Đích Thê Tại Thượng

Chương 179: Thanh Trúc, gả cho ta nhé



Editor: Hannah

Một bữa lẩu thịt đủ cho mọi người cùng ăn thỏa thích. Kỳ Huyên liên tục gắp thịt cho Cố Thanh Trúc, bảo nàng ăn nhiều một chút.

Khi đã dùng xong bữa cơm chiều, cả nhà lại ngồi nhâm nhi tách trà. Lúc này, Kỳ Huyên dắt tay Cố Thanh Trúc đứng dậy xin lui xuống trước. Bọn Kỳ Thần cũng đứng lên đi theo Kỳ Huyên ra ngoài.

Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc đi đằng trước, để lại ba người Kỳ Thần, Kỳ Vân Chi và Kỳ Tú Chi theo sau. Kỳ Vân Chi hỏi Cố Thanh Trúc:

“Sau này nếu tẩu tẩu có thời gian thì có thể kể lại cho bọn muội nghe chuyện ở Mạc Bắc không. Bọn muội toàn ở kinh thành, đi xa nhất cũng chỉ ra tới ngoài thành. Nghe nói dọc đường ca ca còn dẫn tẩu tẩu đi mấy nơi du ngoại, bọn muội không thể ra ngoài nhưng có thể nghe tẩu tẩu tả lại cũng đã là tốt lắm rồi.”

Trước đây đúng là Kỳ Vân Chi cảm thấy Cố Thanh Trúc không xứng với Kỳ gia, thế nhưng trải qua chuyện lần này, nàng ta liền hiểu rõ lòng dũng cảm của Cố Thanh Trúc hơn hẳn những người con gái bình thường, nếu đổi là cho Kỳ Vân Chi lựa chọn, nàng ta chưa chắc đã có thể làm tốt hơn Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc quay lại nhìn nàng ta, khẽ mỉm cười rồi đáp: “Được chứ, chỉ cần Nhân Ân Đường không bận rộn thì ta vẫn có thời gian rảnh rỗi, lúc nào cũng chào đón các muội tới tìm ta.”

Chuyện Kỳ Vân Chi cùng Nhan Tú Hòa bắt tay ức hiếp Cố Thanh Trúc trước đây cũng đã là quá khứ, Cố Thanh Trúc cũng không phải là người hẹp hòi, chỉ cần Kỳ Vân Chi không tiếp tục bới lông tìm vết thì Cố Thanh Trúc vẫn vui vẻ chung sống hòa bình với nàng ta.

Kỳ Thần đi bên cạnh nói chuyện với Kỳ Huyên, có điều so với Cố Thanh Trúc hiền lành thì Kỳ Huyên đối với Kỳ Thần lại không mấy thân thiện, dáng vẻ cực kỳ không kiên nhẫn. Kỳ Thần hỏi han mấy câu rồi cũng thấy xấu hổ nên không nói thêm gì nữa, chỉ yên tĩnh đi bên cạnh Kỳ Huyên.

Hắn nhìn chiếc đèn lồng trên tay nha hoàn đi phía trước, ánh đèn mông lung cũng giống như ánh mắt hắn lúc này vậy.

Từ sau khi Kỳ Huyên từ Tây Vực trở về kinh mấy năm trước, thái độ của chàng đối với người em trai Kỳ Thần này đã thay đổi hoàn toàn, trước đây yêu quý, gần gũi bao nhiêu thì bây giờ xa cách bấy nhiêu. Kỳ Thần không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, chọc giận ca ca nhưng bất kể sau này hắn có cố gắng bồi đắp thế nào đi nữa thì cách Kỳ Huyên đối xử với hắn cũng không thay đổi. Thế nên, mấy năm nay tình cảm anh em cứ thế càng ngày càng phai nhạt.

Trong lòng Kỳ Thần đương nhiên không phục. Hắn là con vợ lẽ của Kỳ gia, Kỳ Huyên đối với hắn mà nói chính là một đỉnh núi cao khó có thể vượt qua, chỉ cần có Kỳ Huyên che chắn ở phía trước thì Kỳ Thần hắn vĩnh viễn không có ngày ngẩng cao đầu. Thế nên, hắn muốn trèo lên cao, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

“Được rồi, các muội về trước đi, ta và Thanh Trúc còn có việc.”

