Đích Thê Tại Thượng

Chương 156: Cuối cùng cũng thấy rõ mình và Cố Thanh Trúc chênh lệch ở đâu



Editor: Hannah

Nhờ có Võ An Hầu phủ phòng ngừa chu đáo, tổn thất do trận mưa to trăm năm hiếm thấy này gây ra được giảm thiểu tối đa. Tuy rằng trời mưa khiến việc di chuyển trong thành dù chỉ một bước cũng khó khăn, bá tánh buộc phải di tản tới chỗ cao, nước lũ bao vây chặn đường chuyển lương thực nhưng xe vận tải của Võ An Hầu phủ vẫn di chuyển qua lại trong thành, giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Suốt một tháng trời, Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên bận rộn tới mức gần như không về nhà. Đến khi mưa tạnh trời hửng, nắng chói chang lại kéo dài hai ngày, nước lũ trong thành mới dần dần rút đi, các bá tánh di tản ở nơi địa thế cao mới có thể thu dọn trở về nhà.

Nhân Ân Đường phát cho từng hộ dân một ít thuốc trừ mốc phòng độc, toàn bộ thuốc đều do Nhân Ân Đường phát nhưng người chế thuốc cùng nồi niêu xoong chảo được trưng dụng đều do bá tánh tự tập hợp.

Bên ngoài thành, mấy ngày trước khi trời đổ mưa Kỳ Huyên đã dẫn theo đội lính tuần thành đào đường thoát nước, dựng phòng tuyến chặn lũ, tuy rằng có vài thôn xóm ở vị trí hẻo lánh vẫn bị nước lũ vây nguy ngập nhưng đại đa số thôn xóm ngoài thành đều may mắn thoát nạn.

Chuyện khiến Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc vui mừng nhất chính là sau bao nỗ lực bỏ ra, sự hỗn loạn ở kinh thành trong ký ức của họ về kiếp trước gần như không xảy đến. Kể cả căn bệnh dịch bùng phát ở kiếp trước do đã được phòng ngừa từ trước nên cũng không xuất hiện, nơi nào có chút nguy cơ, Cố Thanh Trúc đều tự tay tới tận nơi giải quyết, hành động không sợ khó không sợ khổ của nàng khiến mọi người phải thán phục, ngay lập tức thanh danh của Cố đại phu Nhân Ân Đường đã truyền khắp kinh thành. Bá tánh cũng qua lần tai họa này mới biết được hóa ra vị Cố đại phu của Nhân Ân Đường này lại chính là Võ An Hầu thế tử phu nhân vô cùng nổi danh một hồi ở kinh thành, chính là vị tiểu thư của Trung Bình Bá phủ vì gả vào Võ An Hầu phủ mà chịu biết bao lời chửi bới.

Còn cái vị Võ An Hầu thế tử phu nhân đang được người dân bàn luận Cố Thanh Trúc kia sau khi giải quyết rắc rối đã về phủ, gần như ngủ liên tục ba ngày ba đêm. Kỳ Huyên cũng không khác gì, ngủ giống như nàng.

Hai người thực sự quá mệt mỏi, suốt một tháng qua phải tính toán chuẩn bị không phân ngày đêm, ngay cả những năm tháng đánh giặc ở Mạc Bắc cũng không cam go như vậy.

Hoàng đế nghe quan viên khắp nơi tấu trình xong, lúc này khá hài lòng với những việc Võ An Hầu phủ đã làm liền khen ngợi hết lời. Ngoại trừ Võ An Hầu phủ thì Sùng Kính Hầu phủ cũng đóng góp chút công sức. Sau khi nghe tin về việc làm hào phóng của Võ An Hầu phủ, Sùng Kính Hầu thế tử cũng tự mình dẫn theo nhân lực trong phủ, đi theo Kỳ Huyên làm không ít việc, thế nên khi Hoàng thượng khích lệ Võ An Hầu phủ thì cũng nhân tiện động viên Sùng Kính Hầu phủ.

Biết được Võ An Hầu thế tử phu nhân tự bỏ tiền túi để bảo đảm người dân trong thành không bị thiếu nước thiếu lương thực, hào phóng đóng góp tiền, Hoàng đế cực kỳ cảm động, lệnh cho Lễ Bộ bù lại toàn bộ phần tổn thất lớn mà Võ An Hầu thế tử phu nhân đã phải chịu, ngoài ra còn ban thưởng cho Võ An Hầu phủ vạn lượng vàng, cố ý ca ngợi Võ An Hầu thế tử phu nhân trước mặt văn võ bá quan trong triều, khen nàng là người cao cả, còn nói tuy nàng là thân “liễu yếu đào tơ” nhưng lại không thua đấng mày râu, là tấm gương cho nữ nhi đương thời.

