Đích Thê Tại Thượng

Chương 182: Hạ Bình Chu nạp thiếp sao?



Editor: Hannah

Hai người lại qua đêm ở ngoài phủ. Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Trúc thức dậy rất sớm, bên ngoài trời đã sáng, nàng còn hơi mơ màng, thấy mình ôm cánh tay Kỳ Huyên ngủ cả một đêm. Ngước lên nhìn Kỳ Huyên, nàng thấy người mang khuôn mặt tuấn tú kia vẫn đang nhắm mắt, sống mũi cao thẳng tắp, khóe môi rất đẹp, khi chàng cười rộ lên những người xung quanh sẽ cảm giác như được tắm mình trong gió xuân. Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Thanh Trúc lại đưa tay nghịch ngợm khóe môi chàng, thế nhưng vừa mới với tay qua thì mí mắt Kỳ Huyên đã giật giật. Cố Thanh Trúc không kịp rụt tay lại, đã đụng phải khuôn mặt Kỳ Huyên. Kỳ Huyên nhếch miệng cười, thuận thế nắm lấy tay Cố Thanh Trúc, ủ trong lòng bàn tay mình.

Chàng từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh Trúc rồi duỗi cánh tay dài, ôm nàng vào lòng, áp vào trước ngực, nói:

“Ngủ thêm một lát đi.”

Đã quá lâu rồi hai người mới có thể trải qua một buổi sáng yên bình, tươi đẹp như thế này, đương nhiên không thể phí hoài.

Cố Thanh Trúc nằm trong lòng chàng, cười khẽ: “Hôm qua vừa ăn cơm về đã ngủ luôn, giờ không ngủ được nữa.”

Kỳ Huyên hôn hai cái lên đầu nàng, hỏi: “Lát nữa chúng ta đi bái kiến lão phu nhân và nhạc phụ nhé, tiện thể ăn chực một bữa sáng.”

Cố Thanh Trúc nghĩ đến việc mấy ngày qua mình cứ mơ mơ màng màng ở trong nhà, Cố phủ ở ngay đối diện mà nàng còn chưa ghé qua, trong lòng không khỏi hổ thẹn.

Hai người rời giường, rửa mặt chải đầu xong, Kỳ Huyên gọi Lý Mậu Trinh đem những món lễ vật đã chuẩn bị ổn thỏa từ trước đưa tới Cố gia, còn Kỳ Huyên nắm tay Cố Thanh Trúc, bước ra khỏi nhà. Vì thời giờ còn sớm nên lúc này cửa lớn Cố gia mới mở ra, người gác cổng tiểu Triệu và tiểu Vương càm chổi đang định chạy ra quét rác thì Lý Mậu Trinh đã dẫn theo cả một đội ngũ nối đuôi nhau từ căn nhà đối diện đi tới tặng lễ vật. Người gác cổng vội vàng đi vào bẩm báo.

Cố Tri Viễn không ngờ Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc lại ghé thăm vào lúc sáng sớm thế này. Trong mấy ngày qua thực ra ông đã nghe nói không ít chuyện về bọn họ, trong lòng cũng có mong nhớ nên khi thấy hai người xuất hiện trước mặt mình, không mang thương tích gì, ông cuối cùng cũng yên lòng.

Kỳ Huyên và Cố Thanh Trúc sau khi hành lễ với Cố Tri Viễn liền ngồi xuống trò chuyện cùng ông. Kỳ Huyên thuật lại sơ lược cho Cố Tri Viễn nghe những chuyện mà mọi người đều đã biết, ngoài ra chi tiết cụ thể của trận đánh đều không thể nói. Cố Tri Viễn nhìn Cố Thanh Trúc, hỏi nàng:

“Nghe nói con cũng đi theo sao?”

Cố Tri Viễn đã nửa năm không gặp con gái, trong lòng đủ xúc cảm đan xen. Trước đây ông chưa từng có tình cảm với đứa con gái này, luôn cảm thấy nàng và mẫu thân Thẩm thị của nàng đều mạnh mẽ giống nhau, làm việc và nói năng quá hung hăng đáng sợ, cứ nhất định phải vạch trần người khác, đem thể diện của người ta giẫm đạp dưới chân mình mới bằng lòng bỏ qua. Ông vẫn luôn cho rằng Tần thị là một người tốt, không ngờ bà ta bên ngoài thì như vàng như ngọc, bên trong lại thối rữa bại hoại, giấu ông gây ra quá nhiều chuyện vô sỉ. Sau khi Cố Tri Viễn ngã bệnh, bị Cố Thanh Trúc mắng cho một hồi, đem tất cả những vấn đề mà ông vẫn luôn trốn tránh vạch trần hết, Cố Tri Viễn mới dần dần tỉnh ngộ, nhận ra trước đây suy nghĩ của mình đã sai lệch đến thế nào.

