Đích Thê Tại Thượng

Chương 81



Lời Hồng Cừ nói làm Cố Thanh Trúc lâm vào trầm tư. Người nào lại có thể truyền tin đồn đại như vậy chứ, đây là có ý muốn hủy hoại cả đời nàng sao?

“Tiểu thư, những lời này rõ ràng chính là nhắm vào người. Tiểu thư phải nghĩ cách thôi, không thể không dưng bị bôi nhọ như vậy được.”

Cố Thanh Trúc đứng lên khỏi thềm cửa, nói với Hồng Cừ:

“Ngươi đem chuyện này nói lại với Trương Vinh, bảo hắn nghe ngóng xem.”

Cả nhà Trương Vinh đã chuyển đến cửa hiệu bán đồ thi họa trong kinh thành, thi thoảng sẽ giúp Cố Thanh Trúc làm một số chuyện không tiện để người ngoài biết. Trước đây Hồng Cừ đã từng gặp Trương Vinh, có tiếp xúc qua nên giờ khi nhận lệnh, nàng ta không chút chậm trễ, lập tức chạy đi.

Thực ra trong lòng Cố Thanh Trúc đã có suy đoán. Có thể dùng thủ đoạn ti tiện này để bôi nhọ nàng, ngoại trừ Tần thị ra thì nàng không nghĩ tới ai khác. Nhưng phàm là chuyện gì cũng phải tìm được bằng chứng xác thực mới có thể lên tiếng, nếu không bằng không cớ mà nói ra, Tần thị đương nhiên sẽ phủ nhận.

Nàng vừa mới bước vào trong y quán, ngồi sau bàn khám bệnh liền có mấy người vội vàng xông vào trong. Vân Sinh đứng sau quầy liền hỏi: “Các vị đến xem bệnh hay là bốc thuốc?”

Một người từ sau lưng đám người kia bước ra, là một người đàn ông mặt to son trát phấn, trên người diện áo quần bảnh bao màu sắc tươi sáng, dáng vẻ lưu manh, trong tay còn cầm một cây quạt, chỉ có loại du thủ du thực mới có bộ dạng này. Hắn ta không để ý tới Vân Sinh mà chỉ lướt nhìn quanh y quán, cặp mắt đục mờ lập tức dừng lại nhìn về phía Cố Thanh Trúc.

Hắn đi tới trước bàn khám bệnh, không ngồi xuống mà nâng một chân giẫm lên chiếc ghế đối diện Cố Thanh Trúc, sau đó rút cây quạt, chỉ vào Cố Thanh Trúc rồi hỏi:

“Ngươi chính là tiểu thư Cố gia đó sao? Bề ngoài có vẻ đoan chính nha, có phải không các huynh đệ?”

Cố Thanh Trúc cụp mắt không đáp. Vân Sinh đi ra từ sau quầy, đứng bên cạnh Cố Thanh Trúc, chỉ vào bọn họ hỏi: “Không đúng, các ngươi là ai? Có bệnh hay không?”

Hai tên du côn từ trong đám người phía sau bước tới, một trái một phải lôi Vân Sinh ra ngoài. Cố Thanh Trúc quát lên: “Dừng tay, các ngươi rốt cuộc là ai?”

Người kia phất cây quạt, hai tên du côn mới thả Vân Sinh ra. Hắn để chân xuống, ra vẻ đứng đắn hắng giọng hai tiếng, nói với Cố Thanh Trúc: “Tham kiến tiểu thư. Tại hạ là La Nhất Xương, cũng xem như một người có học thức. Mợ của tiểu thư tới nhà ta mai mối, nói là có tiểu thư Bá phủ, dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, hỏi ta có đồng ý tới xem mặt hay không. Ta sao có thể từ chối, hôm nay chính là cố ý tới đây xem mặt đó. Ai da, không thể không nói, mợ của tiểu thư nói không sai, tuy rằng đang mặc y phục nam nhân nhưng khuôn mặt này đúng là sáng sủa, chỉ tiếc là hơi gầy một tí. Nhưng không sao, ông đây rất vừa lòng.”

Vân Sinh đứng một bên tức giận mắng:

“Đồ càn quấy, người định tới xem ai chứ? Mau cút đi, bằng không ta sẽ đi báo quan.”