Lập tức có ngôn quan đề nghị ngoài việc ban thưởng vàng thì nên thưởng riêng cho Võ An Hầu thế tử phu nhân. Đúng lúc này, Võ An Hầu thế tử Kỳ Huyên liền tiến lên phía trước, dõng dạc hùng hồn nói lời cảm tạ Hoàng đế, cảm tạ triều đình sau đó mới dẫn vào chủ đề chính, nói Võ An Hầu phủ có thể không cần ban thưởng nhưng chàng muốn xin cho thê tử nhà mình phong hào Cáo mệnh.

Dựa theo quy tắc, con gái gả vào Hầu gia phủ đệ làm vợ sau năm năm mới có thể dâng tấu xin triều đình ban phong hào Cáo mệnh, nếu có công lao đặc biệt thì có thể cân nhắc rộng rãi hơn, mà việc làm lần này của Cố Thanh Trúc hoàn toàn có thể coi là công lao đặc biệt, thế nên sau khi Kỳ Huyên đề cập, Nguyên Đức Đế chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức ân chuẩn, phong cho Võ An Hầu thế tử phu nhân Cố Thanh Trúc làm Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân, có sổ con cho phép tùy ý ra vào cung, ban mệnh phu, ban ấn, ghi công đức tại Thái Miếu.

Sự sủng ái này của Nguyên Đức Đế thực sự là hiếm thấy.

Về lý thuyết, Võ An Hầu phủ lúc này đã quá hưng thịnh, danh hiệu Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân nói ban liền ban, làm như vậy có phần không phù hợp với quan điểm cân bằng trước giờ vẫn nhất quán của Hoàng đế. Có điều lòng dạ thiên tử như kim đáy bể, ai cũng không đoán ra nổi rốt cuộc Hoàng đế đang nghĩ gì. Tóm lại, Võ An Hầu thế tử phu nhân mới gả vào Hầu phủ được một năm đã đạt được vị trí Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân và quân hàm, thật đúng là hiếm thấy, mà điều quan trọng nhất là vị thế tử phu nhân này năm nay mới chỉ mười sáu tuổi.

Vận may như thế này không phải ai cũng có được.

*****

Tại hậu viện của Sùng Kính Hầu phủ, khi Đoàn thị nghe được tin Cố Thanh Trúc tuổi còn nhỏ đã được phong làm Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân thì vô cùng khiếp sợ. Phải biết rằng bà ta đã tới từng này tuổi, vì chỉ là vợ kế của Sùng Kính Hầu mà phải tranh đấu “sứt đầu mẻ trán” mới giành được một phong hào Tứ phẩm Cáo mệnh, vậy mà Cố Thanh Trúc kia mới từng ấy tuổi đã đạt được vị trí Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân, thật khiến người ta không phục.

“Nàng ta… Nàng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Lại nói, trong đợt thiên tai mưa lũ này chẳng phải Sùng Kính Hầu phủ của chúng ta cũng đóng góp sao, sao Hoàng thượng chỉ biết sắc phong cho nàng ta làm Cáo mệnh phu nhân? Chẳng lẽ công lao của những phủ khác không được tính hay sao?”

Đoàn thị vì trong lòng mất bình tĩnh nên cũng không kiểm soát được sự ức chế trong lời nói.

Hạ Vinh Chương lườm bà ta một cái, lúc này Đoàn thị mới tiết chế hơn một chút. Hạ Thiệu Cảnh lạnh lùng nói: “Hoàng thượng chẳng phải đã thưởng cho chúng ta rồi sao. Mẫu thân bớt nói vài câu đi.”

Tuy rằng khuyên Đoàn thị như vậy nhưng sắc mặt Hạ Thiệu Cảnh cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Vì sao chứ? Bởi suy nghĩ của hắn và Đoàn thị cũng chẳng khác nhau là mấy. Dựa vào đâu mà những gì tốt đẹp nhất đều ban cho Võ An Hầu phủ? Lúc trước, khi hắn nghe nói Võ An Hầu phủ có hành động cứu trợ cho bá tánh bị nước lũ vây trong thành thì đã nhanh chóng quyết định phái toàn bộ hộ vệ của Sùng Kính Hầu phủ ra ngoài, bản thân hắn cũng tự mình ra tay trợ giúp, đi theo Kỳ Huyên bắc cầu mở đường, vốn còn cho rằng khi xét công lao, dù cho công của Hạ gia không lớn bằng Kỳ gia nhưng ít nhất cũng có thể ngang hàng với nhau.

