Đích Thê Tại Thượng

Chương 174: Chàng phải về kinh, chàng muốn viên phòng với thê tử



Editor: Hannah

Bị La Chấn hoài nghi, Tống Thiết Thành vô cùng hoảng sợ, vội phân bua:

“Không không không, ta sao có thể là gian tế được. Đại điện hạ, ngài phải tin ta, nếu ta thực sự là gian tế thì sao có thể dẫn binh mai phục Kỳ Chính Dương được.”

Sắc mặt của Tang Kết cũng không dễ chịu, trầm giọng nói:

“Được rồi, đứng lên đi. Ngươi nói xem, nếu đã không còn Kỳ Chính Dương thì quân Mạc Bắc sao có thể trở nên lợi hại hơn như vậy được?”

Không thể trách La Chấn vì đã hoài nghi. Nếu nói sức chiến đấu của quân Mạc Bắc trước kia là năm phần thì hiện giờ sức chiến đấu đã phải lên tới 8-9 phần. Dưới sự bài binh bố trận tài tình của đối phương, quân Đại Lương dùng cách nào cũng không thể tiến công.

La Chấn vô cùng thành thạo trong việc điều binh, dùng thiểu số thắng đa số, mười lần ít nhất cũng có thể thành công đến 5-6 lần, thế nhưng lần này bất kể cách điều binh của bọn họ có biến ảo đến thế nào thì dường như đều dễ dàng bị xuyên thủng. Nếu không phải do có người mật báo thì Tang Kết quả thực nghĩ không ra vì đâu mà đối phương trở nên lợi hại như thế.

Câu hỏi này của Tang Kết, Tống Thiết Thành đúng là khó lòng trả lời, bởi hắn thật sự không biết nguyên nhân là gì. Cách bài binh phòng thủ và tiến công của Mạc Bắc, tuy rằng ở một số vị trí vẫn còn được bảo mật, nhưng Tống Thiết Thành xem như cũng nắm được 4-5 phần, cảm thấy dựa vào những gì mình hiểu biết về quân Mạc Bắc thì có thể giành được sự trọng dụng của Đại Hoàng tử Lương Quốc, lập được chiến công. Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng, mọi trận thế bài binh mà hắn cung cấp về cơ bản đều đã bị thay đổi. Quân Mạc Bắc như được thần linh hỗ trợ, đánh cho quân Đại Lương tan tác.

“Thuộc hạ cũng không biết vì sao quân Mạc Bắc đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy. Về lý thuyết, Kỳ Chính Dương lúc này còn chưa tỉnh, dù cho đã tỉnh thì tuyệt đối không thể có năng lực đưa ra bất kỳ quyết sách nào.”

Tống Thiết Thành giải thích.

La Chấn vừa nghe, tay vừa đặt lên thanh đao đeo bên hông, dáng vẻ như là nếu ngươi không nói thật, ông đây lập tức chém ngươi một đao.

Tang Kết cũng cảm thấy câu trả lời của Tống Thiết Thành không đủ thành ý, liền nhíu mày hỏi lại: “Chủ soái hiện giờ của quân Mạc Bắc là ai?”

“Là đệ nhất phó tướng của Kỳ Chính Dương, Trương Lê. Thế nhưng điện hạ có điều không biết, kẻ tên Trương Lê này cực kỳ tầm thường, ngoại trừ lòng trung thành ra thì không có bất kỳ năng lực chinh chiến nào, hắn…”

Hành vi bôi nhọ này của Tống Thiết Thành khiến La Chấn không cách nào nghe lọt tai được nữa. Không đợi Tống Thiết Thành nói hết lời, La Chấn đã hừ lạnh, mắng:

“Hắn nếu thực sự tầm thường, không có năng lực chinh chiến như ngươi nói thì sao Kỳ Chính Dương lại trọng dụng hắn mà không trọng dụng ngươi? Ta thấy ngươi rõ ràng còn có điều giấu giếm, trước mặt đường hoàng nhưng sau lưng là kẻ tiểu nhân. Không ngờ chúng ta lại tin vào lời nói của một kẻ tiểu nhân đê tiện như ngươi. Giờ binh lực bộ binh của Đại Lương ta đã chịu hao tổn nghiêm trọng, ta thấy chuyện lần này không thể không có liên can tới ngươi.”