La Nhất Xương dường như không kiên nhẫn, dùng que ngoáy ngoáy lỗ tai, dùng mắt ra hiệu cho hai người đứng cạnh Vân Sinh, hai kẻ kia lập tức ra tay đánh Vân Sinh.

Cố Thanh Trúc đi ra khỏi bàn khám bệnh, định tới bên cạnh Vân Sinh: “Các ngươi rốt cuộc là ai. Nếu đã biết ta là tiểu thư Bá phủ sao còn dám tới đây làm càn.”

Khi Cố Thanh Trúc mới tới Nhân Ân Đường, Trần thị đã phái mấy hộ vệ tới nhưng hai năm đã trôi qua, Cố Thanh Trúc cũng đã quen thuộc nơi này, năm ngoái nàng bảo Trần thị gọi các hộ vệ về phủ. Thật không ngờ lại có ngày lũ vô lại này kéo tới.

La Nhất Xương chặn đường Cố Thanh Trúc, dùng đôi mắt hạ lưu kia đảo tới đảo lui trên người nàng, cảm thấy khuôn mặt này mềm mại mịn màng, không nhịn được muốn đưa tay véo một cái, xem có thể véo ra nước hay không.

Hắn vừa mới duỗi tay ra đã bị Cố Thanh Trúc đánh vào yếu huyệt, hắn bị đau khom người, nàng liền nhân đó đạp một cước lên vai hắn. La Nhất Xương này bề ngoài cao to nhưng kỳ thực chỉ có cái vỏ rỗng, bị Cố Thanh Trúc đá một phát đã ngã lăn ra.

Cố Thanh Trúc cầm một cây gậy, đánh thẳng vào lên lưu manh đứng sau lưng Vân Sinh làm hắn ngã lăn ra đất. Nàng vội vàng đỡ Vân Sinh lên. Vân Sinh bị đánh cho bầm dập vẫn cố gắng che chở cho Cố Thanh Trúc. La Nhất Xương lồm cồm bò dậy, nhổ nước bọt, mắng:

“Con tiện nhân này giỏi lắm, còn dám đánh ông à? Ông đây coi trọng mày mới đến tận đây liếc nhìn mày một cái. Mày đã không nể mặt thì đừng trách ông đây cũng không nể mũi. Xông lên, bắt nó về cho ông, hôm nay động phòng. Ông đây cũng phải học theo mấy kẻ phong lưu, động phòng trước thành thân sau! Há há há.”

Đám người vô lại đó đồng loạt cười vang, định xông lên bắt Cố Thanh Trúc. La Nhất Xương đang cực kỳ kiêu ngạo, càn quấy đột nhiên bị ai đó đá một cước, hắn né không kịp liền bị đá văng ra ngoài cửa.

Chu lục gia từ bên trong đi ra, đem bọn người lưu manh kia biến thành “củ cải trắng”, “nhổ gốc” từng thằng ném ra ngoài. Chỉ một lúc sau cả đám người đều bị Chu lục gia quẳng ra khỏi Nhân Ân Đường.

La Nhất Xương bò dậy từ trên mặt đất, dáng vẻ nhếch nhác chỉ tay về phía Nhân Ân Đường chửi bậy:

“Là thằng nhãi nào đánh lén ông! Dám đánh ông La nhà mày, chán sống rồi hả?”

Chu lục gia bước ra ngoài, thân hình cường tráng làm La Nhất Xương sợ đến thối lui ra sau, để cho đám người kia che chắn trước mặt mình rồi mới dám tiếp tục kêu gào: “À, chính là thằng nhãi ranh mày à? Xưng tên ra, mày dám đánh ông đây, hôm nay ông đây phải dạy cho mày một bài học, nếu không ông đây không phải họ La. Xông lên cho ta!”

Chu lục gia chỉ mất công quơ tay vài cái đã cùng lúc vặn tay cả đám người. Cánh tay La Nhất Xương cũng bị vặn siết thành cái bánh chẻo, lúc này không còn ngang ngược nổi nữa, chỉ có thể khóc lóc xin tha: “Đại gia, ta sai rồi, đại gia. Xin ngài thương xót, tha cho ta đi. Áiiiii, tay ta gãy đến nơi rồi.”