Không ngờ hắn tốn bao nhiêu công sức như vậy, Hoàng thượng thế mà làm như không thấy, thưởng cho Võ An Hầu phủ vạn lượng hoàng kim, thưởng cho Sùng Kính Hầu phủ nghìn lượng bạc trắng, ngoài ra còn ban cho Cố Thanh Trúc phong hào Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân. Cố Thanh Trúc… Chỉ là tiểu thư của một Trung Bình Bá phủ đã xuống dốc, nàng ta dựa vào đâu mà mới mười sáu tuổi đã leo lên vị trí Nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân?

Hoàng thượng thiên vị thấy rõ.

Hạ Vinh Chương nhìn con trai suy tư một hồi. Con trai lớn của ông ta là người nhạy bén, hành xử khéo léo, linh hoạt, biết nhìn thời thế, chỉ cần phát hiện chút động tĩnh sẽ lập tức ra tay, điểm này đúng là không tồi. Có điều trong mắt người ngoài, những điểm này cũng không chắc chắn là tốt. Nếu Võ An Hầu phủ đã ra mặt làm việc này, hơn nữa còn được người trong thành hưởng ứng vậy thì người khác có ào ạt làm theo cũng chỉ là kẻ bắt chước. Hoàng thượng cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra được tình hình thực tế là như thế nào, thế nhưng con trai ông gần đây dường như đã bị thù hận cùng sự không cam tâm làm phá hủy những bước đi bình tĩnh vốn có, trở nên gấp gáp nóng vội.

Bất kể thế nào, một khi đã muốn tranh hơn thua với Võ An Hầu phủ, nếu còn tiếp tục như thế này thì sẽ rất nguy hiểm.

“Con theo ta vào thư phòng, ta có chuyện muốn nói với con.” Hạ Vinh Chương nói với Hạ Thiệu Cảnh, ông muốn nhân lúc này nhắc nhở con trai một chút. Hạ Vinh Chương đứng dậy đi về phía thư phòng, Hạ Thiệu Cảnh chắp tay vái chào Đoàn thị, sau đó đi theo Hạ Vinh Chương.

Trong phòng khách chỉ còn lại Đoàn thị và vợ chồng Hạ Bình Chu. Lửa giận trong lòng Đoàn thị còn chưa “phát” ra hết, khi ngước mắt lên lại bắt gặp nụ cười nhạt chưa kịp thu lại trên khóe miệng thê tử của Hạ Bình Chu, lập tức nổi sung lên, đập bàn, giận dữ quát:

“Ngươi cười cái gì? Biết tỷ tỷ của ngươi được phong Cáo mệnh, ngươi vui thế sao?”

Cố Ngọc Dao bị Đoàn thị mắng liền hoảng sợ, vội vàng điểu chỉnh lại nét mặt, ôm lấy bụng bầu to đứng lên khỏi ghế, nói: “Mẫu thân bớt giận, con không có.”

Cuộc sống của Cố Ngọc Dao ở Hạ gia chẳng tốt lành gì, Đoàn thị đối với nàng ta vô cùng nghiêm khắc, chỉ cần hơi sai sót một chút thì tuyệt đối không dung tha, chẳng ngại nàng ta đang bụng mang dạ chửa, chẳng ngại nàng ta không tiện cử động, giờ Cố Ngọc Dao đã hơi mang ám ảnh tâm lý, chỉ cần nghe loáng thoáng giọng nói của Đoàn thị, nàng ta sẽ trở nên gượng gạo, lông tơ dựng ngược.

“Hừ, dối gạt ai đây? Ngươi cho rằng nàng ta thành Cáo mệnh phu nhân là có thể nâng đỡ ngươi sao? Ngươi cũng không nhìn lại mình xem, xem bản thân là cái thứ gì. Lúc trước sao ta lại có thể tin lời mẫu thân ngươi, cưới ngươi về nhà cơ chứ. Chưa bàn tới việc đem vinh quang cho phủ, ngươi còn ‘ăn cây táo rào cây sung’. Sao nào? Vẫn còn thương nhớ Cố gia hả? Nếu thế ngươi về nhà ngươi đi.”

Đoàn thị đã cạn kiệt kiên nhẫn với Cố Ngọc Dao, ngày nào cũng hối hận vô cùng. Biểu hiện của Cố Ngọc Dao ở trong phủ càng ngày càng bình thường, mama quản giáo trong cung cũng nói nàng ta không có tiến bộ gì đáng nói, Đoàn thị cảm thấy tâm nguyện muốn bồi dưỡng Cố Ngọc Dao thành người quyền quý của mình khó đạt thành. Lúc trước bà ta còn tự nhủ rằng dù cho Cố Ngọc Dao có vô dụng thì dưới sự bồi dưỡng của bà ta nhất định có thể giúp nàng ta có tiền đồ. Ai ngờ “gỗ mục” đẽo thế nào cũng không thành đồ dùng được, bao nhiêu công sức, tiền tài bỏ ra đều là ném ra sông ra biển.

