Đích Thê Tại Thượng

Chương 99: Ngoại trừ đệ, ai cũng không thể khiến nàng ấy hạnh phúc



Editor: Hannah

Kỳ Huyên cũng không tự ái: “Đệ nếu không vô sỉ thì sao có thể cưới được nàng ấy?”

Kỳ Hoàng hậu dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Kỳ Huyên từ đầu đến chân một lượt: “Nếu đệ đã biết nàng ấy không muốn gả cho đệ thì sao còn phải khổ sở ép nàng ấy chứ. ‘Dưa hái xanh không ngọt’, đạo lý này ai cũng hiểu. Đệ không thể ỷ vào thân phận của mình ức hiếp nàng ấy, bức ép nàng ấy làm chuyện mình không muốn làm được.”

“Chuyện giữa đệ và nàng ấy, người khác không hiểu được đâu, đệ cũng không cách nào giải thích được. Tóm lại là ngoại trừ đệ, ai cũng không thể khiến nàng ấy hạnh phúc.” Giọng điệu của Kỳ Huyên cực kỳ kiên định: “Lần trước tinh thần đệ xuống dốc như vậy chính là vì đệ còn đang do dự. Nếu nàng ấy đã không muốn gả cho đệ vậy thì đệ có nên từ bỏ nàng ấy hay không. Ban đầu đệ đã muốn buông tay, thế nhưng thực sự quá đau khổ. Nghĩ đến sau này nàng ấy sẽ chung sống cùng ngươi đàn ông khác, không còn quan hệ gì với đệ nữa, đệ chỉ hận không thể chết ngay lập tức. Với tính cách kia của nàng ấy, những người đàn ông khác sao có thể nhẫn nhịn được. Đến lúc đó, nàng ấy chọn sai người, phải trải qua những ngày tháng khổ đau, đệ chẳng phải sẽ hối hận chết hay sao? So với việc đứng nhìn nàng ấy cùng người đàn ông khác trải qua những ngày tháng vô định, chẳng thà đệ sớm cưới nàng ấy về nhà, để tự đệ trông chừng.”

Kỳ Hoàng hậu bị những lời này của Kỳ Huyên làm cho rung động. Bất kỳ người con gái nào nghe những lời chân thành như vậy cũng đều sẽ rung động. Kỳ Hoàng hậu cũng không tài nào ngờ được, Kỳ gia lại sinh ra một kẻ sinh tình tới bậc này, nói những lời nghe muốn buồn nôn. Thế mà những lời đó lại được thốt ra từ miệng của Võ An Hầu thế tử, kẻ trước nay “mắt cao hơn đỉnh đầu”.

“Tỷ, tỷ ban ý chỉ cho đệ đi mà. Đệ và nàng ấy cũng đủ khó khăn thử thách rồi. Đệ bảo đảm nhất định sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt, sẽ không để nàng ấy phải chịu thiệt thòi.”

Kỳ Huyên còn cho rằng Kỳ Hoàng hậu vẫn đang lo lắng chuyện chàng bức ép Thanh Trúc gả cho mình, như vậy đối với Thanh Trúc sẽ không tốt, thế nên chàng liền “nhanh chân” hứa hẹn với Kỳ Hoàng hậu.

“Ta chẳng còn gì để nói cả, chỉ hy vọng đệ sẽ ghi nhớ những lời đệ đã nói hôm nay, đừng để ta sau này phải hối hận vì hôm nay đã giúp đệ.” Kỳ Hoàng hậu cuối cùng cũng đồng ý giúp Kỳ Huyên. Chàng vui vẻ ra mặt, quy củ hành lễ cảm tạ Kỳ Hoàng hậu. Ngay lúc chàng định lui ra, liền đứng ở cửa, ngoái đầu nói vọng vào: “Tỷ, thực ra có đôi khi tỷ vẫn rất đáng yêu. Thiệt đó.”

Kỳ Hoàng hậu ngẩn người, sau đó bật cười: “Đáng yêu…”

Thằng nhãi này cũng thật to gan, chỉ vì một đạo ý chỉ mà những lời này cũng dám thốt ra.

Thế nhưng nhìn bóng lưng Kỳ Huyên rời đi, cao lớn vững vàng, từ khi nào cậu bé vẫn lẽo đẽo chạy theo sau nàng gọi “tỷ tỷ, tỷ tỷ” đã trưởng thành rồi, trong lòng đã có cô nương mà mình thích, hơn nữa còn nguyện lòng vì cô nương kia gánh vác mọi trách nhiệm.

