Đích Thê Tại Thượng

Chương 86



Cố Thanh Trúc trình bày xong về cuộc sống lý tưởng của nàng cùng “sự khôn ngoan” khi chọn Tống Tân Thành, Hồng Cừ liền trợn tròn mắt: “Tiểu thư, sao tiểu thư có thể vì chuyện cơm áo mà quyết định như vậy chứ. Tiểu thư không định suy xét kỹ lưỡng lại sao? Lần trước nô tỳ thấy hình như Võ An Hầu thế tử có ý…”

Nhắc tới mấy chữ này, Cố Thanh Trúc liền thấy phiền lòng, vội vàng ngắt lời:

“Được rồi, ngươi nhắn đến hắn làm gì? Chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi là cái loại chỉ cần người khác có ý với ta thì ta phải cho hắn cơ hội hay sao?”

Hồng Cừ nghẹn lời, ngập ngừng khẽ nói:

“Chỉ là nói thôi mà. Nô tỳ cũng chỉ muốn tốt cho tiểu thư thôi. Tiểu thư xuất chúng như vậy, Tống công tử sao có thể xứng với người chứ.?”

“Nha đầu ngươi không nói lời khó nghe không được hả? Tống công tử thì làm sao? Huynh ấy có gì không tốt? Ta gặp phải rắc rối như thế này, ngươi có thấy ai vì ta mà lo lắng chu toàn như huynh ấy không?” Cố Thanh Trúc thấy bực bội một cách khó hiểu. Trong lòng nàng thực ra rất áy náy, Tống Tân Thành là người rất tốt, không ngờ lại bị nha hoàn bên cạnh mình ghét bỏ.

Hồng Cừ nhận thấy sự tức giận trên nét mặt tiểu thư nhà mình, liền rụt đầu không dám nói tiếp. Thế nhưng nàng ta vẫn cảm thấy cô nương nhà mình không đáng phải xứng đôi với một công tử gia đình thương nhân. Tiểu thư nhà nàng ta vốn là bởi mẫu thân xuất thân từ gia đình thương nhân nên mới bị người trong phủ đối xử lạnh nhạt, giờ nếu tiểu thư lại gả cho một công tử gia đình thương nhân thì đúng là hoàn toàn thất thế trước tam tiểu thư. Hồng Cừ thực sự cảm thấy không đáng cho tiểu thư nhà mình.

Mặc cho phản ứng quyết liệt của Hồng Cừ, Cố Thanh Trúc lại quyết định chắc chắn.

Việc cả đời này không gả chồng đối với nàng chắc chắn là bất khả thi, vậy nên so với việc bị người ta can thiệp thì chẳng thà nàng chủ động tìm một người tốt. Theo nhận định của Cố Thanh Trúc, Tống Tân Thành là người thich hợp nhất. Tuy chàng là con trai của nhị phòng Tống gia là thương nhân nhưng chàng có năng lực, có bản lĩnh gánh vác và quan trọng nhất là, chàng có thể lo nghĩ chu toàn cho Cố Tanh Trúc. Cố Thanh Trúc không quan tâm chuyện dòng dõi hay tiền bạc, nàng chỉ muốn tìm một người có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.

Tống Tân Thành và nàng chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, nàng cũng chưa từng hứa hẹn với chàng bất kỳ điều gì, thế nhưng khi nghe tin nàng gặp nạn, chàng lại có thể ra tay trợ giúp, làm rất nhiều chuyện vì nàng mà hoàn toàn không có ý để nàng biết. Điều này có thể thấy được Tống Tân Thành không có hy vọng xa vời được Cố Thanh Trúc báo đáp. Một người đàn ông không cầu được báo đáp, điều đó chí ít có nghĩa là những điều người đó làm đều xuất phát từ tấm lòng chân thành.

Một người đàn ông như vậy hoàn toàn là người có thể dựa vào. Không nói tới tình yêu, tình cảm đều là do tiếp xúc mà bồi đắp, kiếp trước nàng không để tâm tới tình cảm thế nên cả đời đều không thể thực sự vui vẻ, vậy nên kiếp này nếu nàng và Tống Tân Thành có thể thành đôi, nàng đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi với Tống Tân Thành, cùng chàng trải qua những ngày tháng bình yên.

Còn về Kỳ Huyên…

Lần trước nàng đã vạch trần hố sâu ngăn cách giữa hai người, có lẽ sau này chàng cũng sẽ không tới nữa.

