Đích Thê Tại Thượng

Chương 62



Cố Tri Viễn nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đâu có đắt, chưởng quầy ở đó quen biết ta, giá cả hình như là tám nghìn lượng. Ai dà, đừng nói đến giá cả, tục quá, quan trọng là hữu dụng, chỉ cần Trần đại nhân tiếp nhận tấm lòng này của ta là được rồi.”

Tần thị líu lưỡi: “Tám nghìn lượng? Chỉ một bức họa thôi mà. Bá gia ngài có phải bị lừa rồi không?”

Cố Tri Viễn nhíu mày: “Nàng nói vậy là sao? Ta và Triệu chưởng quầy quen biết đã nhiều năm, ông ta chưa bao giờ lừa gạt ta. Tranh của Mạc Tiêu Tử bây giờ vô cùng hiếm có, khó khăn lắm mới tìm được một bước, tám nghìn lượng đã là giá thấp nhất rồi.”

Tần thị không dám nhiều lời, bĩu môi, xòe tay với Cố Tri Viễn, Cố Tri Viễn ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Thì tám nghìn lượng đó. Bá gia cho thiếp tám nghìn lượng đi, thiếp mới mua được.” Tần thị nói ra dụng ý của mình.

Cố Tri Viễn nhất thời nghẹn lời: “Nàng tới phòng thu chi mà lấy, chỗ ta làm gì có bạc cho nàng.”

Tần thị rụt tay lại: “Bá gia không biết rồi, tháng này phòng thu chi đã không còn bạc nữa.”

“Hôm nay mới là giữa tháng, sao có thể không còn bạc?” Phòng thu chi của Bá phủ mỗi tháng đều có định mức chi tiêu, chưa từng có chuyện vượt quá chứ đừng nói đến chuyện mới giữa tháng đã tiêu hết.

“Bá gia người quên rồi sao? Tháng này chúng ta có lễ đính hôn của tam tiểu thư, chỉ tính chuyện may y phục, mua trang sức mới đã tiêu đến gần vạn lượng rồi, tháng này phòng thu chi sao còn có bạc nữa. Cứ thế này, tiền mua hàng còn chưa trả hết được nữa.” Tần thị giải thích việc chi tiêu trong tháng.

Cố Tri Viễn nhìn bà ta, nhất thời cũng không biết phải nói gì mới được, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Không đúng, còn hơn một năm nữa mới tới hôn kỳ, giờ nàng đã may cho nó y phục mới, trang sức mới làm gì? Đồ thường ngày nàng mua cho nó còn không đủ mặc sao. Không nói cái khác, xiêm y mua cho Ngọc Dao trong cả năm trước còn nhiều hơn Thanh Trúc bao nhiêu lần. Ta cũng chưa thấy nàng đặt mua xiêm y cho Thanh Trúc bao giờ.”

Tần thị có chút tủi hờn: “Bá gia, sao người có thể nói những lời này chứ. Thiếp mới được người nâng lên vị trí vợ cả năm ngoái, Ngọc Dao từ nhỏ cũng chỉ có vài ba bộ xiêm y, nếu thiếp không đặt may cho nó, chẳng lẽ nhìn nó mặc toàn y phục cũ ra ngoài kết bạn sao? Làm thế chính là làm mất mặt Bá phủ, mất mặt Bá gia người đó. Giờ thiếp đúng là có mua cho Ngọc Dao nhiều đồ, nhưng cũng chỉ là vì muốn Nhị công tử coi trọng nó. Tiền đều tiêu lên người con gái, thiếp chẳng dám tham lam nửa văn. Bá gia nói vậy thực khiến người ta lạnh lòng.”

Cố Tri Viễn cũng biết mình đã nặng lời, hơi hối hận. Tần thị nhận ra điều đó, liền ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó nằm ghé lên bàn trà khóc thút thít:

“Bá gia xin đừng dùng tiêu chuẩn của tỷ tỷ mà áp đặt thiếp. Tỷ tỷ xuất nhân thương gia, phú quý hơn người, còn thiếp xuất thân thư hương, trong túi vốn chẳng dính một xu. Nhờ được Bá gia coi trọng mà sau khi tỷ tỷ qua đời, thiếp mới được nâng đỡ lên vị trí chính thất. Thiếp nghĩ chính thất nên có dáng vẻ của chính thất, nếu thiếp cùng bọn nhỏ ra ngoài mà vẫn giống như thị thiếp thì người khác sẽ chê cười Bá phủ cùng Bá gia như thế nào đây. Thiếp vốn chỉ có ý tốt thế nhưng giờ bị mang tiếng oan uổng nhường này, nói thật lòng, chẳng thà là phận thị thiếp còn tự tại hơn.”