Cố Thanh Trúc liếc nhìn Cố Tri Viễn, gật đầu đáp: “Vâng, con có đi.”

Vẻ mặt nàng lãnh đạm, ung dung, Cố Tri Viễn chỉ lặng lẽ thở dài rồi nói: “Con là một đứa con gái, chạy tới tận nơi xa xôi như biên quan, đúng là không đúng mực.”

Cố Thanh Trúc không biết phải nói chuyện với Cố Tri Viễn như thế nào, tình cảm cha con mà nàng dành cho Cố Tri Viễn đã gần như cạn kiệt từ kiếp trước. Kiếp trước tuy rằng ông ta không hùa với Tần thị ức hiếp nàng, thế nhưng việc ông ta cố tình lờ đi những hành động của Tần thị đã khiến Cố Thanh Trúc hoàn toàn quên đi thân phận người làm cha của ông.

Kiếp này Tần thị bị chính nàng bày mưu tới nỗi phải vào trong miếu, thế nhưng đối với Cố Tri Viễn, Cố Thanh Trúc cũng không có cảm giác không đành lòng. Nếu không phải vì còn có Trần thị, nàng thậm chí còn không muốn quay về Cố gia.

Cố Thanh Trúc không đáp lời, chỉ cúi đầu uống trà, Cố Tri Viễn hơi xấu hổ nhưng lại không thể làm gì. Kỳ Huyên ngồi bên cạnh hòa giải: “Thanh Trúc đi cùng với con, sẽ không sao đâu. Nhạc phụ đừng lo lắng.”

Kỳ Huyên hiểu rõ mối quan hệ cha con giữa Cố Thanh Trúc và Cố Tri Viễn. Đừng nói là Cố Thanh Trúc, ngay chính bản thân chàng trong lòng cũng trách móc Cố Tri Viễn. Năm đó nếu không phải do Cố Tri Viễn làm ngơ, đẩy một mình Cố Thanh Trúc ra giữa “đầu sóng ngọn gió”, để nàng phải chịu đựng bao nhiêu “búa rìu dư luận” thì nàng cũng không khổ sở đến nhường ấy.

Thế nên mặc dù hiện giờ Cố Tri Viễn nhìn qua có vẻ đã tỉnh ngộ được phần nào nhưng Kỳ Huyên cũng sẽ không nói đỡ cho ông ta trước mặt Cố Thanh Trúc, tất cả đều để cho nàng tự mình suy xét.

Vì Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên cùng im lặng, bọn họ cũng không ở lại chỗ Cố Tri Viễn quá lâu, liền đứng dậy cáo từ: “Con qua chỗ tổ mẫu một lúc.”

Sau khi nói xong, hai người rời khỏi viện chính, không để tâm tới nét mặt cô đơn của Cố Tri Viễn, đi thẳng tới viện của Trần thị.

Trần thị đã biết trước Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên tới, biết bọn họ nhất định sẽ tới bái kiến mình, liền sai người đứng ở cửa viện chờ bọn họ, sau đó mama mời hai người vào. Đứng trước mặt Trần thị, Cố Thanh Trúc sẽ không dùng sắc mặt lạnh nhạt kia, nàng chầm chậm chạy từ ngưỡng cửa vào trong viện, nhào vào vòng ôm ấm áp của Trần thị. Trần thị đánh nhẹ hai cái lên vài nàng, nói:

“Con nhãi thối không có lương tâm này, con còn biết về nhà cơ đấy.”

Cố Thanh Trúc thẹn thùng ngẩng đầu, biết mình có phần quá đáng nên dù Trần thị đánh nàng mấy cái, nàng cũng chấp nhận. May mà Trần thị thường nàng nên không đánh mạnh tay, bà nói: “Con nói xem, con gây ra chuyện lớn như vậy mà cũng không phái người về thông báo cho ta một tiếng. Con không biết khi ta nghe người ta báo tin, trong lòng đã lo lắng như thế nào đâu.”

“Tổ mẫu, con biết sai rồi. Lúc ấy tình hình khẩn cấp, chỉ có thể lập tức ứng phó, con và Kỳ Huyên thậm chí còn không kịp báo cho mẫu thân, đi suốt một đêm.”