Kỳ Huyên là người rất kiêu ngạo, sở dĩ chàng cứ hết lần này đến lần khác dây dưa với Cố Trhanh Trúc là bởi trong lòng chàng còn đoan chắc nàng vẫn còn yêu mình. Thế nhưng một khi vấn đề nan giải giữa hai người họ đã lộ ra, chàng liền hiểu được kiếp này Cố Thanh Trúc tuyệt đối không thể quay về bên mình. Bị một đòn đả kích mạnh mẽ như vậy, chàng sẽ không cố chấp bám dính lấy Cố Thanh Trúc nữa. Đây là sự kiêu ngạo của chàng, cũng là nguyên tắc của chàng.

Mặc dù vậy, chuyện giữa nàng và Tống Tân Thành vẫn nên sớm giải quyết. Nhân khoảng thời gian này Kỳ Huyên giữ yên lặng, nàng phải cùng Tống Tân Thành “gạo nấu thành cơm”, nhanh chóng đính thân, qua một thời gian nữa, đến khi Kỳ Huyên lấy lại tinh thần, muốn làm gì đi nữa thì nàng cũng đã có hôn ước, đã quá muộn.

Nghĩ như vậy, Cố Thanh Trúc liền nghĩ có nên gửi cho Tống Tân Thành một phong thư, giục chàng nhanh hành động hay không…

*****

Cố Tri Viễn đã hơn nửa tháng không tới Tây Cầm Viên mà ngủ ở thư phòng, không tiếp xúc với Tần thị.

Hôm nay Tần thị chủ động tới thư phòng, lại thắp nến, lại mài mực, lại huân hương, hầu hạ Cố Tri Viễn viết thư pháp tới tận nửa đêm. Cố Tri Viễn cả buổi tối không nói một lời, Tần thị cũng không thấy phiền.

Cho tới đêm khuya, Cố Tri Viễn nói mình muốn đi ngủ, bảo Tần thị rời đi, Tần thị lúc này mới nhu nhược quỳ xuống trước mặt Cố Tri Viễn, hạ giọng ai oán:

“Bá gia không muốn thấy thiếp, vậy thiếp đi là được. Chỉ là có chuyện này, thiếp muốn nói với Bá gia một câu. Là chuyện về tụi nhỏ.”

Cố Tri Viễn đứng trước giá treo cởi áo ngoài, nghe vậy chỉ lạnh nhạt buông một từ:

“Nói.”

Tần thị thấy ông ta lạnh lùng như vậy, móng tay cấu chặt vào da thịt nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh:

“Thiếp muốn đẩy hôn sự của Tam tiểu thư và Nhị công tử Hạ gia sớm hơn một chút.”

Cố Tri Viễn xoay người, nhíu mày hỏi: “Đẩy sớm? Khi trước ngươi nói do tuổi bọn chúng còn nhỏ nên để thời gian đính hôn dài một chút, ta vất vả lắm mới xin được Hạ gia đồng ý, giờ ngươi lại đưa ra ý đồ quỷ quái gì đây?”

Tần thị vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, thiếp không có ý đồ quỷ quái gì. Tam tiểu thư là con gái ruột của thiếp, thiếp đâu thể nào có mưu đồ gì với nó được chứ. Bá gia xin đừng xát muối vào lòng thiếp như vậy.”

Cố Tri Viễn ngẫm lại thấy cũng đúng, người Tần thị muốn nhắm vào là Cố Thanh Trúc, còn đối với Cố Ngọc Dao vẫn rất tốt. Ông ta cố gắng kiên nhẫn, hỏi lại: “Vậy ngươi muốn làm gì? Đừng có dông dài nữa, nói thẳng ra đi.”

“Thực ra thiếp cũng là vì muốn tốt cho hai nhà. Bá gia không biết đấy thôi, Hạ Nhị công tử này ngày nào cũng hẹn Ngọc Dao ra ngoài. Thiếp cũng không phải có ý nói hai đứa nhỏ cùng nhau ra ngoài sẽ làm những việc không tuân thủ lễ nghĩa, thiếp chỉ là nghĩ cứ để mặc hai đứa như vậy cũng không phải là cách hay, dù cho hai đứa chúng nó trong sạch nhưng người ngoài sẽ không nghĩ như vậy. Hai đứa dù đã có hôn ước nhưng thường xuyên đi lại với nhau sẽ dẫn đến lời đàm tiếu. Thế nên thiếp nghĩ, nếu tình cảm giữa hai đứa đã tốt như vậy thì hay là cho chúng thành hôn sớm một chút. Đến lúc đó, hai đứa muốn ở bên nhau lúc nào cũng được.”