Cố Ngọc Dao đỡ lấy lưng, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội với Đoàn thị. Nàng ta càng ngày càng không dám đắc tội với Đoàn thị, sợ sau khi đắc tội với bà ta, bản thân mình sẽ phải chịu đựng những hình phạt nghiêm khắc hơn. Cơ thể nàng ta lúc này đã quá nặng nề, không cách nào chịu đựng nổi sự nghiêm khắc của Đoàn thị.

Cố Ngọc Dao liếc nhìn Hạ Bình Chu nhưng hắn chỉ cúi gằm mặt xuống, nhìn như lão tăng thiền định, căn bản đã mặc kệ sự sống chết của Cố Ngọc Dao, thi thoảng nói vài câu quan tâm cũng chỉ để thể hiện ra bên ngoài.

Suy nghĩ của Hạ Bình Chu không khác nhiều so với Đoàn thị. Hắn cực kỳ hối hận sao lúc trước lại cưới Cố Ngọc Dao. Từ khi biết được người từ nhỏ đã có hôn ước với mình là Cố Thanh Trúc, rõ ràng hắn và Cố Thanh Trúc đã có thể thành vợ chồng, thế mà lại bị những kẻ tiểu nhân này phá hoại. Cố Thanh Trúc có nhan sắc, có tài hoa, giờ còn được mọi người ca tụng là nữ Bồ Tát. Nếu người con gái như vậy có thể trở thành thê tử của hắn thì đời này Hạ Bình Chu hắn còn gì oán hận nữa đây?

Một mối nhân duyên tốt đẹp như vậy lại bị người ta phá hoại, trong lòng hắn cảm giác bị đè nén vô cùng, đâu còn tâm tư nhàn rỗi đi lo chuyện của Cố Ngọc Dao.

“Sao không nói gì? Cố gia các ngươi chẳng phải giỏi lắm sao? Hả? Chẳng phải ngươi có tiền sao? Quy tắc của Hạ gia ta cũng không làm khó được ngươi. Vậy phạt ngươi cấm túc mười ngày, không có lệnh của ta thì không được ra khỏi phòng một bước. Ngươi có bạc thì tự lo lấy thân mình đi.”

Đoàn thị ra lệnh như vậy khiến Cố Ngọc Dao vô cùng kinh ngạc. Trong lòng nàng ta càng thêm oán giận, Đoàn thị căn bản là đang “bới lông tìm vết”, cố ý gây sự. Nàng ta ở trong phủ tiêu tiền mua đồ, có gây hại cho ai sao? Có ai từng nghe thiếu phu nhân sống trong phủ muốn ăn gì, muốn dùng gì đều phải tự bỏ tiền ra mua chưa? Tủi nhục đến vậy, Cố Ngọc Dao chưa từng than vãn, thế mà bây giờ Đoàn thị lại lôi ra định tội nàng ta, thật sự là ức hiếp người quá đáng.

Cố Ngọc Dao còn muốn đứng lên cãi lại Đoàn thị nhưng bụng nàng ta lúc này đã quá to cơ thể càng lúc càng nặng nề, đến hít thở còn khó, nào có sức lực đôi co với Đoàn thị. Huống hồ nơi này là Hạ gia, nàng ta ở Hạ gia chẳng có gì trong tay, không có của hồi môn, không có tài sản, không có nhân lực, đến một người trợ giúp còn không có, dưới tình thế như thế này, nàng ta lấy cái gì mà đấu với Đoàn thị.

Cắn môi, Cố Ngọc Dao nuốt nước mắt, cố gắng không để bản thân bật khóc, quay sang nhìn Hạ Bình Chu, thấy hắn vẫn vô dụng như vậy. Nàng ta hít một hơi thật sâu, đỡ bụng xoay người đi khỏi nơi khinh người quá đáng này.

Khi đi đến hành lang gấp khúc, Cố Ngọc Dao lặng lẽ cười lạnh. Cuối cùng nàng ta cũng thấy rõ mình và Cố Thanh Trúc chênh lệch ở đâu. Nếu rơi vào tình huống tương tự như khi nãy, với tính tình của Cố Thanh Trúc đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn, nhất định phải khiến cho Đoàn thị “đẹp mặt”, thế nhưng Cố Ngọc Dao nàng ta không làm được.