Đích Thê Tại Thượng

Chương 154: Ra cái vẻ cao siêu, thần bí



Editor: Hannah

Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc sững sờ một hồi lâu, Cố Thanh Trúc càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, vừa đi đi lại vừa vừa ngẫm nghĩ rồi nói:

“Nếu không phải như vậy thì với sức khỏe của lão phu nhân, kiếp trước không thể nào lại sớm qua đời như vậy được. Nếu đúng là như thế thì không thể cứ để mặc.”

Kỳ Huyên đứng lên, hơi chần chừ rồi hỏi: “Thế nên nàng định làm gì?”

“Không thể cứ để lão phu nhân tiếp tục ăn đồ dầu mỡ.” Cố Thanh Trúc liền nói.

Kỳ Huyên nhìn nàng, đáp: “Tổ mẫu thích ăn thịt nhất, nếu không cho bà ăn thì dù là cháu trai như ta đích thân tới khuyên cũng sẽ không có tác dụng gì.”

Đây đúng là một vấn đề, Dư thị thích thịt như mạng, nếu cứ đâm đầu chạy tới bảo với bà rằng không thể ăn thịt thì đương nhiên sẽ không có hiệu quả. Thế nhưng nếu Dư thị cứ tiếp tục như thế này thì tuyệt đối không tốt cho sức khỏe.

Cả đêm Cố Thanh Trúc vẫn trằn trọc lo lắng về chuyện này, sáng sớm hôm nay nàng liền tới bên ngoài Ích Thọ Cư tìm Quyế mama.

“Thế tử phu nhân vì sao lại muốn hỏi về sức khỏe của lão phu nhân?” Quế mama thấy hơi kỳ lạ, có chuyện gì mà vị thế tử phu nhân này lại qua đây từ sáng sớm, không hỏi những chuyện khác mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi về tình hình sức khỏe gần đây của lão phu nhân như thế nào.

“Hôm qua ta gặp lão phu nhân, cảm thấy hình như lão phu nhân bị nóng trong người không tiết ra được. Vốn dĩ ta có thể bắt mạch cho lão phu nhân, như vậy có thể biết được chính xác bệnh tình, thế nhưng… lão phu nhân không tin ta, muốn bắt mạch cho người còn khó hơn lên trời, chỉ có thể tới đây hỏi mama.” Cố Thanh Trúc nghĩ tới nghĩ lui, nếu Dư thị không phối hợp thì có làm gì cũng uổng công, nhưng nàng nhất định phải xác nhận bệnh trạng của Dư thị mới được.

“Nóng trong người không tiết ra được?” Quế mama lặp lại mấy chữ này sau đó mới lắc đầu với Cố Thanh Trúc rồi đáp: “Sức khỏe lão phu nhân khá tốt, cũng không có triệu chứng gì không ổn.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Quế mama vẫn ngẫm lại, dù sao vị thế tử phu nhân này lúc trước chỉ vào cung một chuyến đã có thể nhìn ra chứng bệnh của Hoàng hậu, hơn nữa còn kê đơn thuốc cho người, nghe nói hiệu quả rất tốt.

Cố Thanh Trúc cúi đầu suy nghĩ rồi đoán:

“Sức khỏe tốt là một chuyện nhưng chứng nóng trong người có nặng không là một chuyện khác. Mama cứ thử nghe ta nói xem có đúng hay không.” Cố Thanh Trúc đứng dậy, vừa đi vừa nghĩ rồi từ từ lên tiếng:

“Lão phu nhân có phải bụng to so với người, mỗi buổi sáng sớm đều thấy mê man, gối của người hay bị bẩn, nhiều dầu, ban đêm khi ngủ ngáy rất to, trong miệng thường xuyên có cảm giác không sạch sẽ, rụng tóc rất nghiêm trọng.”

Cố Thanh Trúc miêu tả triệu chứng khiến Quế mama vô cùng bất ngờ, liền nói: “Chuyện này… Thế tử phu nhân làm sao biết được.”