Mấy tên du côn đi theo hắn cũng mở miệng xin tha. Chu lục gia nhìn về phía Cố Thanh Trúc đang đứng cạnh cửa, thấy nàng gật đầu mới buông những tên này ra, nhân lúc bọn chúng còn đứng chưa vững đạp một cước lên lưng chúng làm cả đám ngã nhào đè lên nhau. Bọn chúng biết mình gặp phải cao thủ, dù cho thiệt hại nặng nề cũng không dám nán lại, đành cúp đuôi bỏ chạy.

Những người xung quanh liền xì xào: “Kia chẳng phải là tên lưu manh La gia sao, Tiểu Trúc đại phu sao lại chọc phải loại người này chứ?”

“Ai dà, khi nãy ngươi không nghe nói sao. Nhóm ngươi đó nói là mợ của Tiểu Trúc đại phu tới tìm La gia, bảo hắn tới xem mặt Tiểu Trúc đại phu đó. Ngươi nói xem tên La gia đó là hạng người gì chứ, vậy mà mợ của Tiểu Trúc đại phu cũng làm vậy được… Có phải mợ ruột không thế?”

“Ngươi không biết phải không, ta nghe nói Tiểu Trúc đại phu này là…”

Lời đồn đại linh tinh tiếp tục được truyền trong đám người, mọi người không phân được thật giả, không biết đúng sai, chỉ nghe sao biết vậy, nhất thời đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Nhân Ân Đường.

Sau khi Chu lục gia bước vào liền hỏi Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư không sao chứ?”

Cố Thanh Trúc đỡ Vân Sinh ngồi xuống, ra sau quầy lấy thuốc cho hắn, nghe vậy thì lắc đầu: “Ta không sao, chỉ có Vân Sinh bị bọn chúng đánh.”

Vân Sinh lập tức xua tay: “Ta… Ta không sao. Đám người này cũng thật quá đáng, đúng là một đám du côn vô lại. May là còn có Lục gia ở đấy, nếu không tiên sinh đã chịu thiệt rồi. Ai, chỉ trách ta vô dụng!”

Cố Thanh Trúc cầm ít thuốc trị thương tới, dùng que tre bôi thuốc cho hắn. Chu lục gia đứng một bên hỏi: “Ta thấy có lẽ tiểu thư đã chọc phải người náo đó nên đám người vô lại kia mới không sợ hãi mà dám tới đây náo loạn. Tiểu thư biết đó là ai không?”

Cố Thanh Trúc gật đầu: “Biết. Ta đã sai Hồng Cừ tìm người đi điều tra rồi.”

Chu lục gia thấy nàng bình tĩnh như vậy, biết là đã có manh mối liền nói: “Nếu cần ta giúp đỡ, tiểu thư cứ việc sai bảo. Mạng của ta là do tiểu thư cứu về, bất kể chuyện gì dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, ta đều nghe lệnh tiểu thư.”

Cố Thanh Trúc nghe hắn nói vậy liền bật cười. Vân Sinh đứng gần nàng nhất, đột nhiên thấy nàng cười như vậy liền hoảng sợ, cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

“Chỉ là một đám nhảy nhót làm trò hề dùng chút thủ đoạn đê tiện thôi mà, không đến mức phải cần Lục gia lên núi đao xuống biển lửa đâu, tự ta có thể xử lý được.”

“Nhưng dù sao tiểu thư cũng không tiện ra mặt. Lời đồn tuy rằng không thể gây thương tích nhưng vẫn có thể hại người. Nếu tiểu thư không quan tâm mà lờ đi cũng không tốt cho người. Vẫn nên mau chóng giải quyết mới được.”

Chu lục gia suy nghĩ cho Cố Thanh Trúc, nghĩ nàng là một tiểu cô nương, không hiểu được sức ảnh hưởng lớn của những lời đồn đại. Nhìn lại lịch sử đã có bao người tài ba đều bị hủy hoại bởi những lời đồn vô căn cứ.

