Đích Thê Tại Thượng

Chương 159: Khóc cái gì mà khóc, ta còn chưa chết đâu



Editor: Hannah

Trận “đại chiến” trên giường đột nhiên im bặt. Kỳ Huyên đành nhả “miếng thịt” khó khăn lắm mới đưa được vào miệng ra, từ từ ngồi dậy khỏi người Cố Thanh Trúc, nói vọng ra ngoài:

“Ngươi nói gì? Lặp lại xem nào.”

Giọng Lý Mậu Trinh vang lên một lần nữa: “Thế tử, không hay rồi, người mau ra đây, dẫn theo phu nhân tới Ích Thọ Cư xem tình hình. Lão phu nhân đột nhiên ngất xỉu.”

Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc vội vàng ngồi dậy, ai nấy luống cuống tay chân mặc lại quần áo. Chủ yếu là Cố Thanh Trúc, quần áo trên người đã bị Kỳ Huyên cởi ra một nửa. Kỳ Huyên chỉnh trang lại cho bản thân xong liền giúp Cố Thanh Trúc mặc lại quần áo, trong quá trình này không khỏi bị Cố Thanh Trúc nhìn với ánh mắt xem thường mấy lần.

Nếu không phải vì còn lo lắng cho lão phu nhân, Cố Thanh Trúc thực sự muốn lao lên tát cho chàng vài cái cho hả giận.

Hai người họ ăn mặc chỉnh tề xong xuôi mới thở hồng hộc chạy ra mở cửa. Lý Mậu Trinh vừa thấy hai người họ liền xấu hổ, thế tử vẻ mặt buồn bực, phu nhân lại đầy vẻ oán giận, hắn sao có thể không biết lúc nãy hai người họ ở trong phòng làm cái gì.

Da mặt hắn tê dại nhưng vẫn phải dẫn đường cho hai người họ, vội vội vàng vàng chạy tới Ích Thọ Cư.

Khi Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên tới nơi, Vân thị đã ở đó, ngồi bên giường lão phu nhân lặng lẽ rơi nước mắt.

Vân thị là một người phụ nữ không có chính kiến, khi Kỳ Chính Dương ở nhà, mọi chuyện trong nhà đương nhiên đều do ông gánh vác, bà chỉ cần sắp xếp những chuyện lặt vặt nhỏ nhặt khác cho ổn thỏa là được. Thế nhưng gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là kinh thành mưa to, Huyên nhi và con dâu làm ra chuyện lớn trong kinh thành, bà ngày đêm cầu nguyện tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì bất trắc. Cũng may ông trời rủ lòng thương, không để Võ An Hầu phủ xảy ra chuyện, còn được lợi cho con dâu trở thành Cáo mệnh phu nhân.

Thế nhưng tiệc mừng vừa mới qua, đến tối lại phát sinh chuyện như thế này đây. Lão phu nhân đột quỵ không chút dấu hiệu báo trước, nếu xảy ra điều gì bất trắc, đến khi Kỳ Chính Dương đánh giặc trở về, bà biết ăn nói làm sao đây.

Thấy con trai và con dâu tới, Vân thị vội vàng đứng dậy. Kỳ Huyên bước tới đỡ lấy bà, nước mắt Vân thị cuối cùng cũng không kìm được nữa.

“Huyên nhi, tổ mẫu con liệu có làm sao không?”

Kỳ Huyên nhíu mày rất chặt, quay sang nhìn Cố Thanh Trúc. Nàng mang theo hòm thuốc tới, hạ nhân trong phủ đã đi mời đại phu nhưng còn chưa về tới nơi. Cố Thanh Trúc tiến lên, Quế mama lập tức nhường chỗ cho nàng. Cố Thanh Trúc bắt mạch cho Dư thị đang hôn mê rồi quay sang hỏi Quế mama:

“Thuật lại sơ lược tình hình cho ta. Hôm nay lão phu nhân đã làm gì, ăn gì, trước khi ngất xỉu có dấu hiệu gì đặc biệt không? Mọi chuyện từ lớn tới nhỏ đều kể hết cho ta.”