Ngoại trừ cảm giác áy náy đối với cô nương mà chàng đã chọn, nhìn chung Kỳ Hoàng hậu vẫn thấy rất vui mừng.

*****

Sau khi Kỳ Huyên rời khỏi Cố gia, Cố Tri Viễn liền ngồi dưới cổng vòm trong sân, phóng mắt nhìn chỗ rương hòm sính lễ đang chất đầy. Phía bên kia quản gia đang cùng quản gia nhà đối diện kiểm kê lại sính lễ, vô cùng bận rộn. Cố Tri Viễn nhìn cảnh này vẫn có cảm giác hết thảy đều chỉ là một giấc mơ.

Võ An Hầu thế tử muốn trở thành con rể ông ta. Con gái ông ta sắp gả cho Võ An Hầu thế tử ư? Thật không thể tưởng tượng nổi. Mối nhân duyên như thế này, Cố Tri Viễn ngay cả mơ cũng không dám mơ, thế mà giờ lại trở thành hiện thực ngay trước mắt ông ta.

Tần thị đứng trên hành lang, chỉ cảm thấy đống rương hòm cùng lụa đỏ trong viện cực kỳ ngứa mắt.

Bà ta đi tới sau lưng Cố Tri Viễn, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Lúc này Cố Tri Viễn mới lấy lại tinh thần, chỉ vào trong sân, không kìm nén nổi sự kích động nói với bà ta: “Võ An Hầu thế tử tới đưa sính lễ. Nàng có thể tượng tượng được không? Ngài ấy để mắt Thanh Trúc. Thanh Trúc sắp trở thành Võ An Hầu thế tử phu nhân rồi.”

Tần thị đảo mắt, nói: “Bá gia, theo thiếp thấy, chuyện này chỉ sợ còn có ẩn tình bên trong. Bá gia nói xem, đang yên đang lành sao đột nhiên Võ An Hầu thế tử lại để mắt tới Thanh Trúc chứ? Chắc chắn là có gì không đúng rồi.”

Cố Tri Viễn cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu:

“Có gì không đúng? Kỳ thế tử đích thân tới cửa cầu hôn, con mắt nào của ngươi thấy không đúng hả? Dù cho trong lòng có ghen ghét thì chí ít ngươi cũng nên che đậy một chút chứ, sợ người khác không nhìn ra chút tâm tư nhỏ bé đó của ngươi hả? Ngươi coi người khác đều là kẻ ngốc hay sao?”

Tần thị chỉ định nói vài câu giận dỗi, giờ mất thể diện như vậy đành phải gắng gượng vớt vát: “Bá gia nói vậy là có ý gì? Thiếp sao phải ghen ghét chứ? Thanh Trúc có thể gả cho một nhà tốt, thiếp vui còn không kịp. Chỉ là lời thật khó nghe, thiếp muốn nhắc nhở Bá gia thôi. Tống gia chẳng phải sau khi cầu hôn cũng lại đổi ý sao? Nhỡ đâu…”

Tần thị còn chưa kịp nói xong đã bị Cố Tri Viễn ngắt lời: “Phủi phui phủi phui phủi phui, cái đồ mồm miệng xui xẻo nhà ngươi. Không biết nói lời gì cho dễ nghe sao? Ngươi thực sự ngu xuẩn hay là giả vờ ngu xuẩn thế hả? Ban sáng Tống gia từ hôn, tới trưa Kỳ thế tử liền tới cầu hôn, ngươi còn nhìn không ra vấn đề sao? Đừng nói thêm gì nữa. Ngươi mau đi chuẩn bị cho hôn sự của Ngọc Dao tháng sau đi, chuyện của Thanh Trúc có ảnh hưởng tới thể diện của cả Cố gia ta, ta sẽ nhờ mẫu thân đích thân giúp nó chuẩn bị, không cần ngươi phải nhọc lòng.”

Sau khi cùng Tần thị nói xong những lời này, Cố Tri Viễn cũng không còn tâm tình thưởng thức sính lễ, không nể mặt Tần thị mà phất tay áo rời đi.

Tần thị trong lòng buồn bực, ánh mắt đầy sự căm giận ghim chặt vào đống rương hòm lụa đỏ chất đầy trong viện, nghiến răng kèn kẹt quay trở về Tây Cầm Viên.

Cố Thu Nương cùng Tống Cẩm Như đã về phủ. Sau khi thấy Võ An Hầu thế tử đích thân tới phủ cầu hôn, bọn họ cũng không còn dám ở lại để chế nhạo Cố Thanh Trúc, lập tức “cụp đuôi” trốn về Tống gia.

