Đích Thê Tại Thượng

Chương 171: Thế tử, theo lời dặn của người, bọn thuộc hạ đã tìm thấy hai thi thể đằng sau đống đá



Editor: Hannah

Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc cùng ngồi ở Diễn Võ Trường ngắm hoàng hôn. Khi Cố Thanh Trúc bình tĩnh trở lại, nàng lau nước mắt, tựa vào người Kỳ Huyên. Thực ra, lúc gặp phải mãng xà, nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Dù cho giữa nàng và Kỳ Huyên là mối nghiệt duyên đi chăng nữa, nàng cũng muốn cho chàng và chính mình một cơ hội. Con người có thể phạm sai lầm mà nàng cũng có thể lựa chọn tha thứ. Thế nhưng điều kiện tiên quyết để tha thứ chính là nàng phải biết được, trong lòng chàng có yêu mình hay không.

Nếu đó chỉ đơn thuần là mong muốn bù đắp, vậy thì Cố Thanh Trúc cũng không cần sự bù đắp này, bởi chẳng có thứ gì có thể xoa dịu những nỗi đau mà nàng từng trải qua. Nhưng nếu đó là tình yêu thì nàng tình nguyện thử lại một lần nữa.

Từ sau lưng vang lên tiếng bước chân, Kỳ Huyên quay đầu lại liền thấy một binh sĩ đang vội vàng chạy về phía bọn họ. Người binh sĩ kia hình như là phó quan bên cạnh Trương Lê. Không lẽ chỗ phụ thân đã xảy ra vấn đề gì?

Hai người đứng dậy. Kỳ Huyên đón đầu, hỏi: “Sao vậy?”

Vị phó quan kia chỉ về hướng doanh trướng chủ soái, đáp: “Thế tử mau đi xem tình hình. Trương Tướng quân và Tống Tướng quân đánh nhau rồi.”

Kỳ Huyên nhíu mày, liếc nhìn Cố Thanh Trúc. Trong lòng hai người dường như đã hiểu rõ. Cố Thanh Trúc nói với Kỳ Huyên: “Em về trướng nghỉ ngơi trước, chàng đi đi.”

Chuyện xảy ra tiếp theo đây Cố Thanh Trúc không tiện can thiệp vào, thế nên nàng để Kỳ Huyên tự mình giải quyết…

Kỳ Huyên dẫn nàng về trướng trước sau đó mới vội vàng đi theo tên phó quan kia tới doanh trướng chủ soái. Ở bên ngoài doanh trướng đã có không ít tướng sĩ đứng vây quanh, mà ngay giữa vòng vây của các tướng sĩ, Trương Lê và Tống Thiết Thành lại đang lao vào đánh nhau…

Phó quan đẩy đám người ra mở đường cho Kỳ Huyên. Kỳ Huyên hô to: “Đừng đánh nữa.”

Trương Lê đang chiếm thế thượng phong, nắm lấy cổ Tống Thiết Thành. Đừng thấy Trương Lê vóc người không cường tráng bằng Tống Thiết Thành mà đánh giá nhầm, tay chân gã cực kỳ linh hoạt, ra đòn rất mạnh, đường kiếm như gió, Tống Thiết Thành không phải là đối thủ của gã. Nghe tiếng hô của Kỳ Huyên, Trương Lê liền buông tay Tống Thiết Thành.

Thế nhưng Tống Thiết Thành lại cảm thấy vô cùng mất mặt. Trước mặt bao nhiêu binh sĩ thế này mà Trương Lê lại không nương tay chút nào, đánh hắn chẳng khác gì đánh con, bất kể thế nào hắn cũng nuốt không trôi cục tức này. Nhân lúc Trương Lê vừa buông lỏng, hắn rút một thanh đao ngắn từ bên hông, đâm về phía Trương Lê. Trương Lê kinh hoảng, giơ tay ra đỡ nhưng vẫn chậm một bước, cánh tay bị thanh đao ngắn trong tay Tống Thiết Thành làm bị thương.

Kỳ Huyên tiến lên, giơ chân đá văng thanh đao ngắn trong tay Tống Thiết Thành. Tống Thiết Thành cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn cánh tay Trương Lê đã bị thương, tiến lên giải thích:

“Không phải chứ, sao ngươi lại giơ tay ra đỡ? Ngươi không biết ‘đao kiếm không có mắt’ sao?”

Trương Lê dùng tay còn lại ấn vào miệng vết thương, hừ lạnh rồi nói: “Là ‘đao kiếm không có mắt’ hay là vì người cố ý? Tống Thiết Thành, là ngươi ra tay đánh lén! Cmn, ngươi không phải con người!”

