Đích Tử Nan Vi

Chương 136: Bất trắc



Tin tức Minh Trạm muốn tham gia lễ hội tát nước không thể qua mặt được các đại thần.

Phạm Văn Chu suýt nữa đã ngất xỉu, đây thật sự là vừa nghĩ muốn đi thì liền đi a. Phượng Cảnh Nam mới rời khỏi phủ chưa đến ba tháng, nay thành Côn Minh người ta đều bàn tán, câu cửa miệng chính là “Thế tử của chúng ta…” này nọ, thật sự là nổi danh khắp chốn.

Phượng Cảnh Nam ở Vân Nam hơn hai mươi năm, không thể nói là không vất vả nhưng cũng đã vì dân chúng Vân Quý mà làm không ít chuyện tốt, nhưng chưa hẳn đã hiệu quả như Minh Trạm.

Minh Trạm hoàn toàn là tự hạ thấp địa vị, y quán miễn phí bần giả của hắn đã khai trương, thành Côn Minh chính là nơi thí điểm đầu tiên, bất quá rất được dân chúng hoan nghênh, hơn nữa rất nhiều người nghèo đều cảm kích Vương thất một tiếng.

Bởi vì ngày khai trương Minh Trạm đã tiến hành một buổi diễn thuyết cảm động, mọi người đều biết y quán này được dựng nên từ bạc của Vương gia,Vương phi, thế tử, các công tử, còn có quận chúa và các tiểu thư cùng các phi thiếp trong Vương phủ. Sau đó có bao nhiêu cửa hiệu cũng đã trợ giúp cung cấp cho y quán. Hơn nữa Minh Trạm còn cường điệu, ngày sau tất cả doanh thu của y quán cũng sẽ dùng cho dân chúng.

Dù sao Minh Trạm là vì Trấn Nam Vương phủ và chính bản thân mình mà khoát lên một tầng ánh sáng long lanh lấp lánh. Từ xa đứng nhìn có thể thấy phúc khí ngụt trời, kim quang lòe lòe, tiên khí tung hoành.

Danh dự của Vương phủ bay lên một tầng cao thông qua việc kinh doanh của Minh Trạm, đương nhiên đây là vì Minh Trạm cao tay, cũng là chuyện tốt, bởi vậy đám thần tử vô cùng kính ngưỡng Minh Trạm, cảm thấy thế tử có khi nói chuyện mặc dù không hề giữ ý tứ, bất quá lại có lòng yêu dân. Bảo là diễn thuyết thì có vẻ khoa trương, nên bảo là có tâm chiếu cố đám dân chúng ít học thì đúng hơn.

Tuyệt chiêu thần kỳ này của Minh Trạm làm cho đám người Phạm Văn Chu cũng phải lén lút thán phục.

Nhưng Minh Trạm lại chưa nghĩ đến chuyện này cũng làm cho người ta cực kỳ buồn bực.

Tỷ như lão Phạm đang cưỡi ngựa trên đường thì bỗng nhiên có quả táo rơi xuống đỉnh đầu, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Minh Trạm đang dựa vào cửa sổ trà lâu mỉm cười nhìn hắn. Hơn nữa Minh Trạm gọi hắn lên là vì Minh Trạm đi ra ngoài mà không mang theo bạc, nhìn bàn cơm bá vương này, trùng hợp lão Phạm cưỡi ngựa đi qua, Minh Trạm liền gọi hắn lên thanh toán. Khi đó Phạm Văn Chu cũng muốn hộc máu chẳng thua gì Phượng Cảnh Nam.

Chuyện như vậy thật ra cũng không ít, còn rất nhiều quan viên lén liên hệ tin tức, hôm qua hình như ta thấy điện hạ ở đó, không biết có phải bị hoa mắt hay không? Ôi chao, hình như ta cũng thấy như vậy, nhưng mà vì sao lại ở chỗ đó.

