Đích Thê Tại Thượng

Chương 197: Chào đón sinh mệnh mới



Editor: Hannah

Tin tức Cố Thanh Trúc mang thai truyền ra, toàn thể Kỳ gia đều vui mừng. Thế tử và thế tử phu nhân thành thân đã gần hai năm mà thế tử phu nhân mãi không có tin tức gì, giờ cuối cùng cũng có thai, sao có thể không vui mừng được.

Ngay ngày hôm sau Hoàng hậu nương nương đã định xuất cung đến thăm Cố Thanh Trúc nhưng mà bản thân nàng cũng đang mang thai, nói thế nào Hoàng thượng cũng không đồng ý, chỉ đành phái đại nội tổng quản và cung nữ bên cạnh Kỳ Hoàng hậu tới phủ thăm hỏi, lễ vật ban thưởng được đưa vào cửa lớn Võ An Hầu phủ nhiều như nước chảy.

Cố gia cũng rất nhanh đã có phản ứng. Trần thị hiếm khi ra khỏi cửa nhưng ngay sau khi biết tin lập tức không chần chừ, đích thân tới Võ An Hầu phủ thăm Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc nghe tin báo của người gác cổng thì rất kinh ngạc, tự mình chạy tới cửa thùy hoa, đỡ Trần thị vào trong viện. Trần thị là trưởng bối, khi tới phủ không cần phải bái kiến Hầu phu nhân Vân thị, có thể đi thẳng tới Thương Lan Cư của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc sai Thúy Nga tới viện chính báo tin cho Vân thị rằng Trần thị tới thăm.

Trần thị nét mặt tràn đầy vui mừng, vỗ vào mu bàn tay Cố Thanh Trúc, nói:

“Cuối cùng cũng có rồi, cuối cùng cũng có rồi. Con không biết là ta đã mong ngóng bao lâu đâu.”

Trần thị nói những lời này không phải nói dối. Từ sau khi Cố Thanh Trúc thành hôn với Kỳ Huyên, bà đã âm thầm mong đợi con nhóc Thanh Trúc của bà có thể mang thai sớm một chút, dù sao thì địa vị của Trung Bình Bá phủ cũng thấp hơn Võ An Hầu phủ rất nhiều, lúc trước Trần thị cũng không hiểu rõ vì sao một Võ An Hầu thế tử thân phận cao quý lại bỏ qua rất nhiều tiểu thư danh gia vọng tộc mà yêu thích con nhóc Thanh Trúc của bà. Thế nhưng nếu nàng đã gả tới đây thì Trần thị đương nhiên hy vọng cháu gái của mình có thể sống tốt một chút. Sau khi Cố Thanh Trúc gả vào Võ An Hầu phủ, trừ một khoảng thời gian đầu, sau này đã bắt đầu có tin truyền ra về những việc nàng đã làm, nói nàng đã được người trong Võ An Hầu phủ chấp nhận, thậm chí ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng yêu mến nàng, nhất mực khen ngợi nàng, Trần thị mới yên tâm hơn một chút, nhưng dù vậy, phụ nữ chung quy vẫn phải sinh con mới có thể có địa vị vững chắc nơi hậu viện.

Thế nhưng đã gần hai năm rồi mà con nhóc Thanh Trúc của bà vẫn im ắng, không có chút động tĩnh gì khiến cho Trần thị vô cùng lo lắng, giờ cuối cùng cũng tốt đẹp rồi.

Chỉ khi có đứa con, nỗi lo vẫn treo lơ lửng trong lòng bà mới có thể buông xuống.

Cố Thanh Trúc không ngờ Trần thị thế mà lại kích động như vậy, xem ra việc nàng gả cho Kỳ Huyên đã khiến cho Trần thị rất bất an. Người của thế hệ trước vẫn luôn cho rằng phụ nữ nên ở trong nhà, phải sinh được con thì địa vị mới vững vàng, nếu không thì bất kể có năng lực đế đâu cũng không được nhà chồng thật lòng tôn trọng.

Nghĩ đến việc mình vốn còn định sẽ không viên phòng với Kỳ Huyên cả đời, nếu Cố Thanh Trúc làm như vậy, chẳng phải Trần thị sẽ phải đi theo lo lắng cho nàng cả đời hay sao. Nàng xấu hổ cúi đầu.

