hỏi Dư thị có muốn uống rượu hay không. Dư thị nhìn hai cô nương ngồi bên cạnh, lắc đầu rồi đáp: “Thôi, trẻ con không nên uống rượu thì hơn, đợi lát nữa ăn xong thì lấy nước trái cây đi.”

Quế mama vâng lệnh lui xuống, bên trong phòng ăn chỉ còn lại ba người.

Dư thị chỉ vào món chân giò trên bàn, nói với Vĩnh Ninh Quận chúa:

“Món chân giò này có thể nói là xuất sắc nhất kinh thành, cũng chỉ khi tới Ích Thọ Cư của ta mới có thể được nếm thử, Quận chúa tuyệt đối đừng khách khí.”

Vĩnh Ninh Quận chúa cười ngọt ngào, cầm đũa gắp một miếng chân giò hầm cực kỳ mềm. Cố Thanh Trúc nhìn món chân giò kia cũng không nhịn được mà duỗi tay gắp một miếng. Dư thị đúng là không nói đùa, nữ đầu bếp trong Ích Thọ Cư của bà có thể sánh với ngự trù trong cung, món Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, món Hoài Dương đều là sở trường, món thịt chân giò này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Có điều từ sau khi Dư thị qua đời, nữ đầu bếp kia liền rời khỏi Kỳ gia, kể từ đó về sau cũng không còn cơ hội được nếm thử tay nghề của bà ấy.

Vĩnh Ninh Quận chúa ăn một miếng thịt chân giò rồi buông xuông, lại gắp một miếng rau khác, trong khi đó Cố Thanh Trúc lại thong thả ung dung thưởng thức thịt chân giò. Dư thị quan sát phản ứng của hai cô gái, trong lòng thầm thay đổi cách nhìn về Cố Thanh Trúc, nói thế nào nhỉ, một cô nương thích ăn thịt thì nhân phẩm sao có thể không tốt được. (Lời của editor: Ơ kìa logic?!)

Đây là đạo lý do chính Dư thị ngộ ra. Bà thích hơn, hơn nữa còn thích ăn thịt, càng mỡ càng tốt, do đó không thích nhìn những cô nương thân hình gầy mỏng không đến hai cân thịt, vừa kén ăn lại thích ăn đồ chay. Sống trên đời phải thoải mái một chút, nếu cứ ăn chay mãi thì còn có ý nghĩa gì?

Cố Thanh Trúc càng ăn càng hoài niệm, nghĩ rằng hôm nay nhờ có phúc của Vĩnh Ninh Quận chúa mà nàng mới có thể lại được nếm thử đồ ăn do nữ đầu bếp của Ích Thọ Cư làm, sau này không biết có còn cơ hội nữa hay không, phải tận dụng thời cơ này, ngày hôm nay dù thế nào cũng phải ăn cho thỏa thích mới được.

Đồ ăn của Ích Thọ Cư món nào ngon món nào không, Cố Thanh Trúc liếc nhìn một cái là biết.

Dư thị thấy nàng ăn hết miếng này đến miếng khác, trong lòng hơi buồn bực, nhìn không ra nàng dâu của Huyên nhi thế mà lại là một người sành ăn, có vẻ khá hiểu biết về ẩm thực, những món nàng chọn đều là tinh hoa.

Cố Thanh Trúc ăn hết một bát cơm, kỳ thực đã no rồi nhưng nhìn lại một bàn đầy đồ ăn, nghĩ sau này có lẽ không bao giờ được ăn nữa liền nhờ Quế mama xới cho mình thêm một bát, làm Quế mama giật mình rồi.

Nhìn không nhận ra, thế tử phu nhân ăn tốt ghê.

Vĩnh Ninh Quận chúa cũng cực kỳ kinh ngạc, nàng ta mới ăn được hơn một nửa bát cơm, chỉ riêng việc giải quyết xong chỗ đồ ăn mà Dư thị gắp cho nàng ta cũng đã không dễ dàng, không ngờ Cố Thanh Trúc đã ăn đến bát thứ hai.

Quế mama xới cho Cố Thanh Trúc bát cơm thứ hai, Dư thị cũng đưa cái bát trống không qua, xới thêm cơm, vừa ăn vừa nhìn Cố Thanh Trúc, không cam lòng chịu thua nàng. Dư thị gặp một miếng thị mỡ to vào bát, nhướng mày với Cố Thanh Trúc vẻ khiêu khích.

Thịt mỡ như vậy, Cố Thanh Trúc không có dũng khí nếm thử, lập tức “đầu hàng”, sau đó lại ăn những món khác. Dư thị đang ăn đột nhiên bật cười, Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn bà, thấy những món bà ăn về cơ bản đều là thịt mỡ, toàn những miếng rất to.

