Đích Thê Tại Thượng

Chương 92: Hình như là… tới từ hôn



Editor: Hannah

Sau khi Cố Thanh Trúc từ Tống gia trở về cũng không quay lại Nhân Ân Đường mà về thẳng Cố gia.

Tuy rằng nàng đã gặp mặt trực tiếp Tống Tân Thành, thẳng thắn nói ra những điều muốn nói nhưng lúc này trong lòng nàng vẫn không thể bình lặng. Tuy thái độ của Tống Tân Thành khiến nàng vừa cảm động vừa bất ngờ nhưng Cố Thanh Trúc cũng có suy nghĩ riêng của mình, dù thế nào chuyện này đối với Tống Tân Thành vẫn không có lợi.

Nàng thật lòng muốn cùng chàng chung sống nhưng ý nghĩ này chỉ đơn thuần là vì lên kế hoạch cho tương lai, trong đó không bao hàm yếu tố tình cảm. Nhìn từ góc độ của Tống Tân Thành, nếu không có Kỳ Huyên thì Cố Thanh Trúc cũng là một sự lựa chọn tương đối tốt dành cho chàng.

Mẫu thân cùng cậu của Cố Thanh Trúc đều xuất thân từ gia đình thương nhân, có thể thấu hiểu gia cảnh của chàng. Nàng còn có của hồi môn của Thẩm thị, không thiếu tiền bạc cùng cửa tiệm, hai người có thể phối hợp giải quyết tốt chuyện kinh doanh, còn về mặt tình cảm sau khi thành hôn có thể từ từ bồi dưỡng.

Trở ngại duy nhất chính là ở giữa nàng cùng Tống Tân Thành còn tồn tại một Kỳ Huyên.

Cố Thanh Trúc suy xét tính khả thi của những điều Kỳ Huyên đã nói. Chàng là Võ An Hầu thế tử, hôn sự không phải chuyện nhỏ, nói thẳng ra thì không thể chỉ dựa vào một lời nói của chàng là xong. Phụ mẫu của chàng còn tại thế, bên trên có cửa ải của tổ mẫu, trong cung còn có Hoàng thượng và Hoàng hậu. Đối với bọn họ mà nói, Kỳ Huyên là tương lai cũng là hy vọng của Võ An Hầu phủ, họ không thể nào cho phép chàng tùy tiện cưới một cô nương không minh bạch về nhà.

Nếu Kỳ Huyên muốn thành thân thì chắc chắn phải vào cung xin ý chỉ. Một khi đã vào cung, nếu Võ An Hầu cùng Hoàng hậu nương nương không đồng ý, chàng cũng sẽ hết cách.

Mà điều quan trọng nhất chính là Cố Thanh Trúc đã không còn là một cô nương bình thường, nàng đã có hôn ước, là một cô nương đã có hôn phu. Mọi thứ đều phải có thứ tự trước sau, Tống Tân Thành suy nghĩ rất đúng, dựa vào việc hai người đã đính hôn, dù cho có là Hoàng tử tuyển phi hay Hoàng đế tuyển tú thì cũng phải tránh một người con gái đã có hôn ước.

Thế nên chỉ cần điều kiện trọng yếu này còn tồn tại thì dù Kỳ Huyên có chủ động muốn chiếm đoạt nàng, chàng cũng không có căn cứ gì.

Cố Thanh Trúc thất hồn lạc phách mất một ngày, làm việc gì cũng không xong, dứt khoát rửa mặt đi nghỉ sớm. Đêm qua nàng gần như không chợp mắt, sáng sớm nay đã tới Tống gia tìm Tống Tân Thành “ngả bài”, hỏi rõ ý định của chàng, sau khi có được đáp án lòng nàng cũng thoải mái hơn. Giờ nàng mang theo nỗi bất an, mơ màng thiếp đi.

*****

Cố Ngọc Dao nằm nghiêng trên trường kỷ trong phòng ngủ chính ở Tây Cầm Viên, nhàn nhã phe phẩy quạt. Tần thị ngồi trên sạp gảy bàn tính, Cố Ngọc Dao suy ngẫm một hồi lại bật cười, một khi đã cười liền không thể ngừng lại.

Tần thị liếc nhìn nàng ta, hỏi: “Có gì mà buồn cười? Ta đã đau đầu muốn chết rồi, con còn có tâm tư để mà cười nữa.”