Minh Trạm thường xuyên đi ra ngoài, kết quả là vệ thành quân và phủ doãn thành Côn Minh đều phải tăng cường hiệu suất làm việc, trị an của thành Côn Minh thay đổi theo chiều hướng tích cực, hơn nữa hiện tượng quan viên về nhà sớm đã giảm bớt triệt để, bởi vì nếu Minh Trạm đụng đến ai, thích lên tiếng kêu ai, sau đó sẽ liếc mắt nhìn lên trời rồi hỏi một cách tò mò, “Sớm như vậy mà đã về nhà? Có phải trong nhà có tiểu lão bà đang chờ hay không?”

Người đọc sách cần thể diện, bị hỏi một hai lần thì ra đường chỉ hận không thể dùng khăn che mặt, bất giác không còn mặt mũi gặp người ta.

Càng chết người ở chỗ, Minh Trạm còn đến cả những khu phố hoa, những ai quen mặt thì càng khó lường, cái miệng của hắn vừa mở ra thì sẽ quang quác quang quác, chưa đến mười hai canh giờ thì nửa thành Côn Minh đều biết buổi tối ngươi đi chỗ nào để phong lưu.

Hơn nữa, ngươi chẳng những đi, mà ngươi còn dám thông đồng với thế tử để đến những nơi dơ bẩn đó, ngươi quả thật là đã sai càng thêm sai, tội nặng không thể tha thứ! Mang danh là sư phụ của thế tử, Liễu đại nhân đã cầm đầu chính nghĩa mà mắng bọn họ khi nghị sự gần cả nửa tháng, rốt cục làm cho vài vị quan viên bị mắng đến mức sắp về nơi chín suốt thì mới chịu bỏ qua.

Khi bọn họ đồng loạt trừng mắt nhìn về phía Minh Trạm thì Minh Trạm đã rưng rưng nước mắt, lòng tràn đầy sám hối, thê lương lết vào điện thờ tổ tiên Trấn Nam Vương để tạ tội.

Liễu đại nhân thật hài lòng đối với thái độ này của Minh Trạm, suy nghĩ một chút, Minh Trạm cũng không quá háo sắc, có lẽ chỉ là vì thiếu niên tò mò mà thôi. Đều là đám người này không có thể diện, bày ra bộ mặt đạo đức giả, sau lưng lại tỏ vẻ dâm dật mà dụ dỗ thế tử, đuổi bọn họ về nhà là đã quá lợi cho bọn họ rồi.

Minh Trạm đi dạo khu phố hoa một vòng, toàn bộ khu này đều bị thất thu kinh doanh, tổn thất nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể khôi phục.

Đương nhiên cũng có người thượng tấu chuyện Minh Trạm thích đi dạo phố, khẩn cầu thế tử điện hạ nên bảo trọng thân thể vì vạn dân, bên ngoài không hề an toàn.

Minh Trạm lập tức gọi đến vệ thành quân Lâm tướng quân cùng Hứa đại nhân của phủ doãn thành Côn Minh, bảo hai vị đại nhân nên giải trình một chút về chuyện trị an của thành Côn Minh có phải kém đến mức mọi người không dám ra ngoài dạo phố hay không, nếu có đủ nguy hiểm này nọ thì các ngươi làm quan kiểu gì vậy?

Kết quả là buổi nghị sự lại tiếp tục trở nên náo nhiệt.

Cho nên từ khi Phượng Cảnh Nam tháp tùng thánh giá đi nam tuần thì quan viên ở thành Côn Minh cũng phải trải qua cuộc sống khoái hoạt một cách đau khổ.

Lần này Minh Trạm vừa nói muốn tham gia lễ hội tát nước thì Phạm Văn Chu liền lo lắng cho an toàn của Minh Trạm, có người cảm thấy đường đường là thế tử điện hạ mà làm như vậy thì thật là không nho nhã tí nào.