Cố Tri Viễn đi tới bên Tần thị, đưa tay nâng bà ta dậy, giúp bà ta lau nước mắt:

“Cái gì mà là phận thị thiếp còn tự tại hơn? Những lời này sau này đừng lặp lại nữa. Khi nãy là ta nói năng lỗ mãng, nàng đừng trách móc. Ta biết tính nàng, không tranh với đời, điềm đạm an tĩnh hợp lòng người. Nàng đã đọc đủ thứ thi thư, là đóa mai cô tịch giữa trời đông giá rét, vừa thuần khiết vừa thanh cao, không nhiễm bụi trần thế tục. Ta dùng phú quý tiền tài để đánh giá nàng, đúng thực là không nên. Sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

Tần thị thuận thế ôm lấy eo Cố Tri Viễn, rút khăn tự lau nước mắt cho mình. Cố Tri Viễn thấy bà ta như vậy cũng không đành lòng bức ép thêm, lại nói: “Nếu phòng thu chi thực sự hết bạc thì lấy từ tư khố của ta đi.”

Tần thị lặng lẽ thở phào, cuối cùng lại giăng thêm cạm bẫy, giọng điệu nũng nịu: “Bá gia sẽ không ghét bỏ thiếp nghèo túng trắng tay chứ?”

“Sao có thể chứ. Nàng đừng nghĩ lung tung. Nàng biết ta yêu nàng nhất chính bởi sự thanh cao thuần khiết của nàng. Nàng cùng lắm chỉ là do xuất thân hơi thấp, nếu có xuất thân cao hơn một chút thì ta nào có tài đức gì để có thể bên nàng dài lâu như vậy.” Cho đến tận bây giờ Cố Tri Viễn vẫn một mực cho rằng Tần thị là đóa sen trắng chẳng hôi tanh mùi bùn.

Tần thị cũng thuận ý nói hùa: “Bá gia đối với thiếp thật tốt, đây là ơn tri ngộ, là ơn tái sinh. Thiếp suốt đời không quên.”

Cố Tri Viễn thích nghe những lời đường mật như vậy nhất. Nghe xong, mâu thuẫn giữa hai người cũng dễ dàng giải quyết. Tần thị lại một lần nữa dùng nước mắt để thu phục, hơn nữa còn giành được lợi ích cho bản thân.

Sau khi rời khỏi chỗ Tần thị không bao lâu, Cố Tri Viễn liền sai bảo tiên sinh giữ kho đưa cho bà ta ngân phiếu tám nghìn lượng. Nhìn những tờ ngân phiếu này, Tần thị liền thầm oán trách trong lòng: “Thế mà một lượng bạc cũng không cho dư.” Nghĩ nghĩ một lúc, một bức họa thôi mà bán giá tám nghìn lượng, rõ ràng là chưởng quầy Trân Bảo Các kia lừa Cố Tri Viễn. Dù cho không phải lừa gạt, Tần thị cũng không muốn vung tám nghìn lượng này ra mua một bức họa tặng cho người khác.

Bà ta đảo mắt đã có chủ ý.

*****

Sau khi Cố Thanh Trúc đánh lén Kỳ Huyên một vố, hiếm khi có được mấy ngày nhàn nhã, yên tĩnh, thảnh thơi. Nghĩ đến cảnh Kỳ Huyên bận rộn ứng phó với Hạ Thiệu Cảnh, Cố Thanh Trúc liền nhịn không đười mà cười thầm.

Nàng gặp Cố Thanh Học ở cửa phủ cũng đang định ra ngoài. Cố Thanh Học chạy tới chỗ Cố Thanh Trúc, nàng ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay chẳng phải trường học cho nghỉ sao?”

“Đúng vậy, hôm nay đệ không phải đi học. Đệ có hẹn với người ta.” Cố Thanh Học nói.

Hai người cùng ra khỏi phủ, Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn cậu, dáng vẻ cực kỳ hào hứng, cả người tràn ngập tinh thần hăng hái phấn chấn đầy sức sống của thiếu niên, không khỏi bật cười hỏi: “Đệ lại đi đá cầu sao? Cẩn thận chút, đừng để chân bị thương. Sắp đền kỳ thi mùa thu rồi, lúc này không thể để xảy ra sai sót, cố gắng để thành thích thi cử năm nay tốt hơn năm ngoái một chút.”