Cố Thanh Trúc giải thích cho Trần thị nghe, khi nàng quyết định cùng Kỳ Huyên rời khỏi kinh thành, đúng là không hề có ý định báo cho Trần thị, thứ nhất là bởi bọn họ rời đi quá gấp gáp, thứ hai là vì Trần thị cũng không hiểu chuyện triều chính và binh đao, dù có nói cho bà thì chưa chắc bà đã có thể hiểu được, thế nên dứt khoát chơi trò “tiền trảm hậu tấu”. Trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, sau khi trở về sẽ tới thỉnh tội với Trần thị.

“Con nói xem, hai đứa các con đúng là không có chút quy củ nào cả.” Trần thị dí ngón tay vào trán Cố Thanh Trúc rồi mắng. Sau đó, bà bảo Cố Thanh Trúc đứng dậy xoay hai vòng, để bà xem xem nàng có bị thương hay không.

Sau khi giải thích một hòi, hai người mới được bà cho phép ngồi xuống nói chuyện. Cố Thanh Trúc vừa xoa bụng vừa nói: “Tổ mẫu, hai chúng con tới sớm, còn chưa kịp ăn sáng. Chắc phải ăn chực của người một bữa thôi.”

Trần thị bất ngờ, nghĩ đến thời gian, đúng là lúc này vẫn còn sớm, vội vàng gọi mama và nha hoàn tiến vào, sai bọn họ mang bữa sáng lên. Chỉ một lúc sau, hai kẻ mang ý đồ ăn chực kia đã ung dung, điềm nhiên ngồi vào bàn ăn bữa sáng.

Trần thị cũng dùng bữa cùng bọn họ. Cố Thanh Trúc hỏi bà trong thời gian nàng không có kinh thành có xảy ra chuyện gì hay không, Trần thị lập tức nghĩ tới một chuyện:

“Ba tháng trước, Ngọc Dao đã sinh một bé gái, đặt tên là Thiến Nhi, Hạ Thiến Nhi. Đứa bé trắng trẻo mập mạp, rất giống Ngọc Dao.”

Nhắc tới chuyện này, Cố Thanh Trúc mới nhận ra mình đã quên mất: “Đúng nha, Ngọc Dao hẳn là đã sinh rồi. Người của Hạ gia có vui không?”

Cũng không biết tình cảnh của Cố Ngọc Dao ở Hạ gia bây giờ có khá lên chút nào hay không. Năm đó vì chuyện của Tần thị mà Hạ gia rất không hài lòng về Cố Ngọc Dao, trả lại toàn bộ của hồi môn cho Cố gia, toàn bộ thị tỳ đều bị đuổi đi, chỉ để lại một mình Cố Ngọc Dao ở lại Hạ gia làm Nhị thiếu phu nhân. Thế nhưng Đoàn thị đối với nàng ta vô cùng nghiêm khắc, còn mời một vị mama quản giáo trong cung về chuyên để dạy quy củ cho Cố Ngọc Dao.

Không thể phủ nhận ý định ban đầu của Đoàn thị khi làm như vậy là tốt, chẳng qua sau đó lại nghe nói bà ta càng lúc càng quá quắt, đối với Cố Ngọc Dao không có chút thương xót nào. Trước khi Cố Thanh Trúc rời kinh, cuộc sống của Cố Ngọc Dao đã chẳng tốt lành gì, giờ đã sinh con rồi cũng không biết có đỡ hơn chút nào hay không. Ngôn Tình Sắc

Nghe Cố Thanh Trúc hỏi như vậy, Trần thị bất đắc dĩ hừ lạnh, nói: “Hừ, vui à? Chẳng thấy đâu.”

Có thể khiến Trần thị thốt ra những lời này đủ thấy thái độ của Hạ gia như thế nào. Trần thị cảm thấy vì chuyện của Tần thị mà Cố gia đã nợ Hạ gia nhiều, vì thế mà đối với tình cảnh của Cố Ngọc Dao, bà chỉ có thể nhẫn nhịn mà không dám nhúng tay can thiệp nhiều, cùng lắm cũng chỉ lén lút đưa ít bạc cho Cố Ngọc Dao phòng thân, ngoài ra vẫn luôn khuyên nhủ Cố Ngọc Dao cố gắng sống thật tốt ở Hạ gia. Bây giờ Trần thị đã bất mãn với Hạ gia như thế này, chứng tỏ Hạ gia đã quá quắt đến nhường nào.

“Tổ mẫu nói rõ hơn đi?”

Cố Thanh Trúc hỏi Trần thị.