Tất cả mọi người đều bác bỏ ý kiến này của Minh Trạm, sau đó Minh Trạm chỉ ra vài vị quan viên cùng nhau đi.

Vài vị quan viên bị điểm danh đều giật giật khóe miệng, hoàn toàn là không ưng ý, Minh Trạm thở dài, “Các ngươi thật sự là không biết hòa đồng, chuyện tốt thế này mà các ngươi lại cau mày cau mặt. Hầy, nhìn bộ dáng của các ngươi thật sự là làm cho ta mất mặt. Ngay cả giải trí mà cũng không nguyện ý, cuộc sống của các ngươi thật sự là buồn tẻ.”

Làm việc dưới trướng của Minh Trạm thì cũng phải chịu đựng Minh Trạm thường xuyên nổi điên, cũng may đã trải qua một thời gian cọ sát cho nên khả năng thích ứng của đám thần tử cũng tăng lên một chút.

Minh Trạm muốn nắm chặt thời gian thoải mái này, bằng không chờ Phượng Cảnh Nam trở về thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội như vậy nữa.

Theo như dự tính của hắn thì đáng lý khoảng tháng bảy tháng tám là Phượng Cảnh Nam đã trở về.

Minh Trạm tuyệt đối không thể ngờ sẽ có chuyện bất trắc xảy ra, bên cạnh mang theo ngàn vạn người, làm sao có thể xảy ra bất trắc cho được? Làm sao có khả năng đó?

Minh Trạm đang vui vẻ cùng dân chúng, toàn thân bị tát nước ướt sũng, ngay lúc này Phạm Duy lại cấp tốc chạy đến, khuôn mặt đỏ ửng, vừa thở vừa cười, “Điện hạ, Vương phi biết hôm nay là lễ tát nước, mỗi năm chỉ có một lần, vì vậy liền lệnh thần đến ban thưởng.”

“Thật ư? Như thế thì tốt quá.”

Đáng lý mọi người nhìn thấy một hàng nhân mã đến đây thì đều ngừng lại, bất quá nhìn thấy có không ít hoa quả được đưa đến, lại là Vương phi ban thưởng, bọn họ bèn đồng loạt hoan hô, tiếp nhận phần thưởng, sau đó bảy tám ngươi vây lại rồi tát nước cho Phạm Duy ướt sũng.

Minh Trạm để cho đám quan viên tiếp tục chơi đùa, còn hắn thì vừa cười vừa kéo Phạm Duy tránh sang một bên, “Có chuyện gì sao?”

“Đế đô truyền tin, công văn hỏa tốc bỏ vào phong bì bằng da màu đen được đưa đến đây, điện hạ quay về xem trước đi.” Nói xong, Phạm Duy liền khoác áo choàng cho Minh Trạm.

Kỳ thật công văn được phân rất nhiều loại, bình thường đế đô thường dùng phong thư màu vàng, để biểu thị thánh ý. Màu trắng cũng có, thường là dùng cho tang sự. Màu đen là ít gặp nhất, có chuyện gì cực kỳ cơ mật mới dùng màu đen, vì vậy khi nhận được phần công văn này thì Phạm Văn Chu liền phái nhi tử đến thỉnh Minh Trạm hồi phủ, lại bận tâm đến việc dân chúng sẽ lo lắng cho nên mới thỉnh Vương phi dùng cách ban thưởng, nương chuyện này mà báo với Minh Trạm.

Minh Trạm có tin tức riêng ở đế đô, nhưng dạo gần đây đế đô cũng không có chuyện gì đặc biệt, như vậy chuyện này sẽ là chuyện gì? Minh Trạm thay y phục rồi leo lên lưng ngựa, thấy Phạm Duy cũng ướt sũng, hắn bèn cởi xuống áo choàng rồi khoác lên người của Phạm Duy, không đợi Phạm Duy lên tiếng thì hắn đã quất ngựa hồi phủ.