Quế mama đã sợ tới mức đầu đầy mồ hồi, khi thấy Cố Thanh Trúc trong lòng lại trấn tĩnh hơn một chút, cố gắng bình tĩnh nhớ lại, thuật lại toàn bộ những việc Dư thị đã làm và những thứ bà đã ăn trong ngày hôm nay cho Cố Thanh Trúc nghe.

“Lão phu nhân vẫn giống như thường ngày, buổi sáng ăn canh thịt heo sủi cảo cay, trưa ăn khá nhiều thịt hầm còn có hai miếng thịt kho, đến tối nghe nói viện chính mở tiệc, tuy rằng lão phu nhân không tới nhưng cũng dặn đầu bếp làm thêm nhiều món chính đa dạng.”

Cố Thanh Trúc bắt mạch xong, chỉ vào hòm thuốc rồi nói với Kỳ Huyên: “Kim châm.”

Giữa hai người họ có sự ăn ý, Cố Thanh Trúc vừa ra lệnh, Kỳ Huyên liền biết nàng muốn gì, lập tức mở hòm thuốc ra, đem túi kim châm lại cho nàng. Cố Thanh Trúc vừa mở túi kim châm ra, vừa hỏi lại Quế mama:

“Mấy món chính đều là món dầu mỡ phải không? Có uống thêm gì khác không?”

Quế mama gật đầu lia lịa, đáp: “Vâng đúng vậy, đều là mấy món nhiều dầu mỡ, lão phu nhân thích ăn như vậy. Đồ uống là trà bơ, còn ăn thêm hơn hai mươi miếng nem rán.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày, mắng: “Làm càn rồi. Những điều lần trước ta nói với ngươi cũng không phải là trò đùa.”

Quế mama hối hận vô cùng, lúc đó sau khi bà nghe Cố Thanh Trúc nói, tuy rằng có chút hoài nghi nhưng cũng không hoàn toàn để tâm, bởi dù sao lão phu nhân cũng đã ăn uống như vậy cả đời rồi, cũng chưa từng có vấn đề gì, tuy có mấy bệnh về xương khớp nhưng đúng như lão phu nhân đã nói, ở tuổi của bà ít nhiều gì cũng có bệnh, không đáng lo.”

Một tháng qua trời đổ mưa to, trong phòng bếp của lão phu nhân chưa từng thiếu thức ăn. Khi thời tiết tốt, lão phu nhân còn ở trong sân đánh một bộ quyền, múa một bộ kiếm pháp. Thế nhưng thời tiết không tốt, lão phu nhân nhàm chán, bức bối trong lòng, ngoại trừ ăn cũng chỉ có ăn, không nghĩ ra phương thức tiêu khiển nào khác.

Nếu sớm biết lão phu nhân sẽ vì vấn đề ăn uống mà ngất xỉu, nói thế nào Quế mama cũng phải cố gắng khuyên nhủ lão phu nhân ăn ít đi một chút.

Có điều giờ nói gì cũng đã muộn.

Cố Thanh Trúc rút ra ba cây châm còn dài hơn ngón tay, sai Quế mama dựng lão phu nhân dậy, một cây châm vào huyệt Bách Hội, cây tiếp theo châm vào sau gáy, cây cuối châm vào đầu.

Cơ thể lão phu nhân đột nhiên nhúc nhích, Vân thị muốn tiến lên xem nhưng bị Kỳ Huyên ngăn lại. Vân thị hỏi: “Con đi xem lão phu nhân thế nào. Cây châm dài như vậy, sẽ không sao đấy chứ? Hay là vẫn nên chờ đại phu tới đi.”

Kỳ Huyên nhìn chằm chằm tình hình trên giường không chớp mắt, lắc đầu đáp:

“Năng lực của Thanh Trúc đáng tin hơn bất kỳ đại phu nào. Mẫu thân yên tâm đi.”