Trần thị dặn dò tỳ nữ bên cạnh Cố Thanh Trúc, bảo bọn họ chú tâm tới sinh hoạt hàng ngày của Cố Thanh Trúc cùng một số điều cần lưu ý. Hồng Cừ tủm tỉm cười, giải thích với Trần thị:

“Lão phu nhân đừng lo lắng, thế tử phu nhân vừa mới có thai, thế tử đã vào cung xin ý chỉ của Hoàng thượng sắp xếp các mama trong cung tới hầu hạ. Họ đều là những mama chuyên môn hầu hạ các quý nhân trong cung, có rất nhiều kinh nghiệm, giờ còn chưa tới, một khi tới rồi nhất định có thể chăm sóc thế tử phu nhân trắng trẻo mập mạp.”. Chươ𝑛g mới 𝑛hấ𝘵 𝘵ại { 𝘵 rùm𝘵ruyệ𝑛.𝘃𝑛 }

Hồng Cừ rất có duyên với người già, đứng trước mặt Trần thị nàng ta cũng không sợ, lại được Cố Thanh Trúc chiều chuộng nên nói chuyện cũng bạo dạn. Cố Thanh Trúc lườm nàng ta, mắng: “Cái gì trắng trẻo mập mạp cơ, sao cứ nhất định phải trắng trẻo mập mạp.”

Trần thị nghe vậy bật cười, nói: “Trắng trẻo mập mạp mới tốt. A, cũng không đúng, không thể quá béo được, nếu đứa bé quá mũm mĩm, sau này khi sinh con con sẽ vất vả, vẫn nên bình thường một chút thò tốt hơn.”

Cố Thanh Trúc nghiêm túc nghe Trần thị nói, từ sáng tới giờ miệng vẫn luôn tươi cười.

Trần thị thấy Cố Thanh Trúc mọi thứ đều ổn thì không khỏi buồn bã thở dài. Cố Thanh Trúc hỏi bà có chuyện gì, Trần thị mới nói:

“Về phía con, ta xem như cũng yên tâm. Nhưng còn phía Ngọc Dao, ta lại không thể không lo lắng.”

Cố Ngọc Dao đã bị Hạ gia bỏ, từ sau đó Cố Thanh Trúc chưa từng gặp lại nàng ta, có điều cứ khoảng mười ngày sẽ có người tới báo lại cho Cố Thanh Trúc tình hình gần đây của hai mẹ con Cố Ngọc Dao.

Từ sau khi Cố Ngọc Dao rời khỏi Hạ gia chưa từng quay lại Cố gia, cũng không nhận sự trợ giúp của Cố Thanh Trúc mà chỉ dùng số ngân lượng của riêng mình mở một tiệm cơm nằm ở đình ngoài thành cách thành ba dặm. Đình cách thành ba dặm là con đường mà những người muốn ra vào thành nhất định phải đi qua, nơi đó trước đây vốn là một nhà trọ, có điều ông chủ kinh doanh không hiệu quả khiến cho nhà trọ rơi vào cảnh “sống dở chết dở”. Sau khi Cố Ngọc Dao bàn bạc với ông ta đã biến nhà trọ thành tiệm cơm, nghe nói việc làm ăn cũng không tệ.

“Muội ấy tự có tính toán của riêng mình, tổ mẫu không cần quá lo lắng.”

Cố Thanh Trúc khuyên giải và an ủi Trần thị, Trần thị không đành lòng gật đầu, đáp: “Đúng vậy, ta biết nó tự có tính toán của riêng mình. Thực ra phụ thân của con đã đồng ý để nó trở về Cố gia nhưng tính tình Ngọc Dao mạnh mẽ, nói thế nào cũng không chịu quay về. Một đứa con gái lại lộ mặt ra với bên ngoài mở một tiệm cơm, nó thực sự không muốn tái giá hay sao.”

Trần thị nói với vẻ sầu muộn. Cố Thanh Trúc trầm ngâm một lúc rồi khuyên nhủ:

“Tổ mẫu hẳn là nên hiểu cho Ngọc Dao chứ. Nhớ trước đây khi con vừa mất đi mẫu thân, chẳng phải con cũng xin với tổ mẫu cho con mở y quán sao? Khi đó người cũng lo lắng sau này con sẽ không thể gả chồng, thế nhưng cuối cùng người vẫn đồng ý đó thôi? Với, tình cảnh của Ngọc Dao hiện giờ, thực ra so với việc ở lại Cố gia chờ gả cho một người đàn ông thứ hai thì chẳng thà tự thân muội ấy dốc sức làm việc. Bây giờ muội ấy đã hiểu được điều này, bản thân mình không thể sống dựa vào người khác mãi được, bất kể người kia có là người thân hay là một người đàn ông khác, mọi sự trên đời chỉ có dựa vào chính mình mới là tốt nhất. Con không lo lắng cho muội ấy, giờ muội ấy đã có thể sống độc lập, hơn nữa còn có thể nuôi dưỡng Thiến Nhi thật tốt. Muội ấy có thể kiên cường như vậy, con cũng thật lòng kính nể. Nếu muội ấy có thể làm cho cuộc sống của mình tốt hơn thì sợ gì tương lai sau này không tốt chứ? Phụ nữ sinh ra cũng không phải chỉ để gả cho đàn ông, không phải sao?”