Minh Trạm vừa bước vào thư phòng thì Phạm Văn Chu lập tức đưa đến phần công văn ở đế đô, trước tiên Minh Trạm xem xét dấu niêm phong, thấy không có gì khác thường thì mới mở ra, lướt nhanh một vòng, sau đó sắc mặt dần dần tái nhợt.

Phạm Văn Chu cảm thấy có điềm xấu nhưng cũng không dám thúc giục Minh Trạm.

Qua một lúc lâu, Minh Trạm đưa thư cho Phạm Văn Chu xem, Phạm Văn Chu vội vàng tiếp nhận, vừa cúi đầu xuống đọc thì liền nhịn không được mà a một tiếng, cơ hồ đứng thẳng không xong, nếu không phải Phạm Duy tay mắt lanh lẹ đỡ lấy lão phụ thì Phạm Văn Chu nhất định là đã ngã xuống đất.

“Phạm đại nhân, ngồi đi.”

“Chuyện này, chuyện này không có khả năng.” Phạm Văn Chu tuyệt đối không thể tin tưởng, ngự giá nam tuần, có cả vạn người đi cùng, làm sao lại xảy ra chuyện bất trắc cho được?

Nội dung trong thư cực kỳ khẩn cấp và kinh hoàng: Ngự giá đến Dương Châu, phụ hoàng và Vương thúc bị thích khách gây thương tích, sinh tử không rõ….Đại thần cả triều khóc than, thỉnh Minh Trạm nhanh đến đế đô.

Cái này giống như đang nói láo, Minh Trạm chưa từng nghe nói hoàng đế nhà ai đi tuần, nửa đường bị người ta chém đầu. Thị vệ đâu, hộ quân đâu, chẳng lẽ đều bất tài cả sao? Nhưng mà, kẻ nào dám lấy an nguy của Hoàng đế và Vương gia ra đùa giỡn.

Nếu đây là giả thì chắc chắn là một âm mưu tày trời. Nhưng đế đô kiêng kỵ Trấn Nam Vương phủ, cho nên sẽ không lén lút động thủ. Cho dù có động thủ thì đây cũng không phải chuyện nhỏ, nhất định sẽ có phong thanh lọt ra ngoài.

Quả thật đã vài ngày chưa nhận được thư của Phượng Cảnh Nam. Minh Trạm xoa xoa mi tâm, chẳng lẽ huynh đệ hồ ly kia thật sự xảy ra chuyện bất trắc hay sao?

Minh Trạm tự dưng phiền lòng, Phượng Cảnh Nam chết tiệt, chết mà cũng không chọn đúng lúc, ít nhất chờ lão tử nắm quyền to trong tay rồi ngươi có chết cũng không muộn a! Chẳng bao giờ để cho lão tử hài lòng cả! Minh Trạm đã có quyết định, lập tức phân phó, “Hạ chỉ triệu Minh Kỳ hồi phủ. Bảo Lâm Trì đến gặp ta.”

Thành Côn Minh nhanh chóng bị giới nghiêm, Minh Trạm triệu các cận thần đến thư phòng, đưa ra công văn để mọi người cùng nhau thương lượng đối sách.

Phượng Cảnh Nam đang chính trực tráng niên, thân thể khỏe mạnh, mọi người đều cho rằng Vương gia có ngồi trên thượng vị hai mươi năm nữa cũng là chuyện bình thường. Nay công văn từ đế đô gửi đến làm cho mọi người trở tay không kịp, tất cả ánh mắt đều chuyển hướng sang Minh Trạm.

Đây là Vương gia tương lai của Vân Quý.

Cũng may mấy ngày nay Minh Trạm có làm nên chút chuyện.