Tần thị nói xong, Cố Tri Viễn liền nhíu mày:

“Hạ Nhị công tử thường hẹn Ngọc Dao ra ngoài chơi?”

Tần thị gật đầu, Cố Tri Viễn tức đến nghẹn, đập bàn: “Làm bậy! Dù cho Hạ Nhị công tử có hẹn Ngọc Dao nhưng nó là một đứa con gái, phải biết rụt rè một chút chứ. Nó tùy tiện như vậy sẽ khiến người của Hạ gia nghĩ thế nào về nó đây? Sau này họ chắc chắn sẽ nói ta không biết cách dạy con, cũng thật khiến Cố gia mất mặt.”

Cố Tri Viễn nói xa nói gần chung quy cũng chỉ là một câu “mất mặt Cố gia”, Tần thị xem như đã được lĩnh giáo. Thế nhưng bà ta đang giữ một bí mật lớn, lúc này không thể gây sự với Cố Tri Viễn, dù sao cũng phải dựa vào ông ta để làm việc.

“Bá gia nói phải, thiếp cũng đã quở trách Ngọc Dao nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm. Ngọc Dao có thể không gặp Hạ Nhị công tử nhưng Hạ Nhị công tử có thể nhịn không gặp Ngọc Dao sao? Bất kể là bên nào qua lại, kết quả cuối cùng là vẫn bị người ta gièm pha, đã vậy chẳng thà thành toàn sớm cho chúng, Bá gia thấy sao? Mà việc tổ chức hôn lễ sớm cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ cần Bá gia nói một tiếng với Sùng Kính Hầu là chuyện sẽ thành. Thành toàn cho hai đứa nhỏ, sau này hai đứa chắc chắn sẽ cảm kích.”

Tần thị miệng lưỡi dẻo đã thuyết phục được Cố Tri Viễn.

Ông ta đồng ý với cách làm này cũng không phải vì muốn hai đứa trẻ cảm kích mình mà là không muốn bị đàm tiếu không hay, liền phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết. Hai ngày nữa ta sẽ đi tìm Hầu gia đề xuất chuyện này. Nếu ngươi thực sự có ý định này thì của hồi môn cùng tất cả đồ chuẩn bị cho hôn sự phải chuẩn bị chu toàn, đừng để đến lúc đó lại trở tay không kịp, sai lễ nghi không nói mà còn mất thể diện.”

Thấy Cố Tri Viễn đồng ý, Tần thị trong lòng trấn định hơn: “Vâng, Bá gia cứ yên tâm, thiếp đã xử lý xong từ lâu.”

Cố Tri Viễn xua tay: “Được rồi, ngươi về đi. Hôm nay ta sẽ ngủ lại thư phòng.”

Tần thị vốn định ở lại hầu hạ Cố Tri Viễn nhưng nghe ông ta nói vậy, đành lặng lẽ bĩu môi, nét mặt vẫn hiền hòa: “Vâng, vậy thiếp về trước.”

Tần thị rất quy củ, rất an phận rời khỏi thư phòng, giúp Cố Tri Viễn đóng cửa lại.

Cố Tri Viễn không chút nghi ngờ, ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, ông ta tới quán trà ăn sáng, tình cờ lại gặp được Sùng Kính Hầu, liền đem chuyện này nói lại. Sùng Kính Hầu đối với hành động tùy tiện của con trai mình cũng rất xẩu hổ, cân nhắc một hồi rồi cũng đáp ứng yêu cầu của Cố Tri Viễn. Sau khi về phủ, ông ta liền thương lượng với Đoàn thị, đẩy sớm hôn lễ của hai đứa nhỏ lên vài tháng.

Khi Hạ Vinh Chương báo tin này lại cho Hạ Bình Chu, phản ứng của Hạ Bình Chu rất gay gắt:

“Cái gì? Tổ chức sớm? Vì sao vậy? Đã bàn là cuối năm mà giờ mới là đầu năm mà.”

Hạ Vinh Chương nhướng mày: “Còn không phải do ngươi không tuân thủ quy củ, Cố Bá gia cũng là vì thể diện hai nhà, ngươi còn không tự hiểu hay sao?”