Tống Thiết Thành kinh hãi lắp bắp: “Chuyện này… Chuyện này… La Tướng quân, ngài không thể nói như vậy. Lòng trung thành của ta dành cho điện hạ và Đại Lương đã rõ như ban ngày, ngài cũng không thể vì vài trận chiến bại mà đổ hết tội lên đầu ta được.”

Tính cách La Chấn vốn đã không tốt, giờ lại bại trận vài lần, tâm trạng càng khó chịu, hơn nữa trong lòng hắn luôn xem thường loại tiểu nhân thất tín bội nghĩa như Tống Thiết Thành, lập tức rút đao bên hông đặt trên cổ Tống Thiết Thành, quát: “Không trách ngươi thì trách ai? Chẳng lẽ trách ta hay sao? Mấy lần phản công của Tiêu Quốc đều vô cùng chuẩn xác, nếu nói không có ai mật báo cho bọn chúng, ta không thể tin được. Ta thấy chính là Tống Thiết Thành ngươi định kiếm ăn hai đầu, vừa được lợi lộc từ Đại Lương ta, vừa muốn lấy lòng Tiêu Quốc. Hừ, trên đời này lấy đâu ra chuyện hay như thế chứ. Giờ để ta giết tên tiểu nhân đê tiện vong ân phụ nghĩa nhà người, để xem Tiêu Quốc không còn một gian tế như ngươi thì còn có thể chiến thắng liên tiếp được như vậy nữa hay không.”

La Chấn vừa nói xong liền liền vung đao định chém Tống Thiết Thành. Tống Thiết Thành cũng đâu phải loại sẽ ngồi yên cho người ta chém, lập tức vọt sang một bên, động thủ với La Chấn, làm kinh động tới hộ vệ ở bên ngoài. Tang Kết quát to:

“Đủ rồi! Ngươi ra tay với hắn làm gì?”

Câu này là mắng La Chấn. La Chấn hừ một tiếng rồi cất đao vào vỏ. Tang Kết nhìn Tống Thiết Thành chằm chằm, sắc mặt cũng không dễ chịu. Nếu lúc này Tống Thiết Thành mà còn không nhận ra ý nghĩa trong ánh mắt kia thì hắn sống chừng ấy năm cũng coi như uổng phí. Hắn biết mình đi tong rồi. Hắn đã đắc tội với bên Tiêu Quốc, còn cho rằng có thể chạy tới Đại Lương hưởng vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu, thế nhưng Đại Lương so với Tiêu Quốc còn tệ hại hơn. Bọn chúng muốn hắn đảm bảo trận nào cũng phải thắng được Tiêu Quốc, chỉ cần bại trận thì đó chính là do lỗi của hắn. Kiểu bảo đảm này dù cho có là tướng quân từng trải trăm trận chiến cũng không thể nào làm được, càng đừng nói là hắn.

Có điều, giờ hắn đã cưỡi lên lưng cọp, khó cách nào leo xuống, nếu đã rơi vào bẫy của Đại Lương thì bất kể như thế nào cũng chỉ có thể gắng gượng đi tiếp.

Ánh mắt Tang Kết vừa đảo qua, Tống Thiết Thành lập tức quỳ xuống, cầu xin La Chấn tha cho mình:

“Thuộc hạ đáng chết, xin tướng quân bớt giận.”

Phản ứng của Tống Thiết Thành khiến La Chấn càng thêm xem thường hắn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác, cũng không biết làm vậy là đã chấp nhận lời tạ lỗi của Tống Thiết Thành hay chưa.

Tang Kết vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Tống Thiết Thành cắn răng vâng lệnh, rời khỏi doanh trướng chủ soái.

Hắn vừa rời đi, La Chấn đã tiến lên nói với Tang Kết: “Tỷ phu, người tin hắn sao? Hắn là kẻ tiểu nhân trở mặt, hôm qua có thể phản bội chủ cũ thì ngày mai có thể phản bội người, loại người này nên ít dùng thì tốt hơn.”

Thân hình thô kệch của Tang Kết ngồi xuống, hắn dường như đang suy tư điều gì: “Ta cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Từ khi hắn tới đây, chưa có trận nào chúng ta giao chiến với quân Tiêu Quốc mà không thất bại. Bốn phía quân doanh Mạc Bắc của Tiêu Quốc đều bị dọn sạch, người chúng ta cài vào đều bị phát hiện ra, giờ đây quân doanh Mạc Bắc giống như một chiếc thùng sắt, không thăm dò được chút tin tức nào.”