Ăn hết hơn nửa bát, Cố Thanh Trúc thực sự no căng cả bụng, lưu luyến buông bát đũa xuống, liếm môi vẻ chưa thỏa mãn. Vĩnh Ninh Quận chúa đã nghỉ ngơi từ lâu, đang uống nước trái cây do Quế mama đem tới, thấy Cố Thanh Trúc ăn xong cũng chủ động rót một ly đưa tới trước mặt nàng.

Cố Thanh Trúc nói lời cảm tạ rồi uống một hơi hết nửa ly.

Ở chỗ Dư thị, bất kể món gì cũng đều ngon. Cố Thanh Trúc uống hết nước trái cây, nhìn miếng cam vàng ngâm mật ong giải nhiệt trong ly, hài lòng nở nụ cười.

Dư thị ăn như gió cuốn mây tan, bát thứ hai cũng đã giải quyết xong, khi bà đang định ăn thêm bát thứ ba thì Quế mama ngăn lại.

“Lão phu nhân, tốt quá hóa dở.”

Hôm nay tâm trạng Dư thị không tệ thế nên rất thoải mái buông bát đũa. Quế mama mang trà khổ qua tới cho bà giải nhiệt nhưng Dư thị lại từ chối, muốn uống nước trái cây, vừa uống vừa hỏi:

“Thế nào? Ăn no cả chưa? Quận chúa ăn ít quá, không ăn cơm thì lấy đâu ra sức lực.”

Vĩnh Ninh Quận chúa đặt ly xuống, ôm lấy cánh tay Dư thị, nói: “Lão phu nhân à, hôm nay con đã ăn đủ nhiều rồi, đấy là do con đang ở chỗ lão phu nhân đó. Nếu là ở nhà, con chỉ ăn vài ba miếng đã no rồi, hôm nay ăn bao nhiều thứ.”

Dư thị đứng dậy, quay sang nhìn Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc ăn no bụng rồi mới biết ngượng ngùng. Hôm nay nàng làm sao vậy chứ, lão phu nhân khai ân cho nàng vào Ích Thọ Cư, nàng không biểu hiện cho tốt thì thôi, còn ăn lắm như thế, giờ thì hay rồi, hình tượng của nàng trong lòng lão phu nhân xem ra có làm thế nào cũng không cứu vãn nổi.

Bà sẽ mãi cho rằng nàng là một kẻ “lá mặt lá trái”, một đứa “ăn thùng uống vại”.

Cố Thanh Trúc vuốt bụng, âm thầm hối hận, không chỉ hối hận về tinh thần mà còn hối hận cả về thể xác. Thường ngày nàng ăn cơm rất ít, hôm nay đột nhiên ăn uống quá độ, ăn nhiều quá khiến cho dạ dày khó chịu

Qua bữa cơm trưa, Dư thị có thói quen nghỉ ngơi. Bà vốn muốn giữ Vĩnh Ninh Quận chúa ở lại Ích Thọ Cư hai ngày nhưng nàng ta khéo léo từ chối, sau khi ăn xong liền ngồi hàn huyên với Dư thị một lúc rồi xin cáo từ.

Hôm nay Cố Thanh Trúc chỉ đơn thuần là người tới tiếp khách, Vĩnh Ninh Quận chúa chuẩn bị rời đi, nàng đương nhiên cũng không thể ở lại, cũng phải đi theo Quận chúa. Dư thị cũng không ngăn cản mà sai Quế mama tiễn hai người ra cửa, Quế mama còn dặn dò Vĩnh Ninh Quận chúa sau này nên thường xuyên tới chơi, nói lão phu nhân thích nhất là được vui đùa với con cháu.

Vĩnh Ninh Quận chúa có mong đợi riêng nên đương nhiên đồng ý rất nhanh chóng.

Cố Thanh Trúc dẫn nàng ta tới viện chính để tạm biệt Vân thị. Trên đường đi, Vĩnh Ninh Quận chúa hân hoan nhảy nhót, Cố Thanh Trúc thấy vậy, thầm nghĩ một thiếu nữ vui tươi như thế vì sao sau khi gả cho Kỳ Thần lại trở nên trầm mặc, u uất như thế, cũng không nghe nói Kỳ Thần đối xử với nàng ta không tốt, thế nhưng nàng ta vẫn cứ không vui. Nếu nói nàng ta không thích Kỳ Thần thì cũng đành thôi đi, nhưng xem ra nàng ta có thể vì Kỳ Thần mà vào cung yết kiến Hoàng hậu, còn mang lễ vật tới phủ bái kiến lão phu nhân, chắc chắn là rất nặng tình với Kỳ Thần. Nếu đã được gả cho đức lang quân như ý thì vì sao nàng ta còn không vui?