Năm nay Cố Thanh Học rất nỗ lực, Cố Thanh Trúc đều nhận thấy. Tuy rằng chỉ có thái độ cố gắng hết mình nhưng chắc chắn có thể hy vọng thấy cậu tiến bộ vượt bậc.

“Không phải đệ đi đá cầu, giờ là lúc nào rồi, đệ sao có thể rảnh rỗi mà đi đá cầu chứ.” Cố Thanh Học vội vàng lắc đầu. Cố Thanh Trúc ngạc nhiên, lúc này mới chú ý tới cách ăn mặc của cậu, đúng thật là không giống như đi đá cầu. Cố Thanh Học lập tức giải đáp cho tỷ tỷ.

“Đệ có hẹn với Trừng Vân sư huynh, huynh ấy muốn chỉ cho đệ mấy điểm quan trọng để ôn thi.” Lời nói của Cố Thanh Học khiến Cố Thanh Trúc thấy hơi khó tin: “Là… Trạng Nguyên năm trước Lý Trừng Vân sao?”

Vị Lý Trừng Vân này năm nay 29 tuổi, cũng xem như giành ngôi Trạng Nguyên khi còn trẻ. Học đệ sao có thể kết giao được với người này chứ.

“Đúng là huynh ấy. Tỷ tỷ cũng không ngờ phải không? Trừng Vân sư huynh là đồng môn xuất sư của đệ, huynh ấy là đệ tử của Hàn Lư tiên sinh, Hàn Lư tiên sinh giờ ở lại thư viện của đệ làm thầy dạy quốc văn. Trừng Vân sư huynh khi còn theo học ở thư viện hàng năm đều đứng ở vị trí số một. Nói về tài học, dù có là đệ nhất thi thư Nghiêm công tử cũng khó có thể so bì với huynh ấy. Có Trừng Vân sư huynh chỉ dạy, năm nạy việc học của đệ nhất định có tiến bộ.”

Khi Cố Thanh Học nói chuyện, hai mắt đều tỏa sáng, mang theo bao kỳ vọng chờ mong, rõ ràng là mười phần tin phục vị sư huynh này. Thế nhưng điều làm Cố Thanh Trúc thấy khó hiểu chính là nếu Lý Trừng Vân đã thành Trạng Nguyện thì giờ hắn hẳn phải làm việc ở lục bộ, sao còn có thời gian rảnh rỗi để chỉ dạy cho một tiểu học đệ không có chút tiếng tăm ở thư viện đây?

Nàng vốn còn định hỏi cho rõ ràng nhưng Cố Thanh Học thực sự vội vàng, dẫn theo tên sai vặt gấp gáp rời đi.

Cố Thanh Trúc ôm theo nghi vấn lên xe ngựa. Nàng tới Nhân Ân Đường khám cho mấy người, còn chưa tới giữa trưa đã lui vào sân sau nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay tâm trạng nàng khá tốt nên thuốc mỡ cũng đã điều chế xong. Trong viện không còn gì làm, Cố Thanh Trúc liền muốn vào nhà lấy hai cuốn sách y thuật ra xem.

Trên kệ sách trong phòng chất đầy những cuốn y thư mà nàng thu thập từ các nơi, có những cuốn nàng đã từng xem qua, có những cuốn nàng chưa từng đọc, những điểm quan trọng nàng đều đã chú thích bên cạnh. Rút ra một cuốn về kinh mạch trên cơ thể, cuốn này lần trước nàng đã đọc một nửa, dùng thẻ kẹp sách đánh dấu, quyết định hôm nay sẽ đọc nốt.

Nàng xoay người đang định bước ra cửa, một bóng đen đột nhiên lao về phía nàng. Cố Thanh Trúc theo phản xạ bước lui một bước, tựa vào kệ sách kê sát tường. Hai tay Kỳ Huyên chống lên kệ sách bên cạnh nàng, rất nhẹ nhàng đã có thể vây hãm nàng giữa lồng ngực mình và kệ sách.

Hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở hòa quyện, trong nhà lại cực kỳ yên tĩnh, sức cám dỗ mạnh mẽ như vậy, Kỳ Huyên sao có thể nhịn được. Chàng cúi đầu, nồng nhiệt hôn lên môi Cố Thanh Trúc vẫn đang tựa vào kệ sách.