Tống Thiết Thành bị chửi thẳng vào mặt như vậy, lập tức phản bác: “Ngươi sao có thể nói như vậy. Ai ngờ được ngươi lại giơ tay ra đỡ chứ. Còn nữa, chính ngươi là người động thủ trước, ta cũng chỉ là có ý tốt ghé qua thăm Hầu gia thôi, vậy mà ngươi không nói lời nào đã ra tay với ta. Thế nào, chỉ có ngươi mới có thể canh giữ bên cạnh Hầu gia, còn ta đây muốn nhìn cũng không được sao?”

Trương Lê và Tống Thiết Thành đều là đại tướng dưới trướng Kỳ Chính Dương, hai người một trái một phải đều làm việc cho Kỳ Chính Dương. Trương Lê từ nhỏ đã đi theo Kỳ Chính Dương, là gia tướng lớn lên ở Hầu phủ, còn Tống Thiết Thành đi theo Kỳ Chính Dương sau khi ông tòng quân. Cả hai người đều anh em bạn bè, tình cảm vô cùng tốt.

Trương Lê nhổ nước bọt, mắng: “Cút đi con cờ hó! Ngươi tới thăm Hầu gia thật sao? Đừng tưởng ta không biết, ngươi tới là để giết người.”

Trương Lê vừa nói dứt lời đã khiến các binh sĩ đứng vây quanh xì xào. Bọn họ đồng loạt tiến lên trước, muốn nghe cho rõ sự tình rốt cuộc là như thế nào.

Sắc mặt Tống Thiết Thành lập tức thay đổi, hắn chỉ vào mặt Trương Lê, tức giận quát: “Trương Lê, ngươi đừng có mà ‘ngậm máu phun người’. Ngươi cả ngày đều cầm đao canh giữ bên cạnh Hầu gia, ta thấy chính ngươi mới muốn ám sát Hầu gia đó.”

Trương Lê hất tay binh sĩ đang đỡ mình, đi tới trước mặt Tống Thiết Thành, tranh cãi với hắn: “Ta là đang bảo vệ Hầu gia, bởi vì ta biết có người muốn hãm hại Hầu gia. Từ lâu ta đã hoài nghi Tống Thiết Thành ngươi, mấy lần Hầu gia gặp nạn đều là do gặp phải mai phục, chắc chắn bên cạnh có nội gián. Mà nội gián này là ai, người khác có thể không biết, Tống Thiết Thành ngươi lại không biết hay sao?”

“Ta biết cái gì? Ngươi ăn nói linh tinh! Nội gián hại Hầu gia gặp nạn đã bị diệt trừ, Hầu gia cũng chưa từng hoài nghi ta, ngươi dựa vào đâu mà hoài nghi ta? Ngươi nói những lời này thì phải có chứng cứ, nếu hôm nay ngươi có thể đưa ra chứng cứ, chuyện cũ giữa ta và ngươi có thể cho qua, nhưng nếu ngươi không đưa ra được thì đừng trách ta không nể tình huynh đệ.”

Tống Thiết Thành nói rất dõng dạc, hiên ngang lẫm liệt, không để lộ chút hoảng loạn nào. Những người xung quanh đang vây xem đều không hiểu rốt cuộc chuyện này là như thế nào, bọn họ nên nghe ai nên tin ai đây. Lập tức bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn luận sôi nổi.

Trương Lê nhìn về phía Kỳ Huyên, lớn tiếng nói: “Hầu gia sao lại gặp phải mai phục chứ, nếu không phải có người bên cạnh mật báo thì những tên sát thủ Đại Lương đó sao có thể ra tay thành công được? Hôm đó, Hầu gia muốn đi thị sát khu vực cửa khẩu, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết trước. Ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Hầu gia không rời nửa bước, chỉ có Tống Thiết Thành ngươi cùng ngày hôm đó biến mất suốt hai canh giờ không thấy bóng dáng. Ngươi đã đi đâu, làm gì? Ta đã nhẫn nhịn ngươi tới hôm nay, Hầu gia chưa tỉnh nên ta tạm thời tha cho ngươi. Thế nhưng ngươi tuyệt đối đừng nên vì thấy chất độc trong người Hầu gia sắp được giải mà nảy sinh ý đồ ‘giết người diệt khẩu’ chứ.”