Cố Ngọc Dao tức giận tới mức hất đổ tới 3-4 cái ly. Nàng ta sao có thể không tức giận được chứ? Cố Thanh Trúc sắp gả cho Võ An Hầu thế tử, một khi thành thân nàng ấy sẽ trở thành thế tử phu nhân. Chỉ cần chờ Kỳ thế tử cho nàng vào cung thỉnh phong, nàng ấy đương nhiên sẽ trở thành nhất phẩm cáo mệnh thế tử phu nhân.

Còn Cố Ngọc Dao thì sao? Người mà nàng ta gả cho cùng lắm cũng chỉ là Nhị công tử Sùng Kính Hầu phủ, sau này thế tử kế thừa tước vị, nếu phải phân nhà thì nàng ta còn phải cùng Nhị công tử thu dọn đồ đạc rời khỏi Sùng Kính Hầu phủ. Đến lúc đó địa vị giữa nàng ta và Cố Thanh Trúc chẳng phải sẽ càng cách xa sao?

Cố Hành Chi từ bên ngoài trở về cũng nghe nói chuyện Võ An Hầu thế tử tới phủ cầu hôn Cố Thanh Trúc, thuật lại rằng bên ngoài đã bắt đầu truyền ra lời đồn, ai cũng đều đang dò hỏi sao lại thế này. Lúc này Cố gia đúng là đã được nở mày nở mặt, thế nhưng đáng tiếc, người được nở mày nở mặt cũng chẳng phải là bọn họ, không những thế còn không có chút liên quan gì tới bọn họ. Tất cả mọi người đều đang thắc mắc rốt cuộc Cố gia Nhị tiểu thư là người phương nào.

“Mẫu thân, nếu con nhãi kia đã lọt vào mắt Võ An Hầu thế tử thì sau khi nó gả qua đó, bảo nó nói với thế tử một tiếng, sắp xếp cho con một chức vụ, tốt nhất là ở Hộ Bộ, lợi lộc nhiều một chút.”

Cố Hành Chi là người thực dụng. Hắn cảm thấy nếu Cố Thanh Trúc đã có phúc phận này vậy thì bọn họ chỉ có thể chấp nhận. Một khi đã chấp nhận thì đều là người họ Cố với nhau, sau này có nhờ nàng giúp đỡ cũng không có gì không đúng.

Hắn ta ở bên ngoài kết giao với đám người được gọi là con cháu thế gia, đã tiêu không ít tiền thế nhưng thực tế lại không có mấy tác dụng. Những kẻ kia đều là phường ăn chơi trác táng, trong tay căn bản không có thực quyền, những chuyện có thể giúp hắn ít ỏi đến đáng thương, dù cho thi thoảng có thể chỉ cho hắn một con đường thì cũng đều là những chỗ không ai muốn đi, căn bản chẳng thu được lợi lộc gì còn thất thoát nhiều hơn.

Cố Ngọc Dao thấy ca ca mình không có chút liêm sỉ, không khỏi càng thêm tức giận, chỉ vào mặt hắn mà mắng: “Lúc trước chẳng phải ca ca bảo muội nói với Hạ gia như vậy sao? Giờ lại thấy Cố Thanh Trúc hữu dụng hơn muội sao?”

Cố Ngọc Dao vô cớ gây sự như vậy, Cố Hành Chi cũng không thèm khách khí: “Ngươi cảm thấy ngươi hữu dụng hay là Cố Thanh Trúc hữu dụng? Đã không có chút bản lĩnh gì còn dám đứng trước mặt ta mà la lối. Ta ngày nào cũng phải ra ngoài ngoại giao đã mệt chết, về nhà còn phải chịu đựng cơn giận của ngươi sao.”

Hai huynh muội bắt đầu cãi cọ, Tần thị liền can ngăn: “Được rồi, hai đứa còn ngại chưa đủ phiền hay sao? Cố Thanh Trúc dù cho có hữu dụng, con cho rằng nó sẽ thật lòng muốn giúp con sao? Nằm mơ thì cũng nên thực tế một chút. Nó không “đâm” con một dao cũng đã là tốt lắm rồi, con còn muốn nó sắp xếp cho con?”

Lời nói của Tần thị đã đập tan hy vọng hão huyền của Cố Hành Chi. Ngẫm lại cũng đúng, thường ngày hắn cùng Cố Thanh Trúc không có qua lại gì, giờ tùy tiện nhờ nàng hỗ trợ, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý. Vẫn nên chờ sau này khi nàng đã thành thân, lại nghĩ cách làm thân với nàng, để nàng nói với Kỳ gia vài câu, so với việc hắn ở bên ngoài đâm đầu vào ngõ cụt còn tốt hơn trăm ngàn lần.