Cố Ngọc Dao dùng cây quạt che miệng cười, hỏi Tần thị: “Mẫu thân, người còn tính toán gì nữa? Của hồi môn của con chẳng phải người nói đã chuẩn bị xong từ sớm sao? Danh mục lễ vật đều đã đưa qua Hạ gia rồi còn gì.”

Tần thị buông bàn tính, thở dài nói: “Danh mục lễ vật đã đưa qua thì có ích gì, phải có đồ đưa sang mới tính. Trong tay chúng ta không có nhiều tiền như vậy, đặt mua lễ vật cho của hồi môn của con xong đã là vét sạch của cải trong túi ta rồi. Ta đã vay mượn của cô mẫu con không ít, con không thấy vẻ mặt của cô mẫu con khi ta nói muốn vay tiền đó thôi. Sao mà phải tỏ vẻ ghét bỏ như thế chứ, làm như ta là ăn mày xin tiền không bằng. Cô ta thì hay rồi, sống quá tốt chẳng phải lo nghĩ gì, đâu biết nhà chúng ta khổ sở như thế nào.”

Cố Thu Nương là Vinh An Hầu thế tử phu nhân, cuộc sống thường ngày đều chỉ có ăn ngon mặc đẹp, được chồng cùng cha mẹ chồng rất mực cưng chiều. Kỳ thực người Tần thị hâm mộ nhất từ tận đáy lòng chính là Cố Thu Nương, cảm thấy mệnh của bà ta quá tốt, từ khi sinh ra đến lúc xuất giá đều chưa từng vì tiền tài mà sầu lo.

“Của hồi môn của con đều do ta chắp vá lung tung, đại khái cũng được 7-8 phần. Đợi sau khi con xuất giá, ta sẽ sắp xếp mấy thị tỳ có bản lĩnh đi theo con để kiểm kê của hồi môn, bọn họ sẽ biết phải làm thế nào. Bên phía Hạ gia ta cũng đã an bài xong xuôi rồi.”

Tần thị dặn dò Cố Ngọc Dao, liếc nhìn bụng của nàng ta, giờ vẫn còn ổn nhưng chỉ qua 1-2 tháng nữa thôi bụng sẽ to lên. May là áo cưới vừa dày vừa nặng, cũng không nhìn ra được. Chỉ cần có thể gả nàng ta đi, Tần thị cũng không còn lo lắng nữa.

Đứa trẻ dù sao cũng là giọt máu của Hạ gia, sinh sớm hay sinh muộn cũng là người nhà họ.

Hài tử dù sao là bọn họ Hạ gia loại, sinh ra sớm vãn sinh đều là nhà bọn họ.

“Sao lại mới chuẩn bị được 7-8 phần? Của hồi môn của con sao người có thể ẩu tả như vậy, nhỡ đâu để cha mẹ chồng cùng phu quân của con biết được, bọn họ có thể hài lòng sao? Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Con không muốn bị đám Hạ gia bọn họ xem thường.” Cố Ngọc Dao muốn tạo uy danh ở Hạ gia, nếu của hồi môn có tỳ vết thì thể diện của nàng ta còn đâu?

Đối với nàng ta mà nói, gả tới Hạ gia chính là một bước ngoặt trọng đại trong đời. Nàng ta ở Cố gia đã không có địa vị suốt mười mấy năm, sắp tới có thể gả vào Sùng Kính Hầu phủ làm con dâu, thế tử lại chưa đón dâu, trong phủ không có đại tẩu, nàng chính là đứa con dâu nhỏ nhất bước chân vào phủ, thế nên nhất định phải tạo uy cho mình. Sau này dù cho thế tử phu nhân gả vào phủ cũng sẽ phải kính nể Cố Ngọc Dao nàng ta vài phần.

Tần thị lườm nàng ta, nói:

“Con tưởng rằng ta không muốn cho con một của hồi môn hoàn chỉnh hoàn mỹ hay sao? Hạ gia yêu cầu rất cao, ta cũng đã tận lực phối hợp rồi. Nhưng con cũng biết cha con chính là một kẻ keo kiệt “vắt cổ chày ra nước”, chỉ lấy từ trong kho riêng ra được có năm vạn lượng bạc cho ta, bảo ta chuẩn bị của hồi môn cho con. Năm vạn lượng này ta dùng một nửa để sắp xếp cho đám người trong Hạ gia, dư lại hai vạn năm nghìn lượng, ta đã tính đi tính lại thế nào cũng không đủ. Ta lại không thể nào mở miệng xin cha con thêm tiền. Cha con gần đây rất bất mãn với ta, còn lấy chuyện Hạ gia… E hèm, thôi bỏ đi, dù sao cũng là như vậy, ta đã cố gắng hết sức rồi.”