Cố Thanh Trúc nghĩ tới bản thân mình. Kiếp trước nàng cũng được gả cho một đức lang quân như ý nhưng nàng có vui vẻ không? Đức lang quân như ý lại không vừa ý với nàng, mỗi ngày trôi qua đều là một sự dày vò.

Thế nhưng tính cách Vĩnh Ninh Quận chúa không giống nàng. Cố Thanh Trúc gả cho người ở địa vị cao hơn mình, nhà mẹ đẻ của nàng địa vị quá thấp, thế nên nàng ở Kỳ gia mới không có chỗ đứng, lại thêm việc Kỳ Huyên không thích nàng nên cuộc sống mới quá mức gian nan. Thế nhưng Vĩnh Ninh Quận chúa xuất thân như vậy, Kỳ Thần cũng một lòng muốn cưới một cô nương con nhà thế gia về làm vợ, Vĩnh Ninh Quận chúa đối với hắn mà nói chính là một sự lựa chọn hoàn hảo, về mặt lý thuyết mà nói, cuộc sống của bọn họ phải không tệ mới đúng.

“Tỷ tỷ, ta cảm thấy tỷ khi ở trước mặt lão phu nhân quá câu nệ.” Vĩnh Ninh Quận chúa bỗng dừng bước, nói với Cố Thanh Trúc một câu như vậy. Thấy Cố Thanh Trúc ngây ra không hiểu, Vĩnh Ninh Quận chúa nói thêm: “Tỷ đừng trách ta nhiều chuyện, lúc trước chẳng phải nói lão phu nhân tới tận bây giờ cũng chưa chịu gặp tỷ sao? Ta còn nghĩ lão phu nhân là người hiền lành như vậy sao có thể làm chuyện quá đáng như thế, sau đó ta lại thấy tỷ ở trước mặt lão phu nhân câu nệ quá nhiều, ta liền đoán được nguyên do.”

Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười, đáp: “Ta nguyện lắng nghe.” Vị quận chúa này đúng là thẳng thắn khác người.

“Tỷ kiêng dè quá nhiều. Lão phu nhân thích người tính cách ngay thẳng, không thích người quá câu nệ. Khi còn nhỏ ta thường tới phủ chơi đùa, lão phu nhân giống như tổ mẫu của ta vậy, bất kể ta có nghịch ngợm thế nào, bà ấy vẫn chiều chuông ta. Thế nhưng bà ấy không chịu nổi sự câu nệ của người khác, càng câu nệ bao nhiêu bà ấy càng càm thấy đó là làm bộ làm tịch báy nhiêu, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác xa cách.”

Vĩnh Ninh Quận chúa thích vị thế tử phu nhân này của Kỳ gia, cảm thấy nàng rất có duyên với mình không muốn thấy nàng bị lão phu nhân ghét bỏ, liền đem kinh nghiệm đúc kết nhiều năm của mình truyền thụ lại cho nàng biết, hy vọng về sau vị tỷ tỷ này khi ở trước mặt lão phu nhân có thể thay đổi hình tượng của mình một chút, để lão phu nhân thích nàng hơn.

Cố Thanh Trúc nhìn Vĩnh Ninh Quận chúa, trong lòng đã thấy buồn cười nhưng đồng thời cũng cảm động. Buồn cười là vì cô nương này quá ngay thẳng, đứng trước mặt người khác nói quá nhiều điều không nên nói. Còn cảm động là bởi nàng ấy quá trong sáng, đối với một người mới nở nụ cười với mình được mấy lần là đã có thể dốc lòng chân thành như vậy, thật sự không dễ dàng gì.

Nếu như có thể, Cố Thanh Trúc thật sự hy vọng nàng ấy có thể mãi mãi giữ được sự ngây thơ hồn nhiên này, có được một mối tình khiến nàng ấy vui vẻ.

Rõ ràng Kỳ Thần không phải là một sự lựa chọn tốt. Sau khi thành hôn, Vĩnh Ninh Quận chúa trở nên u sầu, trầm mặc, tuy rằng Cố Thanh Trúc không biết cụ thể nguyên nhân gì dẫn tới sự thay đổi này, nhưng có thể khiến Cố Thanh Trúc chung sống dưới cùng một mái nhà nhiểu năm cũng chưa từng biết về con người thật của nàng ấy, chưa từng biết trước đây nàng ấy là người phóng khoáng, ngây thơ như vậy, có thể thấy nàng ấy và Kỳ Thần hoàn toàn không hợp nhau.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến nàng ấy đối với Kỳ Thần mất hết hy vọng, thất vọng, tuyệt vọng đến mức thay đổi hoàn toàn bản tính của mình?

Kiếp trước Cố Thanh Trúc “ốc chẳng mang nổi mình ốc” nên cũng không quan tâm tới cảnh ngộ của người khác, xem ra cần phải hồi tượng lại cẩn thận mới được.