Đây cũng không phải Kỳ Huyên tin tưởng Cố Thanh Trúc một cách mù quáng mà là do chàng hiểu rất rõ trình độ y thuật của nàng. Năm đó khi bọn họ ở Mạc Bắc, Kỳ Huyên tòng quân, Cố Thanh Trúc liền hỗ trợ trong quân y. Ban đầu nàng chỉ băng bó những vết thương nhỏ, sau đó có một vị lão quân y nhận ra được Cố Thanh Trúc có thiên phú học ý nên liền dạy nàng cách thức chữa bệnh cứu người. Chiến trường là nơi có quá nhiều cơ hội để thực hành, mới chỉ qua một năm mà Cố Thanh Trúc đã có thể tự mình đảm nhiệm việc chữa trị, cứu thương, trải qua bốn năm mài giũa, y thuật càng lúc càng lợi hại.

Sau khi nàng sống lại, vì nguyên nhân tuổi tác mà nhiều người không thực sự tin tưởng nàng, đành phải lấy Nhân Ân Đường làm lớp vỏ ngụy trang, mới có thể khiến mọi người có thêm lòng tin ở khả năng y thuật của nàng.

Những chuyện đó đều không đáng nề hà.

Dư thị ngồi trên giường run rẩy từng cơn, Cố Thanh Trúc nhắm chuẩn thời cơ, ngay cả giày cũng không kịp cởi, lập tức giẫm lên giường Dư thị, để bà ngả người về phía trước, nửa người nhào ra khỏi giường, vội vàng gọi Quế mama:

“Mau đi lấy ống nhổ, lấy cái lớn một chút.”

Vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc khiến Quế mama không dám chậm trễ, lập tức chạy đi, cầm ống nhổ để trong góc tường tới bên giường chờ lệnh. Cố Thanh Trúc khom lưng, từ phía sau ôm lấy eo Dư thị, dùng lực toàn thân ép vào bụng bà. Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, bởi không ai ngờ được một Cố Thanh Trúc gầy yếu thế mà lại khỏe đến vậy, có thể lôi cả người Dư thị to béo lên. Cố Thanh Trúc cắn răng dồn sức, ép chặt bụng Dư thị.

Mọi người không biết Cố Thanh Trúc đang làm gì, chẩn bệnh không giống chẩn bệnh, chữa trị không giống chữa trị, ngược lại còn đem Dư thị đang hôn mê lăn qua lộn lại. Vân thị lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, nếu Dư thị còn không có phản ứng gì, có lẽ bà phải tiến lên ngăn nàng lại, tránh đề con nhóc này “chữa lợn lành thành lợn què.”

Đúng vào lúc này, từ cổ họng Dư thị phát ra một tiếng gầm gừ nghẹn lại. Theo âm thanh phát ra, Quế mama cảm thấy ống nhổ trên tay mình nặng hơn. Dư thị nôn ra rất nhiều thứ ô uế, hơn nữa còn chưa dừng lại, vẫn nôn liên tục, đến nỗi cái ổng nhổ nhỏ còn không chứa đủ. Quế mama cuống quít gọi một mama đêm chậu khác lại đây. Cố Thanh Trúc vẫn ngồi sau lưng ép vào bụng Dư thị, cứ như thể muốn ép toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Dư thị ra.

Sau chừng nửa khắc qua đi, Dư thị đã nôn đầy hai ống nhổ, còn lại chỉ nôn ra nước dịch, không còn thức ăn đã tiêu hóa. Lúc này Cố Thanh Trúc mới buông tay, vòng ra trước người Dư thị, xoay người bà lại một lần nữa. Trên mặt trên người Dư thị dính đầy chất bẩn, Cố Thanh Trúc cũng không ngại, một bên sai Quế mama múc nước tới lau cho Dư thị, một bên rút khăn tay từ trong tay áo ra lau mặt cho bà.

Kỳ Huyên tiến lên cầm lấy khăn tay của Cố Thanh Trúc, tự mình lau cho Dư thị. Quế mama cũng sai người bưng nước ấm lên, thấy việc hai người đang làm liền nói:

“Thế tử, thế tử phu nhân, vẫn nên để nô tỳ làm đi.”