Cố Ngọc Dao bất mãn ngồi bật dậy: “Cố gắng hết sức thế nào cơ? Chỗ cha không có tiền thì người không thể tới chỗ người khác xin tiền ư? Chỗ lão phu nhân, rồi cả chỗ Cố Thanh Trúc người đều không đòi sao? Dù thế nào con cũng là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng ta, chẳng lẽ con xuất giá mà nàng ta lại không thể hiện chút tâm ý sao?”

“Con thôi đi. Cố Thanh Trúc ngang ngược thế nào đâu phải con không biết. Con lại còn định đi chọc giận nàng ta, nhỡ đâu làm to chuyện để người ta đồn đại, sẽ ảnh hưởng không tốt tới hôn sự của con, đến lúc đó phải làm sao đây? Ta không thể mạo hiểm như vậy.” Tần thị đem nỗi băn khoăn của mình nói cho Cố Ngọc Dao nghe, thấy nàng còn không vui lại đành an ủi: “Con yên tâm đi, người bên Hạ gia ta đã chuẩn bị êm xuôi, chuyện của hồi môn tuyệt đối không xảy ra vấn đề đâu. Con chỉ cần làm một tân nương ung dung bình thản, những chuyện khác cứ giao cho mẫu thân con lo. Tin ta, chỉ cần con thành thân xong, ngày tháng sau này của chúng ta sẽ rất tốt đẹp.”

Cố Ngọc Dao không hiểu câu cuối cùng kia của Tần thị có ý gì, một lòng đắm chìm trong niềm vui sướng được gả đi. Đặc biệt khi nghĩ tới Cố Thanh Trúc, Cố Ngọc Dao lại không nhịn được mà bật cười: “Há há, thực ra con chỉ nói vậy thôi. Con tin mẫu thân nhất định có thể làm tốt chuyện này. Cố Thanh Trúc kia có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ có thể đính thân cùng Tống Tân Thành xuất thân thương gia. Sang năm cô ta cũng không còn là tiểu thư Bá phủ nữa mà đã thành phu nhân của Tống gia thương nhân rồi, sau này cô ta lấy gì mà so với con đây?”

Khi nãy nàng ta cũng chính là vì nghĩ đến chuyện này mới bật cười. Vốn dĩ nàng ta còn cho rằng Cố Thanh Trúc sẽ gây ra chuyện gì không hay ho, định “thấy người sang bắt quàng làm họ” để tìm cho mình một dòng dõi cao quý gả đi, ai ngờ được nàng lại nhanh chóng đính hôn với tên mập Tống Tân Thành kia. Ở Vinh An Hầu phủ địa vị của nhị phòng Tống gia như thế nào Cố Ngọc Dao từ lâu đã được chứng kiến. Tống Cẩm Như dám đứng trước mặt quan khách mà sai bảo một tiểu thư khác trong phủ là Tống Tú Nhi đi bưng trà rót nước. Sau này Cố Thanh Trúc gả cho Tống Tân Thành, chẳng phải cũng sẽ bị Tống Cẩm Như sai bảo như vậy hay sao.

Đến lúc đó Cố Ngọc Dao là nhị thiếu phu nhân của Sùng Kính Hầu phủ, mà Cố Thanh Trúc nàng lại là thê tử của nhị phòng Tống gia thương nhân, ai cao ai thấp, ai trên ai dưới, chẳng phải vừa nhìn đã biết sao.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Cố Ngọc Dao liền thấy vui vẻ, cực kỳ đắc ý đắm chìm trong ảo tưởng tươi đẹp của bản thân.

*****

Cố Thanh Trúc ngủ một giấc thật sâu, ngày hôm sau tỉnh dậy từ rất sớm, trạng thái bất an hôm qua cũng đỡ đi nhiều.

Nàng tới viện của Trần thị thỉnh an, tiện thể ở lại dùng bữa sáng cùng bà. Từ hôm trước sau khi từ chùa Bạch Mã trở về, Cố Thanh Trúc vẫn luôn ủ rũ uể oải khiến Trần thị thấy mà lo.