Cố Thanh Trúc không tài nào ngờ được Kỳ Huyên đã nhiều ngày không tới, lúc gặp lại lại “nghênh đón” nàng theo cách này. Cảm giác ấm áp trên môi khiến đầu óc nàng trống rỗng, cho đến khi cảm nhận được sự ướt át khác hẳn với bình thường đang cạy mở khớp hàm mình, nàng mới giật mình tỉnh lại, càng chưa nói đến một bàn tay to lớn của người kia thế mà dám nhân cơ hội chạm vào nơi mềm mại bên trái của nàng.

Cố Thanh Trúc ra sức đẩy Kỳ Huyên ra xa khỏi người mình. Nàng ngồi bệt xuống, nhanh chóng chui qua cánh tay chàng trốn ra ngoài. Kỳ Huyên để nàng chạy, chàng vốn đã bất ngờ tấn công nàng, nàng chạy thoát cũng tốt thôi, chàng càng giữ chặt sẽ càng khiến nàng thêm đề phòng, bất lợi cho việc “tiến công” sau này.

Đứng trước kệ sách tận hưởng dư vị một lúc xong, Kỳ Huyên mới đi theo “con thỏ” Thanh Trúc vừa bỏ trốn, bước ra khỏi căn nhà. Khi nãy chàng trèo tường vào đây, đúng lúc thấy Thanh Trúc vào phòng nên mới nổi lên ý định tấn công bất ngờ.

Cố Thanh Trúc chạy ra khỏi nhà, thấy được ánh sáng bên ngoài mới bình tĩnh hơn, cảm thấy mình chạy trốn như vậy thực sự quá khốn đốn. Nàng đột nhiên dừng bước, ai ngờ Kỳ Huyên phía sau không kịp hãm lại bước chân, đâm thẳng vào lưng nàng, làm Cố Thanh Trúc sợ tới mức tiến thêm hai bước rồi mới dám quay đầu lại, vừa xấu hổ vừa buồn bực:

“Ngươi có phải quá nhàn rỗi hay không.” Nàng hạ giọng mắng một câu rồi lấy ra khăn tay lau môi mình, chà xát tới mức đôi môi đỏ như muốn bật máu, so với son còn đỏ hơn. Kỳ Huyên liếm môi, tựa hồ như mùi hương son phấn trên người nàng còn vương đâu đây, ngọt đến tận xương.

Cố Thanh Trúc lau miệng xong, ngước lên liền bắt gặp người đối diện đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, trong lòng lập tức căng thẳng. Nàng cảm giác mình như một con mồi đang bị theo dõi, Kỳ Huyên dùng ánh mắt như muốn cởi sạch xiêm y trên người nàng, khiến nàng trần trụi đứng trước mặt chàng.

Cảm giác bị nhìn thấu này rất không dễ chịu. Cố Thanh Trúc đem thứ duy nhất đang cầm trong tay ném về phía Kỳ Huyên. Một làn gió nhẹ mang theo hương thơm phả vào mặt Kỳ Huyên, Kỳ Huyên trong lòng thỏa mãn, quyết đoán cất chiếc khăn tay còn dính son môi của Thanh Trúc vào trong vạt áo, giữ chặt bên người.

Cố Thanh Trúc điều chỉnh lại cảm xúc, không muốn so đo với người này, nhặt y thư rơi trên đất, ủ ê ngồi xuống bên bàn đá, cúi đầu giở sách đọc, không thèm để ý đến người kia.

Kỳ Huyên đứng sau lưng nàng, khom lưng đọc sách cùng nàng một lúc, nhưng rồi ánh mắt lại không kìm được mà liếc nhìn về phía nàng. Từ góc độ này nhìn xuống, chàng có thể thấy mái tóc đen nhánh của nàng, vành tay nhỏ xinh trong suốt, cần cổ thon dài mịn màng, mỗi một chỗ đều đẹp đến mức khiến tim Kỳ Huyên run lên.

Cố Thanh Trúc đọc sách được một lúc mới kinh ngạc phát hiện có ánh mắt “lang sói” đang chĩa về phía mình. Nàng dứt khoát dùng sách đánh lên người Kỳ Huyên hai cái mới có thể làm chàng tránh sáng một bên, ngồi xuống ghế đá đối diện nàng.

Cố Thanh Trúc ảo não nhìn Kỳ Huyên ung dung nhàn nhã, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Liệu có phải người này không biết chuyện nàng đã lén lút liên hệ với Hạ Thiệu Cảnh không?