Trên khăn đã dính đầy vết bẩn, Kỳ Huyên liền vứt vào trong ống nhổ mà mama đang bưng ra, dùng khuỷu tay làm giá đỡ Cố Thanh Trúc đứng dậy, tay chàng rất bẩn, không cách nào nắm tay đỡ nàng. Cố Thanh Trúc khi nãy vật vã như vậy, chân đã mềm nhũn. Nàng cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, lại có thể nhấc cả người Dư thị to con như thế lên.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không thể để Dư thị xảy ra chuyện gì.

Vân thị nhìn mama bê đi hai ống nhổ, không màng đến mùi khó chịu trong phòng, tiến lên hỏi Cố Thanh Trúc: “Thanh Trúc à, lão phu nhân sao rồi?”

Cố Thanh Trúc đang để Hồng Cừ vén tay áo cho mình, nghe Vân thị hỏi thế liền đáp: “Mẫu thân yên tâm đi, một lúc nữa lão phu nhân sẽ tỉnh lại thôi. Hôm nay người đã ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, nhất thời máu trong người không lưu thông được mới dẫn đến hôn mê.”

Nghe Cố Thanh Trúc nói xong, Vân thị mới hơi yên tâm hơn một chút. Từ lúc ban đầu thấy Cố Thanh Trúc chẩn trị cho Dư thị còn lo lắng, đến lúc sau thấy nàng vì cứu Dư thị mà không e ngại bất kỳ thứ gì, bà sao còn có thể không tín nhiệm nàng.

“Ở đây còn có ta, nàng đi tắm rửa đi.”

Kỳ Huyên nói với Cố Thanh Trúc. Nàng thích sạch sẽ, trước khi đến Mạc Bắc, ghế đá dính bụi nàng cũng không chịu ngồi, sống trong quân làm quân y mấy năm, cái gì dơ bẩn việc gì mệt nhọc nàng cũng đều đã trải qua, hoàn toàn không còn chút giữ kẽ của tiểu thư quyền quý trong kinh thành.

Thế nhưng nàng không chê người bệnh không có nghĩa nàng có thể chịu được thứ dơ bẩn, do đó Kỳ Huyên mới nói như vậy.

Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng, lắc đầu đáp:

“Không cần đâu, ta chờ ở đây một lúc, xem tình hình thế nào đã.”

Một lão đại phu từ cửa chạy xộc vào, nhìn thấy trong phòng người ra kẻ vào, còn có đống lộn xộn bên cạnh giường lão phu nhân liền biết đã xảy ra chuyện gì. Ông đi tới sau lưng Quế mama, quan sát một lúc thấy sắc mặt Dư thị đã hồng hào trở lại, trên huyệt Bách Hội còn cắm một cây kim châm, biết đã có người ra tay chữa trị liền đưa tay bắt mạch cho Dư thị. Một lúc sau, lão đại phu đứng dậy, bẩm báo lại với Vân thị:

“Phu nhân không cần lo lắng, lão phu nhân đã được cấp cứu thỏa đáng, không còn gì đáng ngại nữa.”

Lão đại phu vừa dứt lời, Dư thị nằm trên giường phát ra một tiếng hít thở rất mạnh, ngực phập phồng, mày nhíu lại rồi từ từ mở mắt. Quế mama và mấy mama, nha hoàn hầu hạ bên cạnh vui mừng ra mặt, quay đầy nói với Vân thị, Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc:

“Lão phu nhân tỉnh rồi, lão phu nhân tỉnh rồi.”

Vân thị vội vàng bước tới, quả thực thấy Dư thị lúc trước sắc mặt còn xám như tro, giờ đã hồi phục phần nào. Mắt bà hơi hé mở là Vân thị xúc động, nhào lên mép giường òa khóc.

Dư thị nhíu mày, cố gắng chịu đựng vị khó chịu trong miệng, hàm răng run rẩy đập vào nhau lập cập, khẽ quát Vân thị đang khóc lóc:

“Khóc cái gì mà khóc, ta còn chưa chết đâu.”

Âm lượng tuy rằng không lớn nhưng rất có tinh thần. Còn có thể tỏ vẻ ghét bỏ Vân thị, chứng tỏ Dư thị thực sự không vấn đề gì.