Kỳ Huyên dừng chân ở ngã rẽ, khi chàng nói câu này, ba người trong nhóm Kỳ Thần đều quay sang nhìn nhau. Từ vẻ mặt của bọn họ có thể nhìn ra được bọn họ đều đang hoài nghi lời Kỳ Huyên nói. Đã muộn thế này rồi, hai người họ còn có thể có việc gì cơ chứ, chẳng phải là không muốn bọn họ đi theo nên mới kiếm cớ hay sao.

Kỳ Thần là người đầu tiên có phản ứng, nói: “Vậy bọn đệ không quấy rầy ca ca tẩu tẩu nữa.”

Kỳ Vân Chi và Kỳ Tú Chi đứng bên cạnh cũng hành lễ. Ba người tách ra, tự quay về viện của mình.

Cố Thanh Trúc quay sang nhìn Kỳ Huyên, không khỏi cười cười với vẻ bất lực. Người này lúc ở trên chiến trường điềm tĩnh, chín chắn bao nhiêu thì khi về kinh lại trở nên trẻ con bấy nhiêu. Đợi đến khi ba người kia đã đi xa, gần như không còn thấy bóng dáng, Cố Thanh Trúc mới khẽ nói:

“Chiêu đuổi khách này của chàng thật cao minh nhỉ.”

Kỳ Huyên quay đầu nhìn nàng, ung dung hỏi: “Sao nàng biết là ta đuổi khách mà không phải có việc thật?”

“Tối lửa tắt đèn rồi, chàng còn có việc gì được nữa?”

Cố Thanh Trúc tuyệt đối không tin. Kỳ Huyên thấy nàng không tin thì nhếch miệng cười nhạt, cố ý tỏ vẻ mập mờ, nắm tay Cố Thanh Trúc đi ra ngoài. Cố Thanh Trúc chầm chậm đi theo, không hiểu hỏi: “Đi đâu thế? Khuya rồi còn phải nghỉ ngơi, ra ngoài cũng có gì đâu.”

Kỳ Huyên không nói lời nào, chỉ kéo Cố Thanh Trúc đi về phía cửa lớn. Cố Thanh Trúc không hiểu nguyên do nhưng Kỳ Huyên lại nhất nhất không chịu nói với nàng nên nàng cũng mặc kệ không hỏi nữa, dù sao bất kể là thật hay giả, chỉ cần đi theo chàng tới nơi nào cũng được.

Ngoài cửa đã có chiếc xe ngựa chờ sẵn từ lâu. Cố Thanh Trúc kinh ngạc chỉ vào đó, hỏi: “Cái này… Còn có cả xe ngựa? Đã là giờ nào rồi, chúng ta cũng không thể ra khỏi thành. Nhỡ lát nữa đến giờ giới nghiêm ban đêm mà không về kịp thì phải làm sao đây?”

Một loạt câu hỏi của Cố Thanh Trúc làm Kỳ Huyên thấy hết cách, đành đẩy nàng lên xe rồi nói: “Yên tâm đi, lệnh giới nghiêm ban đêm cũng không ngăn được chúng ta.”

Hai người ngồi lên xe ngựa, trong sự tò mò cực độ của Cố Thanh Trúc, xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Trong đầu Cố Thanh Trúc chợt lóe lên một ý nghĩ:

“Í, sao cả buổi chiều hôm nay em không thấy Lý Mậu Trinh đâu cả? Buổi tối cũng không thấy. Chàng phái hắn đi làm việc gì sao?”

Kỳ Huyên nhướng mày, đáp: “Đương nhiên là có việc rồi.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày, khoanh tay trước ngực, nói: “Kỳ Huyên, rốt cuộc chàng định làm gì? Cứ tỏ vẻ bí mật.”

Kỳ Huyên cười hehe, choàng lấy vai Cố Thanh Trúc, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Nếu đã là bí mật mà còn nói ra thì còn gì thú vị.”

Cố Thanh Trúc: ……

Xe ngựa chưa đi được bao lâu đã dừng lại. Cố Thanh Trúc vừa vén màn xe lên đã thấy tấm biển của phủ Cố gia. Giờ này cửa lớn Cố gia đã đóng lại, người gác cổng cũng treo đèn lồng lên trước cửa. Cố Thanh Trúc hỏi Kỳ Huyên:

“Này, nào có ai lúc đêm hôm khuya khoắt lại đến nhà nhạc phụ chứ? Muốn tới thăm hỏi thì ngày mai chuẩn bị lễ vật rồi đến. Bí mật mà chàng nói là cái này đấy hả?”