La Chấn nhíu mày, nói: “Giờ quân Mạc Bắc như thế chẻ tre, các phân bộ dưới trướng chúng ta đều đã chịu tổn thất nghiêm trọng, tiếng oán thán của tướng lĩnh các tộc đã vang trời, còn có ý đồ muốn tách khỏi chúng ta. Nếu chúng ta còn không thắng nổi một trận, chỉ sợ Mạc Bắc còn chưa đánh được, chính bên ta còn phát sinh vấn đề.”

Đại Lương ngoại trừ quân đội hoàng gia chính quy thì phần lớn lực lượng quân binh đều phụ thuộc vào phiên vương thuộc bộ. Lòng người đã khó đồng nhất, nếu có thể đánh thắng trận thì còn dễ nói, còn trong tình thế liên tục bại trận như bây giờ, giữa các phiên bộ khó tránh khỏi so kè về thương vong, từ đó mọi bên đều chỉ muốn bảo toàn thực lực của mình, không ai muốn xông lên trước, đến lúc đó, làm gì cũng sẽ khó khăn.

“Đừng có tâng bốc kẻ khác.” Tang Kết quát to.

La Chấn bĩu môi, nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây. Bất kể chúng ta tiến công từ phía nào thì cũng bị bọn chúng nhìn thấu, không ai tình nguyện làm quân tiên phong nữa cả.”

Tang Kết im lặng một lúc, bỗng nhiên La Chấn đấm tay xuống bàn. Hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên có cùng một suy nghĩ. La Chấn cười lạnh rồi nói: “Để hắn đi. Nếu hắn là gian tế thì vừa hay có thể vạch mặt hắn. Còn nếu hắn không phải gian tế thì cũng giúp hắn chứng tỏ lòng trung thành với người. Dù sao giờ đây toàn bộ bố cục phòng thủ của Tiêu Quốc cũng đã thay đổi hoàn toàn, những tin tức mà hắn mang lại về căn bản đều không hữu dụng. Còn giữ lại hắn làm gì chứ, không làm mà hưởng hay sao?”

Tang Kết không phản đối đề nghị của La Chân, vừa vuốt râu vừa tính toán: “Cứ làm như vậy đi. Đánh một trận nữa, để xem rốt cuộc hắn là người hay là quỷ.”

Cố Thanh Trúc xong việc ở y sở trên đường trở về. Mấy ngày gần đây số binh sĩ bị thương tương đối nhiều, người trong y sở đều vội tới mức chân không chạm đất, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có nhiều, chỉ tủy tiện ăn vài ba miếng rồi quay lại.

Khi Cố Thanh Trúc quay về doanh trướng thì cũng đúng lúc Kỳ Huyên về tới nơi. Cố Thanh Trúc đi về phía chiếc bàn trà thấp, Kỳ Huyên liền rót trà rồi đưa tới tầm tay nàng, còn chủ động bóp vai lưng cho nàng.

Cố Thanh Trúc cầm chén trà trong tay, vai bị xoa bóp làm nàng bật ra tiếng kêu. Kỳ Huyên tưởng rằng mình nặng tay quá, vội vàng giảm lực, lo lắng hỏi: “Ta làm nàng đau à?”

“Không…” Cố Thanh Trúc vội lắc đầu: “Rất thoải mái.”

Kỳ Huyên bật cười, tiếp tục xoa bóp cho nàng, sau khi xoa nhẹ vài cái, Cố Thanh Trúc đã bảo chàng ngừng lại: “Được rồi, chàng cũng mệt mỏi rồi.”

Từ khi Kỳ Huyên làm đốc quân, so với khi làm chủ soái ở kiếp trước cũng chẳng nhàn hạ hơn. Trương Lê tuy rằng là chủ soái nhưng dù sao cũng mới tiếp nhận vị trí nên năng lực còn hạn chế, có rất nhiều điểm gã không thể nghĩ tới, việc quản lý quân doanh cũng còn rời rạc khiến Kỳ Huyên phải ra tay chỉnh đốn rất nhiều.

Hai vợ chồng họ ngày nào cũng thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng, một người tới quân doanh, một người tới y sở, tới nửa đêm mới trở về.