Cố Thanh Trúc vẫn kiên định:

“Đạo lý này ta hiểu được. Chọc vào ai cũng không nên chọc vào tiểu nhân. Chừng nào còn có tiểu nhân bên cạnh thì thanh danh của ta còn không tẩy sạch được, hôm nay truyền lời đồn này ngày mai sẽ lại truyền lời đồn khác. Nếu ta cứ phải thanh minh với từng người một thì chẳng phải sẽ mệt chết sao. Mọi chuyện vẫn phải giải quyết từ gốc rễ.”

“Tiểu thư chắc chắn có thể tìm được căn nguyên chứ?”

“Không dám nói chắc chắn nhưng 7-8 phần thì có.” Cố Thanh Trúc đáp.

Qua một thời gian tiếp xúc, Chu lục gia cuối cùng cũng hiểu làm thế nào mà tiểu nha đầu này lại được nhiều người để ý đến vậy. Hạ Thiệu Cảnh tuy rằng đê tiện nhưng không thể phủ nhận, hắn có chút rung động với Cố tiểu thư. Còn có Kỳ Huyên, không khó để nhận ra, Kỳ Huyên đối với nàng có tình cảm sâu đậm. Một cô nương được hai “mãnh hổ” để mắt đương nhiên không phải là người dễ bị ức hiếp.

Nhìn dáng vẻ ung dung điềm nhiên của nàng, chắc hẳn trong đầu đã có đối sách.

Đến giữa trưa, Hồng Cừ dắt theo Trương Vinh tới. Cố Thanh Trúc dặn dò Trương Vinh một số điều Trương Vĩnh dẫn theo người lặng lẽ đi tới con phố. Nếu đúng là Tần thị phái người lan truyền lời đồn ác ý về nàng thì chỉ cần cắt cử người theo dõi sát sao tình hình trên phổ ắt sẽ có kết quả. Mục tiêu của Trương Vinh chính là tìm người khả nghi trên con phố này, chỉ cần tìm ra chút manh mối để lại là có thể bắt được kẻ chủ mưu tung tin, như vậy mới có thể “đánh rắn dập đầu”.

*****

Kỳ Hoàng hậu xuất cung tới Võ An Hầu phủ. Cách đây không lâu nàng nghe nói thế tử ngã bệnh suốt mười mấy ngày, sau khi tỉnh lại cũng không khá hơn, cả ngày mở to mắt không nói một lời, hệt như một kẻ ngốc vậy.

Võ An Hầu cùng phu nhân đã tìm một vài hòa thượng cùng đạo sĩ về phủ gọi hồn cho con trai nhưng làm hết lễ này đến lễ khác cũng không thấy thế tử chuyển biến tốt hơn. Hầu phu nhân Vân thị ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, Hoàng hậu nương nương ở trong cung nghe tin, sao còn có thể ngồi im, lập tức ra lệnh xuất cung.

Sau khi vào phòng, nàng liền thấy thế tử Kỳ Huyên đang co chân ngồi bên cửa sổ. Mới mười mấy ngày không gặp mà chàng đã gầy rộc hẳn đi, trong tay cầm một bầu rượu, thi thoảng uống một ngụm. Lý Mậu Trinh thấy Hoàng hậu tới, vội vàng hành lễ.

Kỳ Hoàng hậu hỏi Lý Mậu Trinh: “Vẫn không khá hơn chút nào sao?”

Lý Mậu Trinh lắc đầu. Hắn đã trông coi thế tử suốt mấy ngày nay, thế tử đột nhiên trở thành một coi rối không còn hồn phách, mặc cho ai nói chuyện cùng, chàng vẫn như thể không nghe thấy, thi thoảng lại ngơ ngẩn nằm một góc, có khi lại thẫn thờ ngồi một xó. Dường như ba hồn bảy vía đều đã lên mây.

“Ngươi lui xuống trước đi, để ta trò chuyện với nó.”

Kỳ Hoàng hậu sai bảo Lý Mậu Trinh.

Đây là đệ đệ thân thiết nhất cùng nàng tử nhỏ. Ngày nàng nhập cung làm phi, đệ đệ đuổi theo sau kiệu nàng, đuổi tới tận cửa cung. Tình nghĩa chị em này cho tới nay nàng cũng chưa từng quên