“Đúng là ‘nói hươu nói vượn’. Nếu chỉ có hai chúng ta biết thì ta còn hoài nghi chính người là kẻ đã mật báo đấy. Ngươi có chứng cứ gì mà chỉ trích ta? Ta rời đi hai canh giờ, trong lúc đó vẫn luôn ở trong kho binh khí. Ta đã nói với ngươi ngay từ đầu rồi, ngươi không những không tin, còn ở đây bôi nhọ ta.”

Lý lẽ của Tống Thiết Thành vô cùng rõ ràng, không hề kém cạnh Trương Lê.

“Được, vậy ngươi thử giải thích xem, vì sao trước khi ngươi tới trướng của Hầu gia lại phái người gọi ta ra ngoài? Đã thế ngươi còn nhắn hẹn gặp ta ở Diễn Võ Trường. Ta sai người mặc y phục của ta đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã thấy ngươi mò tới. Thế nào, chẳng phải ngươi hẹn gặp ta ở Diễn Võ Trường sao, chẳng phải lúc này ngươi nên ở Diễn Võ Trường chờ ta sao? Tưởng ta đi rồi, ngươi lại quay ngược về trướng của Hầu gia để làm gì?”

Trương Lê đem nguyên nhân gã động thủ với Tống Thiết Thành hôm nay nói ra toàn bộ. Nếu không phải ý đồ “giết người diệt khẩu” của Tống Thiết Thành lộ ra quá rõ, Trương Lê cũng sẽ không kích động tới mức nhằm ngay lúc này mà “lật bài ngửa” với Tống Thiết Thành.

Tống Thiết Thành ngoan cố cãi lại: “Ta làm gì nào? Đúng là ta đã sai người tới báo tin, nhưng chẳng lẽ ta không thể tự mình tới đây gọi ngươi sao? Ta tới thăm Hầu gia, tiện thể gọi ngươi, như vậy có vấn đề gì sao?”

Giảo biện ngang ngược đến mức này thì Trương Lê cũng không thể nói gì hơn. Gã nhìn về phía Kỳ Huyên, Kỳ Huyên tiến lên, hỏi Tống Thiết Thành: “Tống thúc, chuyện hôm nay tạm thời gác qua một bên. Ta cũng có một chuyện này muốn hỏi thúc.”

Tống Thiết Thành kìm lại khí thế hung hãn, giơ tay với Kỳ Huyên rồi nói: “Mời thế tử.”

Kỳ Huyên khoanh tay tiến lên, nở nụ cười mơ hồ với Tống Thiết Thành rồi hỏi: “Sáng nay khi chúng ta trên đường tới khu rừng độc đã gặp phải một đám thích khách, không biết Tống thúc có biết đám thích khách đó có thân phận như thế nào không?”

Ánh mắt Tống Thiết Thành vẫn không dao động, hỏi lại: “Thân phận như thế nào cơ? Các ngươi gặp phải thích khác? Sao ta chưa nghe thế tử nói? Người có bị thương ở đâu không?”

Trương Lê trong lòng hừ lạnh, nghĩ: “Đóng kịch tốt thật!”. Trước đây gã lại không phát giác ra cái tên Tống Thiết Thành bên cạnh mình thế mà lại có khả năng che giấu tốt đến vậy. Miệng lưỡi giảo hoạt, lời nói kín kẽ không thể bắt bẻ.

“Lúc ấy chúng ta vội vàng tới khu rừng độc để lấy cỏ Nguyệt Thiên, sau khi giết được đám thích khác đã rời đi. Nơi kia hẻo lánh ít người qua lại, thi thể của những tên sát thủ hẳn là vẫn còn ở đó. Ta đã nhờ Trương thúc sai người qua đó đem thi thể về. Chỉ cần xem thi thể để biết những thích khách đó là ai là có thể đoán ra chân tướng.”

Nụ cười trên mặt Tống Thiết Thành hơi cứng lại, thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại được nét mặt bình tĩnh, nói: “Lại còn có chuyện này. Ngay dưới tầm mắt của chúng ta mà lại có thể để xảy ra chuyện như vậy. Thế tử yên tâm đi, chỉ cần những thi thể kia được đem về đây, tìm ra được hung thủ thì Tống Thiết Thành ta sẽ là kẻ đầu tiên không buông tha cho chúng.”

Sau đó hắn quay đầu nhìn Trương Lê, ra vẻ thành tâm hỏi: “Ngươi phái bao nhiêu người đi khiêng thi thể về? Có cần ta phái thêm người cùng đi không?”