Những triệu chứng này đúng là lão phu nhân có mắc phải, chẳng qua lão phu nhân cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, dù sao cũng từng ấy tuổi rồi, không thể vẫn nhẹ nhàng linh hoạt như hồi trẻ nên không để tâm. Hôm nay bị thế tử phu nhân chỉ ra, Quế mama mới ý được vấn đề.

“Nói như vậy nghĩa là ta đoán không sai rồi.”

Cố Thanh Trúc hỏi.

Quế mama gật đầu với vẻ nghi hoặc rồi đáp: “Sai thì không sai nhưng thế tử phu nhân còn chưa nói người làm sao biết được.”

Chuyện ngày Quế mama biết chắc rằng trừ bà và lão phu nhân ra, không có người thứ ba biết được, ngay cả Hầu gia và lão phu nhân cũng không biết, thế nên không có lý nào thế tử phu nhân lại nghe được từ bọn họ.

“Đây là triệu chứng của nóng trong người, tì hư khí nhược.”

Cố Thanh Trúc nói xong, Quế mama lập tức biến sắc, lắp bắp: “Vậy… Phải làm thế nào đây?”

“Phải điều chỉnh lại chế độ ăn uống, không thể ăn đồ quá dầu mỡ, đồ có tính hàn cũng phải ăn ít đi, tuổi con người mỗi năm một lớn, hệ tiêu hóa không thể còn tốt như lúc còn trẻ, phải chăm sóc kỹ càng mới được.” Cố Thanh Trúc nói với vẻ lo lắng như vậy khiến Quế mama rất bất ngờ. Nàng biết rõ lão phu nhân không thích nàng thế nhưng vẫn quan tâm tới lão phu nhân như vậy, suy nghĩ cho lão phu nhân, thật là một cô nương có tấm lòng lương thiện.

Quế mama hỏi: “Những điều thế tử phu nhân nói, ta sẽ nhắn lại cho lão phu nhân.”

Quế mama cho rằng sở dĩ Cố Thanh Trúc nói với bà những điều này hẳn là vì nàng muốn khiến lão phu nhân Dư thị mang ơn mình, thế nên bà mới nói vậy, để thế tử phu nhân biết rằng nhất định lão phu nhân sẽ biết về sự quan tâm của nàng ngày hôm nay.

Ai ngờ Quế mama vừa dứt lời, Cố Thanh Trúc đã vội vàng xua tay:

“Không được không được.”

Quế mama ngây ra, không hiểu nguyên do, sau đó lại nghe Cố Thanh Trúc giải thích: “Nếu báo lại tất cả cho lão phu nhân, bà chắc chắn sẽ không phối hợp điều trị. Lão phu nhân không tin tưởng ta, người sẽ không cho rằng ta nói thật, chỉ nghĩ ta đang dọa người. Quế mama tuyệt đối không thể báo cho người.”

Quế mama đúng là nhất thời hồ đồ không nghĩ tới vấn đề này. Tuy rằng bà cũng biết nếu báo lại cho lão phu nhân những lời thế tử phu nhân nói hôm nay, lão phu nhân chắc chắn sẽ cảm thấy thế tử phu nhân đang cố ý lấy lòng, hậu quả sẽ khó lường, thế nhưng đây chẳng phải là mục đích của lão phu nhân hay sao? Nàng muốn đánh cược một phen, muốn cải thiện ấn tượng về mình trong lòng lão phu nhân, không phải sao?

“Nếu không báo lại cho lão phu nhân thì thế tử phu nhân nghĩ thế nào?”

Câu hỏi của Quế mama làm Cố Thanh Trúc trầm ngâm một lúc mới đáp: “Ta nghĩ tạm thời đừng nói với lão phu nhân vội, để ta nghĩ cách khác. Hôm nay ta tới tìm Quế mama chủ yếu là vì muốn xác nhận các triệu chứng của lão phu nhân, giờ đã xác nhận rồi, ta cũng đã hiểu rõ. Nếu như có thể, trong khoảng thời gian này khi Quế mama mang đồ ăn lên hãy cắt giảm bớt những đồ dầu mỡ.”