Hạ Bình Chu vừa nghe cha mình nói vậy liền thầm chột dạ. Không biết cha hắn đã biết được bao nhiêu nhưng bảo hắn cưới Cố Ngọc Dao sớm đến gần một năm, hắn cũng không hài lòng. Hạ Thiệu Cảnh đứng một bên thấy vậy liền hỏi:

“Lúc trước khi mới đính hôn ước mỗi lần gặp nàng ta ngươi đều rất vui vẻ, sao giờ cho đệ thành thân sớm đệ lại không muốn nữa?”

Hạ Thiệu Cảnh hôm nay đúng dịp ở nhà nên tham gia chuyện này. Nhắc tới Cố gia, hắn không khống chế được mà nghĩ tới một cô nương khác.

Nếu không phải vì thân phận của nàng quá thấp thì việc cưới một cô nương thông minh như vậy về nhà hẳn cũng là một chuyện thú vị. Chỉ tiếc rằng hắn bị thân phận của chính mình khống chế, còn nàng lại quá tự đề cao bản thân, không chịu làm thiếp, khiến Hạ Thiệu Cảnh tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn, chờ sau này nàng nghĩ thông suốt, bên ngoài vấp phải nhiều khó khăn trắc trở, biết được giá trị của bản thân, sau đó hắn lại đi thuyết phục nàng cũng không muộn.

Hạ Bình Chu đứng trước mặt cha và anh trai nên cũng không giấu giếm điều gì, bĩu môi nói:

“Lúc đầu đệ rất hào hứng vì nghĩ nàng ấy đúng như mọi người nói, là một tài nữ có tri thức có hiểu biết. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với nàng ta một thời gian dài, đệ phát hiện nàng ấy căn bản chỉ là một bình hoa rỗng ruột, ham hư vinh, lòng tham không đáy. Lần đầu tiên ra ngoài nàng ấy đã tiêu hết của đệ ba nghìn lượng bạc, thấy thứ gì cũng đòi mua. Đệ vốn tưởng rằng nàng ấy chỉ muốn thử lòng đệ mà thôi, liền thuận theo nàng ấy vài lần. Không ngờ nàng ấy đâu có thử lòng gì đâu mà xem đệ là một kẻ tiêu tiền như rác. Hơn nữa con người nàng ấy cũng không có nguyên tắc, rất tủy tiện, không giống một tiểu thư khuê các. Đệ chỉ nói vài câu phỉnh phờ, nàng ấy liền… Thôi bỏ đi, không nói nữa, dù sao chính là như vậy. Không giấu gì phụ thân cùng ca ca, đệ rất hối hận về mối hôn sự này. Chẳng qua chúng ta đã có hôn ước rồi, đệ cũng không còn cách nào khác, chỉ mong kéo dài thêm một ngày thì yên ổn thêm một ngày. Giờ lại phải tổ chức sớm hơn, trong lòng đệ thấy không thoải mái.”

Hạ Vinh Chương ngơ ngác nhìn con trai thứ hai, mất một lúc lâu cũng không hiểu ý. Hạ Thiệu Cảnh lại nhanh chóng bắt được ý chính trong lời nói của Hạ Bình Chu:

“Đệ cùng nàng ta đã có quan hệ vợ chồng?”

Một lời nói toạc sự thật làm Hạ Vinh Chương giật mình sững sờ.

Hạ Bình Chu lúc đầu sợ hãi nhưng sau đó lại to gan, ngẩng đầu cãi bướng: “Đệ… Đệ cùng lắm mới chỉ ‘thả mồi’ một chút mà nàng ta đã ‘cắn câu’ rồi, không lẽ người đã dâng đến miệng đệ lại từ chối sao?”

Hạ Thiệu Cảnh đặt chiếc tách không xuống, quay đầu nhìn Hạ Vinh Chương với vẻ bất đắc dĩ. Hạ Vinh Chương lại cực kỳ tức giận, chỉ vào mặt Hạ Bình Chu quát to:

“Ngươi… Ngươi sao có thể gây ra chuyện hồ đồ như vậy chứ? Ngươi bảo ta làm sao ăn nói với Bá gia bây giờ?”

Hạ Bình Chu cúi đầu không đáp. Hạ Thiệu Cảnh liền an ủi: “Phụ thân đừng nóng, chuyện này theo con thấy Cố Bá gia chắc chắn đã biết, nếu không ông ta sao đột nhiên lại vội vàng đề cập tới việc thành thân sớm chứ?”