Trương Lê hừ lạnh. Đúng lúc này, một khoái mã chạy từ bên ngoài quân doanh vào. Hai mắt Trương Lê lập tức sáng người, sai người lùi sang nhường đường cho khoái mã. Người trên lưng ngựa ghì cương, nhảy xuống. Trương Lê lập tức tiến lên, gã nhận ra đây đúng là người mà gã đã phái đi tìm thi thể, giờ đã trở về cho thấy sắp tra ra được manh mối rồi. Gã nâng người binh sĩ kia dậy, hỏi:

“Thế nào rồi? Đã đem thi thể về đây chưa?”

Trương Lê hỏi.

Binh sĩ kia vẻ mặt đầy sự bất lực, đáp: “Tướng quân, chúng thuộc hạ đã tới tìm chỗ mà người nói, thế nhưng trên còn đường đó lại không phát hiện bất kỳ thi thể thích khách nào.”

Trương Lê nhíu mày, liếc nhìn Kỳ Huyên. Kỳ Huyên nhìn về phía Tống Thiết Thành, thấy ông ta dáng vẻ nghiêm trang, truy hỏi: “Sao lại không thấy thi thể? Chẳng lẽ thế tử bịa chuyện hay sao?” Sau đó, hắn quay sang hỏi Kỳ Huyên: “Thế tử, người miêu tả cho ta một lần nữa rốt cuộc vị trí người bị tập kích ở đâu. Con đường dẫn tới khu rừng độc kia trước giờ hiếm người qua lại, chỉ cần ở đó thực sự có thi thể thì tuyệt đối không thể có chuyện không tìm thấy. Có thể là do bọn họ tìm sai chỗ rồi.”

Kỳ Huyên nhìn Tống Thiết Thành, miêu tả lại vị trí. Người binh sĩ đang quỳ kia lập tức nói: “Chúng thuộc hạ đúng là đã tìm ở vị trí đó, tìm kiếm quanh khu vực đó một dặm cũng không phát hiện tung tích của thi thể. Hôm nữa chiều nay gió to, trên đường không tìm được bất kỳ dấu vết gì.”

Tống Thiết Thành thở dài với vẻ tiếc nuối, nói: “Haiz, nếu đã đi suốt một dặm xung quanh mà vẫn không thể tìm thấy, vậy thì khả năng là thật sự không có. Có điều, ta tin thế tử sẽ không có chuyện ‘ăn không nói có’, đem chuyện như thế này ra đùa giỡn. Đây chắc hẳn là hiểu lầm rồi.”

Nói rồi, hắn đi tới bên cạnh Trương Lê, vỗ nhẹ lên vai Trương Lê và nói: “Trương Lê à, chuyện hôm nay giữa ta và ngươi xem như là hiểu lầm. Hầu gia đang trúng độc, tính mạng ‘ngàn cân treo sợi tóc’, trong tình thế nguy cấp này ngươi suy nghĩ lung tung như vậy, về tình cảm có thể tha thứ được. Ta cũng không so đo với ngươi nữa. Chỉ có điều, nếu chúng ta đều muốn bảo vệ cho Hầu gia thì không thể cứ nghi kỵ lẫn nhau, làm vậy sẽ tổn hại tới tình huynh đệ. So với việc chĩa mũi đao mũi kiếm vào nhau giống nhau như hôm nay, sau này chúng ta tiết kiệm sức lực, ra trận giết địch chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Trương Lê hất tay Tống Thiết Thành ra, tức giận thở phì phì.

Tống Thiết Thành thấy gã như vậy, trong lòng liền đắc ý, đang định bảo đám người đứng vây quanh hóng chuyện rời đi, không ngờ đúng lúc này lại có hai con ngựa chạy về phía quân doanh. Phía sau con ngựa còn buộc một chiếc xe đẩy tay, nó đi qua nơi nào, nơi đó bụi đất mịt mù.

Tống Thiết Thành vừa thấy lập tức thay đổi sắc mặt. Hai mắt cụp xuống, liếc nhìn Trương Lê thấy gã cũng đang ngẩn người, dáng vẻ dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tống Thiết Thành liền hoài nghi liệu có phải Kỳ Huyên cố ý đem thi thể tới giả mạo?

Hai binh sĩ xoay người leo xuống từ lưng ngựa, quỳ gối trước mặt Kỳ Huyên. Hai người họ là thân binh của Kỳ Chính Dương, đối với Kỳ gia một lòng trung thành, chỉ nghe lời Kỳ Huyên và Kỳ Chính Dương, không bị người khác khống chế.

“Thế tử, theo lời dặn của người, bọn thuộc hạ đã tìm thấy hai thi thể đằng sau đống đá.”