Cố Thanh Trúc nói xong liền gật đầu chào Quế mama, mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi đình bên ngoài Ích Thọ Cư. Quế mama đứng trong đình, nhìn theo bóng lưng Cố Thanh Trúc, càng lúc càng không hiểu nàng muốn làm gì.

Khi bà quay lại Ích Thọ Cư, lão phu nhân đã thức dậy, còn đang súc miệng, súc được hai lần vẫn cảm thấy không sạch sẽ nên lại sai nha hoàn lấy muối đem qua đây.

Thấy Quế mama bước vào, Dư thị hỏi bà:

“Con nhóc kia sáng sớm đã gọi ngươi ra ngoài làm gì thế?”

Bọn nha hoàn đã bẩm báo lại tung tích của Quế mama từ trước nên lúc này lão phu nhân mới truy hỏi.

Quế mama tiến lên, làm tiếp việc nha hoàn đang làm, đưa cho lão phu nhân cốc nước ấm, truyền đạt lại những lời Cố Thanh Trúc đã nói khi nãy, thuật lại toàn bộ cho Dư thị nghe. Dư thị lau mặt xong, vừa lau tay vừa nhíu mày rồi hỏi:

“Mới sáng sớm nó đã qua đây nói những lời này là có ý gì?”

Quế mama lắc đầu, đáp: “Nô tỳ cũng không hiểu dụng ý của thế tử phu nhân là gì, vốn còn cho rằng nàng ta muốn ghi công trước mặt người nên đã đồng ý sẽ đem những lời nàng ta nói thuật lại cho lão phu nhân biết. Thế nhưng thế tử phu nhân dường như lại không muốn, bảo nô tỳ tạm thời đừng báo lại cho lão phu nhân sau đó nói sẽ tự mình nghĩ cách, lúc rời đi tâm trạng có vẻ nặng nề.”

Dư thị cầm lấy tách trà nha hoàn đưa, uống một ngụm, từ lúc nghe Quế mama báo tin đôi mày đã nhíu chặt đến giờ vẫn không giãn ra, sau đó bà đập mạnh tách trà xuống bàn, hừ lạnh rồi nói:

“Hừ, ra cái vẻ cao siêu, thần bí. Uổng cho bữa cơm hôm qua của ta.”

Dư thị dựa vào việc làm lần này của Cố Thanh Trúc để đánh giá nàng, trong lòng đoan chắc nàng là một đứa con gái lắm mưu mô, vốn dĩ hôm qua thấy nàng ăn cơm ngon lành như vậy còn cho rằng con nhóc này không tệ, tính tình có vẻ thật thà hơn vẻ bề ngoài nhiều, nhờ đó mới thay đổi một chút cách nhìn về nàng. Vậy mà không ngờ mới chỉ qua một đêm, nàng trở mặt, suy tính kỳ quái, còn định can thiệp cả chuyện cơm nước của bà. Nếu nhường nàng một bước, chẳng khác gì để nàng ta ngồi lên đầu mình giương oai sao?

Quế mama nhớ lại vẻ mặt Cố Thanh Trúc khi nãy, cũng không thấy nàng làm ra vẻ thần bí cao siêu gì cả, đành khuyên nhủ Dư thị:

“Kỳ thực nô tỳ cảm thấy những lời thế tử phu nhân nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. Ít nhất những triệu chứng mà nàng ấy nói về lão phu nhân rất chuẩn xác, hay là người thử tìm một đại phu tới khám xem, coi như cũng để yên tâm hơn.”

Dư thị sốt ruột xua tay rồi nói: “Ngươi tin những lời nàng ta nói làm gì? Chỉ là một con nhãi ranh ‘miệng còn hôi sữa’, mới chữa trị được cho vài người đã cảm thấy bản thân mình là thần y. Mấy cái triệu chứng mà nàng ta nói, ở tuổi ta có ai mà không mắc phải? Cũng chỉ là mấy lời mê hoặc thôi, nếu ngươi tin nàng ta thì ngươi mắc mưu rồi, sau này nói không chừng nàng ta còn mượn thế ‘làm mưa làm gió’.”