Cố Thanh Trúc ăn một thìa cháo trắng, Trần thị liền đẩy đĩa đổ ăn về phía nàng: “Ăn nhiều một chút. Khi ta bằng tuổi con cũng thường xuyên bực bội không vui. Tuổi trẻ có phiền muộn của tuổi trẻ. Ta thấy cậu nhóc mũm mĩm kia cũng không tệ, tuy rằng ta không biết rốt cuộc ngày hôm đó giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì mà thành ra mâu thuẫn nhưng ta tin rằng nó sẽ suy xét cẩn thận. Điều con phải làm bây giờ chính là chăm sóc cho mình thật tốt. Con cứ nghĩ thế này đi, người là do con chọn, có gì không tốt con cũng phải chịu. Cứ nghĩ như vậy sẽ thấy đầu óc thoải mái hơn nhiều, đúng không?”

Lời an ủi của Trần thị làm Cố Thanh Trúc nở nụ cười: “Tổ mẫu, người đừng an ủi con, con hiểu cả mà. Hôm qua con đã tới Tống gia, nói rõ những hiểu lầm cùng huynh ấy rồi.”

Trần thị kinh ngạc: “Hôm qua con tới Tống gia?” Bà nhìn về phía Ngô mama, lại trêu chọc Cố Thanh Trúc: “Nhìn xem, người ta nói ‘con gái lớn không thể giữ trong nhà’, chính là thế này đây. Ngươi có bao giờ thấy Nhị tiểu thư nhà ta chủ động như thế chưa?”

Ngô mama rất phối hợp đáp: “Nô tỳ chưa từng thấy.”

“Ta cũng chưa từng thấy. Ta thật không hiểu, thằng nhóc bụ bẫm đó có điểm gì tốt mà lại có thể khiến con thành ra thế này. Xem ra người ta nói không sai, mỗi người đều có sở thích riêng, chuyện duyên phận không thể nói rõ.”

Cố Thanh Trúc hơi thẹn thùng: “Tổ mẫu, người đừng cười con. Người mau ăn đi, không con sẽ ăn hết của người đó.”

Trong phòng ăn tràn ngập tiếng cười.

Một gã tùy tùng bên cạnh Cố Tri Viễn đột nhiên chạy vào, dáng vẻ vội vã, vừa đi vào phòng ăn lập tức quỳ xuống bẩm báo:

“Lão phu nhân, Nhị tiểu thư, Bá gia sai nô tài tới thông báo một tiếng, người của Tống gia vừa tới.”

Trần thị bất ngờ: “Tống gia?” Bà nhìn Cố Thanh Trúc, ý muốn hỏi nàng “Người của Tống gia tới làm gì?”

Cố Thanh Trúc lắc đầu, ý nói mình cũng không biết, trong lòng sinh ra dự cảm không lành.

Trần thị hỏi tên sai vặt kia: “Người nào của Tống gia tới? Họ tới làm gì? Bá gia có nói không?”

Gã sai vặt lộ vẻ khó xử, nhìn Cố Thanh Trúc ấp úng đáp: “Người tới là trưởng công tử nhị phòng Tống gia, hình như là… tới từ hôn.”

Nụ cười trên mặt Trần thị đông cứng. Cố Thanh Trúc đột nhiên bật dậy, nhíu mày tức giận nói: “Ngươi nói gì? Lặp lại cho ta!”

Gã sai vặt lặp lại những lời vừa nói. Cố Thanh Trúc vén tà váy đi tới tiền viện. Khi nàng vừa mới thở hổn hển chạy tới tiền viện, đúng lúc nghe thấy tiếng Tống Tân Thành đang quỳ gối trước mặt Tống Tri Viễn nói lời từ hôn:

“Tất cả đều là lỗi của vãn bỗi. Vãn bối thân có bệnh hiểm nghèo lại không nói sớm. Vãn bối không muốn làm liên lụy Nhị tiểu thư cả đời nên giờ tới từ hôn. Mong bá gia tha thứ, mong Nhị tiểu thư tha thứ.”

Cố Tri Viễn nhíu mày, chỉ vào mặt Tống Tân Thành, tức giận quát:

“Hỗn láo! Ngươi tưởng ngươi đang chơi trò chơi sao, muốn cầu hôn thì cầu hôn, muốn từ hôn thì từ hôn? Cô nương Cố gia ta là người để ngươi bỡn cợt hay sao?”