Trần thị liếc nhìn Kỳ Huyên, vẻ muốn nói lại thôi: “Thôi đi, cũng không có gì, đều là chuyện riêng của Hạ gia.”

Kỳ Huyên thấy Trần thị e ngại mình nên tập trung ăn hết bát cháo rồi cầm lấy hai cái bánh bao trên bàn, nói với Trần thị: “Tổ mẫu, con thấy hoa trong viện của người rất đẹp, con muốn đi xem, đợi lát nữa người cho chúng con hai chậu đem về nhé.”

Trần thị sao có thể không biết Kỳ Huyên cố ý tạo cơ hội cho hai bà cháu trò chuyện, liền phối hợp nói: “Con thích chậu nào thì cứ sai người mang đi là được.”

Kỳ Huyên nói lời cảm tạ, liếc nhìn Cố Thanh Trúc rồi nhanh chóng rời đi.

Trần thị cho những người hầu hạ trong phòng ăn lui ra ngoài, chỉ còn lại hai bà cháu ngồi đối diện nhau. Trần thị thở dài, nói:

“Haiz, hai tỷ muội các con vận mệnh chênh lệch nhau quá xa. Thế tử yêu thương con như vậy, còn Ngọc Dao…”

“Hạ Bình Chu đối với nàng ta không tốt sao?” Cố Thanh Trúc hỏi. Nàng đã tự mình đúc kết được một điều, người con gái sống ở nhà chồng có thể hạnh phúc được hay không, quan trọng nhất chính là phải xem người đàn ông như thế nào. Bất kể thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có người đàn ông che chở thì cuộc sống sẽ không thể quá tệ.

“Ngọc Dao là đứa mệnh khổ, do mẫu thân chỉ biết gây nghiệp chướng mà nó ở Hạ gia phải nhẫn nhịn đủ điều. Khi nó mang thai đã phải chịu đựng những gì, con cũng thấy rồi đó. Ả đàn bà Đoàn thị kia vui giận thất thường, ban đầu ta còn tưởng bà ta là người tốt, chỉ muốn giúp chỉnh đốn thói hư tật xấu của Cố Ngọc Dao, thế nhưng càng nhìn càng thấy không ra gì. Con ngẫm lại mà xem, Ngọc Dao đang mang thai 7-8 tháng mà còn bắt nó phải luyện tập đi đứng những một canh giờ, thực sự không đối xử với nó như với một con người nữa rồi. Bà ta cũng chẳng màng trong bụng nó còn đang mang thai cháu của Hạ gia.”

Trần thị vừa nói vừa thở dài. Trước đây bà chỉ nghĩ Tần thị đã dạy hư Cố Ngọc Dao nên sau này ít nhiều sẽ phải chịu khổ, thế nhưng bà lại không ngờ rằng đứa cháu Ngọc Dao của bà lại phải chịu nhiều khổ sở đến thế.

Cố Thanh Trúc cụp mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Thế còn đứa bé thì sao? Sau khi sinh đứa bé, Hạ gia cũng không thay đổi gì hay sao?”

Nhắc tới chuyện này, Trần thị càng thêm tức giận, nói: “Nói đến đứa bé, ta càng cảm thấy ả đàn bà Đoàn thị kia thực sự không còn coi Ngọc Dao là người nữa mà. Dù thế nào thì đứa trẻ vẫn là máu là thịt từ trong bụng mẫu thân sinh ra, thế nhưng Đoàn thị đã làm gì nào, đứa nhỏ vừa ra đời chưa đầy một tháng, bà ta đã sai người giành lấy đứa nhỏ, đem giao cho một ả thiếp của Hạ Bình Chu nuôi dưỡng, dùng lời hoa mỹ là để Ngọc Dao tĩnh dưỡng nhưng cả ngày không được nhìn thấy con mình, người làm mẹ như Ngọc Dao còn có thể tĩnh dưỡng được hay sao?”

Cố Thanh Trúc nghe đến đó liền hít một hơi thật sâu. Nhớ tới chuyện trước khi nàng rời kinh không lâu, nàng đã từng gặp Cố Ngọc Dao, khi đó nàng ta đã bụng to vượt mặt nhưng rất sợ Đoàn thị. Chẳng qua nàng ta trước giờ ở trước mặt Cố Thanh Trúc luôn không chịu cúi đầu yếu thế, dù cho có thật sự khổ sở đi chăng nữa, nàng ta cũng sẽ không nói thật, sợ rằng Cố Thanh Trúc sẽ chê cười nàng ta.

“Hạ Bình Chu nạp thiếp sao?” Cố Thanh Trúc hỏi đến vấn đề quan trọng nhất