“Mẫu thân, chẳng phải người đã nói sẽ theo dõi sát sao Cố Thanh Trúc, để nàng ta cả đời này không thể thành thân hay sao. Giờ người nhìn xem, nàng ta đã được Võ An Hầu thế tử chọn rồi? Nàng ta dựa vào cái gì chứ! Cả người chỉ toàn mùi tiền, toàn xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, không có chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các, rốt cuộc Kỳ thế tử yêu thích điểm gì ở nàng ta cơ chứ? Người không thấy chỗ sính lễ người ta đưa tới sao, nhìn lại sính lễ Hạ gia đưa cho con đi. Khinh con là ăn mày muốn tống cổ sao. Con muốn phải dát vàng lên người rồi mới gả qua đó.”

Cố Ngọc Dao không cam lòng, ấm ức nói một hồi rồi bật khóc.

Trong lòng Tần thị cũng không thoải mái, lườm con gái mình một cái, đến cả câu an ủi cũng lười không muốn nói. Cố Hành Chi đứng bên cạnh lại lạnh lùng mắng nhiếc: “Ta đã nói rồi mà, chuyện ngươi đính hôn với Hạ gia là quá nóng vội. Nếu là đính hôn cùng Hạ Thiệu Cảnh thì cũng thôi đi, đằng này chỉ là một tên Hạ Bình Chu cũng có thể xua hai người như xua vịt.” Cố Hành Chi đảo mắt, nói với Tần thị: “À, mẫu thân, hay là chúng ta hủy hôn sự với Hạ gia, để Ngọc Dao đi theo Thanh Trúc gả tới Võ An Hầu phủ làm thiếp, tới thời điểm quan trọng nói không chừng còn có thể giúp con nhiều chuyện.”

Suy nghĩ kỳ quặc của Cố Hành Chi càng khiến Cố Ngọc Dao thêm bực bội, hất thẳng cốc nước vào mặt hắn: “Huynh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Huynh coi muội là đồ vật hay sao? Muốn đặt đâu cũng được à? Huynh chỉ có chừng ấy bản lĩnh thôi phải không? Bản thân không có chút năng lực lấy được một chức quan quèn, thi khoa cử lại không đỗ, thường ngày cho huynh nhiều tiền như vậy đều như ném xuống sống xuống biển. Giờ huynh còn muốn dùng muội để tính kế? Huynh muốn cho muội đi làm thiếp để trợ giúp cho huynh? Muội nhổ vào! Huynh tốt nhất nên bóp chết suy nghĩ ấy sớm đi, chờ đến khi muội gả vào Hạ gia, một câu muội cũng không nói tốt cho huynh. Tự huynh đi ‘liếm gót chân’ Cố Thanh Trúc đi, để xem nàng ta có thể giúp huynh nhanh tới chỗ chết hay không!”

Cố Hành Chi bị Cố Ngọc Dao mắng xối xả, tay lau nước bắn trên mặt, chỉ vào Cố Ngọc Dao hồi lâu cũng không biết làm sao, cuối cùng hất đổ bàn trà xuống đất, tức giận chửi một câu: “Ngươi khốn kiếp!”

Trong khoảng thời gian này, Cố Hành Chi vẫn lêu lổng cùng đám người ăn chơi trác táng kia, bản lĩnh thì không thấy đâu nhưng tính tình thì càng lúc càng thêm hống hách, hơn nữa lại bị nhiễm thói thô bỉ, vô lại, động tác đều cực kỳ tùy tiện, không còn dáng vẻ của một công tử thanh cao như trước.

Tần thị nhìn cảnh này cũng sốt ruột. Thế nhưng việc cấp bách khiến bà ta lo lắng lúc này không phải là phong thái của con trai mà là lo sau này phải làm thế nào đây.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bà ta vẫn quyết định làm theo kế hoạch. Tháng sau Ngọc Dao sẽ xuất giá, đến lúc đó bà ta sẽ đem hôn thư đưa tới Hạ gia. Người mà bà ta mua chuộc đã nói qua, hôn thư của Hạ gia từ lâu đã bị thiêu hủy trong trận hỏa hoạn. Bức hôn thư trong tay bà ta hiện giờ chính là một bản duy nhất còn lại, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bà ta chỉ sai người sửa lại tên một chút. Chuyện này ngoại trừ Đoàn thị cùng những người lớn tuổi hầu hạ cho Hạ gia thì không còn ai biết. Bút tích của Vạn thị bọn họ cũng không cách nào nhận ra.