Trần thị gật đồng đồng tình: “Đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là ta cảm thấy con bé này quá vất vả, có một người mẹ không biết lo nghĩ cho nó, còn có một người ca ca không trợ giúp được gì. Chúng ta là người thân của nó nhưng nó lại không chịu nhận sự trợ giúp của chúng ta. Một đứa con gái đem theo một đứa bé mở một tiệm cơm ở ngoài thành, con không biết hiện giờ thanh danh của nó trong kinh thành đã tệ đến thế nào. Hạ gia lòng dạ cũng thật nhỏ nhen, người cũng đã đuổi đi rồi nhưng bọn họ còn muốn bôi nhọ thanh danh của Ngọc Dao khắp nơi, đặc biệt là cái tên Hạ Bình Chu kia, chẳng phải là thứ gì tử tế, nói về Ngọc Dao chẳng ra sao cả…”

Con người Hạ Bình Chu như thế nào, Cố Thanh Trúc cũng coi như nhìn thấu rồi. Hắn rõ rành rành là một tên ngụy quân tử, bản thân mình chẳng có chút bản lĩnh gì, chỉ biết gào lên oán trách, cho rằng mọi sự bất công đều là do người khác gây ra cho hắn còn bản thân hắn nào có lỗi lầm gì. Một kẻ như vậy, nếu chưa từng trải qua gian nan, có lẽ Cố Ngọc Dao còn có thể chịu đựng, thế nhưng một khi đã gặp trắc trở, hắn sẽ đem tất cả bất mãn trong lòng đổ lỗi lên đầu những người xung quanh.

Từ đầu tới cuối, Hạ Bình Chu chưa từng tôn trọng Cố Ngọc Dao, cho tới bây giờ chỉ dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa đối xử với nàng, sau khi gặp phải sự cố thực sự, hắn lập tức đem toàn bộ thất bại của mình đổ lên đầu Cố Ngọc Dao, cho rằng đây là trách nhiệm của nàng. Chính vì đã nhìn thấu bản chất của Hạ Bình Chu mà Cố Thanh Trúc mới cho rằng Cố Ngọc Dao rời khỏi Hạ gia là một hành động sáng suốt.

“Con người sống trên đời sẽ gặp rất nhiều lúc gian nan. Ngọc Dao còn rất trẻ, đường đời của muội ấy còn dài, không nên vì một Hạ Bình Chu và Hạ gia mà từ bỏ bản thân. Trên đời này không phải ai cũng là người vô tình vô nghĩa như Hạ gia. Khoảng thời gian vừa qua là quãng thời gian gian khổ nhất mà Ngọc Dao từng trải qua, người khác không cách nào giúp được muội ấy, tự bản thân muội ấy cũng hiểu được điều này. Giai đoạn này chỉ có thể dựa vào bản thân muội ấy một mình bước đi, chỉ có vượt qua mới có thể giúp muội ấy nắm chắc một tương lai tươi sáng hơn.”

Điều này Cố Thanh Trúc hiểu. Năm đó khi nàng và Kỳ Huyên bị đày tới Mạc Bắc, hai con người cả đời sống trong nhung lụa trong nháy mắt bị đẩy vào hoàn cảnh khắc nghiệt của Mạc Bắc, mà thứ khắc nghiệt không chỉ có thời tiết khí hậu mà còn có sự lạnh nhạt của lòng người, cuộc sống khó bề yên ổn.

Đặc biệt là đối với Kỳ Huyên, biến cố đến với chàng quá lớn, khiến cho mọi thứ từng tồn tại trước mắt chàng sụp đổ, chàng từ một thế tử cao quý trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt nơi Mạc Bắc, thậm chí còn có người lôi thân phận của chàng khi trước ra để chế nhạo.

Trong quãng thời gian đó, Cố Thanh Trúc còn đang tự chữa lành “vết thương” cho bản thân, kỳ thực nàng không dành bao nhiêu thời gian để quan tâm tới chàng, bản thân nàng còn phải cố gắng thích ứng, sao còn có tâm sức để chăm lo cho Kỳ Huyên.