Dư thị rất không hài lòng với người cháu dâu này nhưng vì cháu trai mình thích nàng nên bà cũng không còn cách nào, chỉ mong đứa con gái này có thể an phận một chút, đừng gây chuyện. Ban đầu còn ổn, sau khi bị bà từ chối gặp mặt cũng chưa từng tới đây dây dưa nhiều, thế nên hôm qua Dư thị mới đồng ý để nàng bước vào cửa, xem như tỏ thái độ hòa nhã với nàng. Vốn dĩ nàng chỉ cần giữ nguyên trạng thái bây giờ, không cần làm gì khác, Dư thị có thể từ từ thay đổi cách nhìn về nàng, ai ngờ chỉ mới qua một đêm… ấn tượng một lần nữa đã trở nên xấu vô cùng.

“Thế… không gọi đại phu nữa sao?” Quế mama đột nhiên cảm thấy đề nghị của thế tử phu nhân kỳ thực vẫn có lý, lão phu nhân tính cách cực đoan, không chịu nghe lời khuyên của người khác, càng khuyên càng khiến bà không tin, thế nhưng những triệu chứng mà thế tử phu nhân miêu tả hồi sáng khiến Quế mama nghe xong vẫn thấy có phần tin tưởng. Nếu lão phu nhân đồng ý gọi đại phu tới bắt mạch mà không có vấn đề gì, bà cũng sẽ thấy yên tâm hơn một chút, còn không trong lòng dù thế nào vẫn thấy lo lắng.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, phu nhân đã nói không đồng ý thì sẽ không thay đổi ý kiến, Quế mama biết dù mình có khuyên nữa cũng vô dụng.

Quả nhiên, lão phu nhân phẩy tay rồi đi về phía phòng ăn:

“Không gọi không gọi, đang yên lành không bệnh không tật thì gọi đại phu làm gì, tự dưng kiếm việc vào người à. Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đi tới phòng bếp xem món chả giò chiên đã làm xong chưa, làm nhiều một chút, bên trong cho thêm nhiều thịt vào, lấy thêm một đĩa chân giò hầm tương nữa.”

Nghe Dư thị dặn dò như vậy, Quế mama đành vâng lệnh, đi về phía phòng bếp. Khi bưng thức ăn đi trên hành lang, Quế mama cúi đầu nhìn đĩa chả giò chiên đang bốc khói nóng hôi hổi, sắc vàng ruộm, ngập mỡ, bên tai như vọng lại những lời Cố Thanh Trúc nói trong đình hồi sáng, trong lòng lại thấy có điều không ổn.

Bên ngoài hành lang đột nhiên nổi gió, hoa cỏ trong viện đều lay động, bầu trời trong chốc lát trở nên u ám. Quế mama ngó ra ngoài nhìn, một mama khác đang quét rác ở bên cạnh liền nói:

“Ây da, nhìn trời có vẻ sắp mưa to, mama có gì để bên ngoài cần thu vào không?”

Quế mama nghĩ nghĩ rồi đáp: “Sáng nay có phơi chăn đêm ở hậu viện nhưng chắc Tiểu Thúy đã cất vào rồi. Các ngươi nhanh chóng làm xong việc trong viện đi, đừng dầm mưa.”

“À, vâng ạ.” Mama quét rác vâng lệnh.

Trong viện gió to như đang gào thét, nhìn tình hình này chắc hẳn sẽ mưa rất to. Mấy ngày trước Hầu phu nhân đã tới báo cho lão phu nhân, nói năm nay nước lũ dâng sớm, có mấy thôn trang đều bị nước lũ dâng lên ngập. Nhìn sắc trời này, chỉ e năm nay lũ sẽ dâng lên rất cao. Qua mấy ngày nữa là sẽ tới mùa hạ. Cứ đến mùa hạ mỗi năm, lão phu nhân lại tới thôn trang Tây Sơn tránh nóng, cũng không biết năm nay có đi được hay không.

Quế mama lòng ôm suy tư, xách theo hộp đồ ăn cùng bọn nha hoàn đi về phía phòng ăn.