Cố Thanh Trúc thật muốn cạn lời. Đúng là nàng muốn về Cố gia thăm Trần thị một chuyến, dù sao trước khi rời kinh nàng chưa từng về nhà nói với tổ mẫu một tiếng, giờ đã về kinh rồi, nàng cũng muốn về đây thỉnh an. Thế nhưng nàng định hai ngày nữa mới chuẩn bị lễ vật mang tới phủ, đã lâu không về nhà, cũng không thể tay không mà về.

“Ai bảo ta muốn tới thăm hỏi nhạc phụ nào? Ầy, không đúng, đương nhiên phải tới thăm hỏi nhạc phụ rồi nhưng không phải lúc này.”

Kỳ Huyên nói xong liền dắt Cố Thanh Trúc xuống xe ngựa nhưng không dẫn nàng đi về phía phủ Cố gia mà xoay người, đưa nàng đi về phía căn nhà đối diện.

Căn nhà này là do Kỳ Huyên mua trước khi thành hôn. Tất cả những nơi có liên quan tới Cố Thanh Trúc, chàng đều sẽ mua 1-2 căn nhà xung quanh, cũng không biết là để ở bên nàng hay là để giám sát nàng nữa. Khi đó Cố Thanh Trúc đã không ít lần vì việc này mà tức giận với Kỳ Huyên, cảm thấy chàng giống như âm hồn không tan, nghĩ đủ mọi cách để phân rõ ranh giới với chàng, lại không ngờ rằng hai người họ dây dưa tới lui, cuối cùng cũng giống như ngọn đèn và bấc đèn, không thể tách rời.

Từ sau khi thoát hiểm khỏi miệng xà, nàng đã thông suốt hơn nhiều. Tình yêu nàng dành cho Kỳ Huyên chẳng qua là đã bị che giấu đi chứ chưa hề tan biến. Trước đây nàng vẫn luôn cảm thấy Kỳ Huyên đối với nàng chỉ có áy náy mà không có tình yêu, nhưng trải qua một kiếp nạn sinh tử giúp nàng nhìn nhận rõ trái tim của Kỳ Huyên, cũng hiểu rõ trái tim của mình. Nàng bằng lòng không để những chuyện không vui trong quá khứ phong bế bản thân, cũng bằng lòng cho mình và Kỳ Huyên một cơ hội để làm lại từ đầu.

Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc vừa đặt chân lên bậc thang thì cửa lớn của căn nhà đã mở ra từ bên trong. Lý Mậu Trinh từ bên trong đi ra, miệng cười hì hì, hành lễ với Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc. Hồng Cừ và Thúy Nga đứng sau lưng hắn, cả hai mặt mũi đỏ bừng. Cố Thanh Trúc thấy hai người họ cũng ở đây, không khỏi nhíu mày, hỏi:

“Các ngươi ở đây làm gì?”

Hồi chiều nay nàng vẫn còn thấy Hồng Cừ, sau đó nàng vẫn luôn trò chuyện cùng Dư thị và Vân thị, hai nha đầu này không biết đã chạy tới đây từ bao giờ.

Mấy người đứng sau ngưỡng cửa cùng nhìn nhau cười cười. Lý Mậu Trinh chắp tay vái chào Kỳ Huyên, sau đó không nói hai lời, xua xua tay với Hồng Cừ và Thúy Nga. Mấy người họ cùng nhún gối hành lý, ngày cả đám nha hoàn, nô tài đứng sau cánh cửa cũng tỏ vẻ thần bí, Cố Thanh Trúc thật sự không đoán được bọn họ rốt cuộc định làm gì.

Kỳ Huyên kéo tay nàng vào trong, cửa lớn đóng lại. Kỳ Huyên dẫn Cố Thanh Trúc đi xuyên qua hành lang gấp khúc, đi qua vườn hoa, tới một viện nhỏ giăng đèn kết hoa. Từ cột, cửa cho đến nhánh cây trong viện, không chỗ nào không treo đèn lồng cùng lụa đỏ mang không khí vui mừng, nhìn đặc biệt bắt mắt.

Cố Thanh Trúc vừa cười vừa chạy đến dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn đèn lồng treo trên cao, hỏi Kỳ Huyên:

“Chàng đó, còn định mở hội hoa đăng trong viện sao? Nhưng treo từng này đèn lồng, có phải là nhiều quá không?”

Tuy rằng cảnh sắc trong viện rất vui vẻ nhưng lụa treo đa phần là lụa đỏ, liếc mắt nhìn qua đỏ rực như lửa, vô cùng rực rỡ.