Giai đoạn đó là khoảng thời gian khốn khổ nhất của hai vợ chồng họ, họ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều u ám, mờ mịt, mà thứ cảm giác u ám, mờ mịt này một khi có thể chịu đựng được sẽ thấy thật ra cũng rất dễ chịu.

Thậm chí chính trong những ngày tháng gian khổ đến cùng cực đó, bọn họ đã tìm ra giá trị thực sự của bản thân. Bọn họ hiểu ra được hóa ra mình cũng là những người bình thường, hiểu được hóa ra những thứ có thể giúp chúng ta duy trì sinh mệnh lại vô cùng vô cùng ít, thậm chí chúng ta không cần hao phí nhiều công sức vẫn có thể sống sót được, chỉ cần một miếng bánh bao, một ngụm nước mưa là có thể tiếp tục tồn tại, vậy thì còn có điều gì mà phải bất mãn chứ.

Cố Ngọc Dao cũng vậy. Giờ nàng ta đã rời khỏi Hạ gia, hai năm qua nàng ta sống chẳng an nhàn gì, thế nhưng nàng ta đã có dũng khí đối mặt, hơn nữa còn không sợ hãi, nàng ta buông bỏ những tổn thương mà Hạ gia gây ra cho mình bởi chỉ khi buông bỏ thì những việc làm vô đạo đức vô lương tâm đủ các loại của Hạ gia mới không làm ảnh hưởng tới nàng. Sự châm chọc và mỉa mai của người thân mới có thể làm mình tổn thương còn những người xa lạ thì sao có thể. Có ai quan tâm tới con chó bên đường đang sủa với mình đâu?

“Ta đúng là được mở rộng tầm mắt về độ vô sỉ của Hạ gia. Sùng Kính Hầu nhìn bề ngoài khôn khéo, thực ra cũng hồ đồ hệt như phụ thân con năm đó vậy.”

Trần thị đưa ra lời nhận xét cuối cùng.

Hai người đang nói chuyện thì Vân thị tới.

Khi Vân thị nghe nói Trần thị tới thăm Cố Thanh Trúc thì liền muốn tới đây chào hỏi với Trần thị. Đây là lần đầu tiên Trần thị trò chuyện với Vân thị, khi Cố Thanh Trúc gả tới Kỳ gia, Trần thị có nghe mấy tin đồn rằng Vân thị không thích đứa con dâu Cố Thanh Trúc này, nhưng hôm nay nói chuyện mới thấy mấy tin đồn đại vớ vẩn bên ngoài đúng là không đáng tin, làm gì có người mẹ chồng nào đối xử với con dâu tốt hơn Vân thị.

Vân thị cũng cảm thấy Trần thị rất hợp với mình. Từ sau khi bà gả đến Kỳ gia, mối quan hệ với lão phu nhân Dư thị cũng không thực sự hòa hợp, chỉ vì tính cách hai người đối chọi với nhau. Năm đó, mẹ chồng con dâu một người hào sảng, một người đoan trang, thế nên đều không ưa nhau. Nhưng mà Vân thị lại cảm thấy khi ngồi cạnh Trần thị dường như hai người lại có chút duyên phận, như thể quen biết đã lâu, cùng chụm đầu bàn tán chuyện dưỡng thai như thế nào cho tốt, có thể nói suốt cả buổi.

Cố Thanh Trúc ngồi bên cạnh uống nước, giờ ngay cả trà nàng cũng không được uống, chỉ có thể ăn canh hoặc uống nước trắng. Có một lúc nàng không chú tâm nghe hai người kia nói gì, khi quay sang nghe lại thấy hai người họ đã bàn tới chuyện mang thai, trình bày còn rất bài bản nghiêm chỉnh, Trần thị thậm chí còn dặn dò Vân thị nên sai bảo hạ nhân làm quần áo như thế nào.

Hai người họ nói chuyện, Cố Thanh Trúc không cách nào xen lời, chỉ có thể ngồi bên cạnh cười gượng gạo.

Một lúc sau, Dư thị cũng tới, Thương Lan Cư lập tức trở nên náo nhiệt. Dư thị từ khi điều chỉnh thói quen ăn uống, tính cách cũng không còn hay ngang ngược như trước, hơn nữa sau chuyện Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên tới Mạc Bắc không lời từ biệt, Dư thị và Vân thị sống cùng nhà nương tựa vào nhau hơn nửa năm, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đã hoàn toàn hóa giải. Ba người ngồi với nhau, chủ đề hàn huyên chỉ xoay quanh đứa bé, nói mãi không hết chuyện.