Kỳ Huyên không buông tay, tiếp tục giúp nàng xoa bóp vai lưng, miệng nói:

“Nàng nói xem, nàng đang nghĩ gì đây. Trước đây là do không còn cách nào nên mới để nàng phải chịu khổ, nhưng bây giờ đã có lối thoát rồi, nàng lại không chịu rời đi.” Miệng nói như vậy nhưng trên mặt Kỳ Huyên vẫn luôn tươi cười.

Thực ra trong lòng chàng sao có thể không hiểu, có Cố Thanh Trúc ở bên cạnh, tinh thần của chàng cũng khắc hẳn, không ngại thời gian gặp mặt mỗi ngày của hai người ngắn ngủi cũng chẳng sợ cả ngày không có tin tức gì của người kia. Chỉ cần trong lòng kiên định, biết nàng đang ở đâu làm gì thì không cần lo lắng khi không có mình ở bên cạnh, liệu nàng có bị người khác ức hiếp hay không.

Cố Thanh Trúc lắc đầu, nhoẻn miệng cười, đáp:

“Em cũng không biết em đang nghĩ gì nữa, ‘lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó’, em còn cách nào khác đâu.”

Kỳ Huyên nghe nàng nói vậy liền chơi xấy, véo mạnh vào gáy nàng một cái. Cố Thanh Trúc rụt cổ, sợ hãi kêu lên rồi không cam lòng yếu thế, véo vào đùi trong của chàng. Kỳ Huyên cũng học theo nàng, giả vờ kêu lên sợ hãi, sau đó ngả người áp lên lưng Cố Thanh Trúc. Hình thể của hai người chênh lệch rất nhiều, Kỳ Huyên như đang dùng cơ thể bao vây Cố Thanh Trúc, khiến nàng cảm thấy trên lưng mình là cả một ngọn núi.

Kỳ Huyên vừa hôn vừa cắn gáy nàng, làm cho Cố Thanh Trúc nhột mà bật cười. Kỳ Huyên khẽ nắm lấy cằm nàng rồi hôn nồng nhiệt.

Cố Thanh Trúc ngồi vào lòng Kỳ Huyên, tay ôm lấy eo chàng, thuận theo đón nhận chàng. Vừa hôn được một lúc, Kỳ Huyên đã dừng lại, đưa tay lau nước bọt bên môi nàng. Môi Cố Thanh Trúc hơi sưng đỏ lên, nhướng mày hỏi:

“Làm sao vậy?”

Kỳ Huyên lắc đầu, ho khan một tiếng nhưng không nói gì, nơi nào đó lại hơi cựa quậy. Cố Thanh Trúc hoảng sợ, cúi đầu nhìn xuống, sau đó hai người liền xấu hổ nhìn nhau. Cố Thanh Trúc ngượng ngùng xoa mũi đứng lên, Kỳ Huyên xoay người sang hướng khác, cố lấy lại bình tĩnh.

Tuy rằng lúc này khúc mắc trước đây giữa hai người đã tiêu tan nhưng Kỳ Huyên không muốn viên phòng với Cố Thanh Trúc ở nơi quân doanh sơ sài này. Huống hồ hiện giờ chiến sự đang căng thẳng, các tướng sĩ còn đang hắng hái chiến đấu, đổ máu trên chiến trường, lúc này thực sự không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ về chuyện nữ nhi tình trường.

Giữa hai người họ có sự ăn ý, Cố Thanh Trúc cũng không muốn mình làm ảnh hưởng tới tinh thần của Kỳ Huyên. Hai người đứng quay lưng về phía nhau một lúc để lấy lại bình tĩnh, sau đó Kỳ Huyên ra khỏi doanh trướng, lấy một thùng nước ấm vào. Một lúc lâu sau, hai người thoạt nhìn tưởng như là vợ chồng son nhưng thực ra đã là vợ chồng mấy chục năm, nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi bên mép giường, mắt nhìn thẳng, chân ngâm nước.

Kỳ Huyên cảm thấy không biết nên nhìn vào đâu bây giờ, chàng thậm chí không dám nhìn vào bàn chân trắng nõn nà của Cố Thanh Trúc. Trong lòng chàng thề rằng nhất định phải sớm diệt trừ khối u nhọt Đại Lương kia. Chàng phải về kinh, chàng muốn viên phòng với thê tử. Chàng không bao giờ muốn trải qua cảnh “nhìn được mà không ăn được” này nữa, nghẹn muốn chết.