Kỳ Huyên đóng cửa viện lại, tiện tay cài then. Chàng xoay người, chậm rãi đi về phía Cố Thanh Trúc, bước từng bước vững vàng như nước, trên mặt không nụ cười, đổi lại có sự nghiêm túc. Cố Thanh Trúc bị vẻ mặt này của chàng dọa sợ, nụ cười cũng phai nhạt đi một chút:

“Chàng… làm sao vậy? Em nói sai điều gì sao?”

Kỳ Huyên bước tới, đưa tay ôm lấy Cố Thanh Trúc vào lòng. Trong viện giăng đèn kết hoa, ánh sáng đèn lồng rọi xuống hai người, tựa như một vầng hào quang bao phủ. Kỳ Huyên cúi đầu, áp trán mình vào trán Cố Thanh Trúc, trầm giọng hỏi:

“Nơi này có đẹp không?”

Giọng chàng hơi trầm, khiến Cố Thanh Trúc vừa nghe đã rung động trong lòng. Trong viện chỉ còn lại hai người họ, cực kỳ yên tĩnh, cánh cửa duy nhất trong viện cũng bị Kỳ Huyên đóng lại, cảm tưởng như hoàn toàn ngăn cách với mọi thứ bên ngoài, nơi đây là thế giới chỉ thuộc về hai người họ.

Ánh mắt xao động, Cố Thanh Trúc gật đầu, đáp: “Ừm, đẹp lắm. Là chàng sai bọn họ chuẩn bị sao?”

“Đúng vậy, là ta bảo bọn họ chuẩn bị.”

Kỳ Huyên ôm chặt Cố Thanh Trúc vào lòng. Vóc người chàng cao lớn, khi đứng Cố Thanh Trúc chỉ cao tới cằm chàng. Kỳ Huyên ôm nàng, giọng nói khàn khàn vang lên bên trên đầu nàng:

“Nàng có thích nơi này không?”

Cố Thanh Trúc yên lặng lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của Kỳ Huyên, cảm thấy khung cảnh yên tĩnh xung quanh khiến cả thể xác và tinh thần nàng thả lỏng vô cùng: “Thích. Nơi này rất yên tĩnh. Cảm giác sẽ không bị ai quấy rầy.”

Kỳ Huyên khẽ cười: “Ở đây sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.”

Nói xong, Kỳ Huyên buông Cố Thanh Trúc ra, ngay lúc nàng còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chàng lui ra sau một bước, đột ngột khom người. Kỳ Huyên quỳ một bên gối trước mặt Cố Thanh Trúc, dọa nàng giật bắn người, kêu lên:

“Chàng làm gì thế? Mau đứng lên đi.”

Kỳ Huyên lại kiên trì không nhúc nhích, hai tay nắm tay Cố Thanh Trúc, ngửa đầu nói với nàng: “Thanh Trúc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không? Những chuyện ta từng làm sai trước đây, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không quên. Nhưng ta đã biết sai rồi, xin nàng tha thứ cho ta, đón nhận ta một lần nữa, có được không?”

Cố Thanh Trúc cảm động, nói: “Chàng… chàng đứng lên đi. Em… Khi ở Mạc Bắc, chẳng phải em đã đồng ý với chàng rồi sao?”

Nàng đưa tay kéo Kỳ Huyên đứng lên nhưng nàng có bao nhiêu sức lực chứ, chỉ cần Kỳ Huyên muốn, chàng vẫn quỳ vững không lay động.

“Giờ ta muốn nghe nàng nói. Thanh Trúc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” Kỳ Huyên cực kỳ kiên định.

Cố Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, cảm thấy đêm Kỳ Huyên rất khác ngày thường. Nàng cụp mắt, gật đầu rồi nói: “Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa. Chuyện quá khứ chúng ta không nhắc lại nữa. Giờ em đã biết tâm ý của chàng rồi, còn tâm ý của em thế nào, chàng vẫn luôn biết rõ.”

“Đúng vậy, tâm ý của nàng ta vẫn luôn biết rõ. Thanh Trúc, gả cho ta nhé.”

Giọng nói của Kỳ Huyên vang lên trong viện nhỏ yên tĩnh, âm lượng không lớn nhưng lại khiến tim Cố Thanh Trúc run lên từng đợt như có cơn sóng tạt qua. Không biết vì sao, khi nghe Kỳ Huyên nói những lời này, hai mắt nàng không kiềm chế được mà rưng rưng.