Chớp mắt một cái mà Phạm Văn Chu dường như đã già đi mười tuổi, hắn cùng với Phượng Cảnh Nam là quân thần tương đắc, tình cảm nhiều năm, có thể nói là còn thương cảm hơn so với nhi tử của Phượng Cảnh Nam là Minh Trạm. Hắn ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói, “Nay sinh tử của Vương gia chưa rõ, thần tin tưởng Vương gia cát nhân thiên tướng, nhất định không có gì bất trắc. Điện hạ là thế tử Trấn Nam Vương phủ, trước ngày Vương gia lên đường đã đem chính sự giao vào tay của điện hạ. Hiện tại cũng chỉ có điện hạ có quyền quyết định, đến lúc đó chúng thần mới có chủ kiến.”

Đám người Phùng Sơn Tư và Chu Tử Chính đương nhiên phụ họa, đừng nói bởi vì Phượng Cảnh Nam ra ngoài cho nên mới để Minh Trạm chấp chưởng quyền bính, cho dù Phượng Cảnh Nam không nói cái gì mà bỗng dưng lăn đùng ra chết thì Minh Trạm vẫn là người sẽ làm chủ Trấn Nam Vương phủ. Điểm này chẳng có kẻ nào dám dị nghị.

Các đại thần vây quanh Minh Trạm rồi thở dài, nếu Phượng Cảnh Nam mà chết thì mọi người sẽ khóc lóc thảm thương, nếu Phượng Cảnh Nam bình an thì mọi người sẽ ăn mừng. Nhưng tình cảnh hôm nay phải nói như thế nào? Sinh tử không rõ, tung tích không biết, ai dám khóc? Chẳng lẽ ngươi cố ý trù ẻo Vương gia hay sao? Ai dám cười? Vương gia đã như vậy mà ngươi còn dám cười? Không muốn sống nữa hay sao?

Vì vậy cả đám người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ dị.

Cho dù là Minh Trạm cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.

Buổi tối, Minh Trạm nói với Vệ vương phi, Vệ vương phi cau mày nói, “Đây là chuyện khó xử!”

Phượng Cảnh Nam chết thì Minh Trạm sẽ lập tức lên ngôi Vương gia, chính thức trở thành thân vương. Phượng Cảnh Nam còn sống thì Minh Trạm sẽ vẫn như bình thường. Nhưng mụ nội nó, hiện tại là không chết cũng không sống.

Minh Trạm buồn bực đến mức muốn nằm mơ để gặp hồn phách của Phượng Cảnh Nam mà hỏi một tiếng: Mụ nội ngươi, rốt cục là đã chết hay còn sống?

Vệ vương phi lặng lẽ cầm một miếng ngọc khuyết, bỗng nhiên nói một câu, “Nếu không phải chứng cứ vô cùng xác thực thì không ai dám mơ tưởng đến ngôi vị đế tôn.”

Tim của Minh Trạm bỗng nhiên đập nhanh hơn, bịch bịch bịch bịch bịch…Cơ hồ là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Mẫu thân, ý của người là…”

“Quan điểm của ta chính là quan điểm của đại đa số mọi người.”

“Ta đã triệu Minh Kỳ hồi phủ.” Minh Trạm nói.

Vệ vương phi từng trải qua quá trình thay đổi triều đại trước kia, lập tức hiểu được dụng ý của Minh Trạm, vui mừng gật đầu, “Không tệ, đợi Minh Kỳ trở về thì ngươi lập tức khởi hành đến đế đô.”

“Ta dẫn theo Minh Liêm cùng đi.”

“Ngươi không cần kiêng kỵ Minh Liêm.” Minh Lễ Minh Nghĩa đã ở đế đô, Ngụy phi lại là điệt nữ của Ngụy thái hậu, mẫu thân của nhị hoàng tử là Ngụy quý phi, Minh Liêm là thân huynh đệ với Minh Lễ, ba huynh đệ tụ họp, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, con kiến cũng có thể cắn chết con voi, đây chính là băn khoăn của Vệ vương phi. Nếu nàng nắm Vương phủ trong tay thì Minh Liêm sẽ không dám làm gì.

“Ta mà đi thì Trấn Nam Vương phủ chỉ còn mình hắn là nam tử. Theo lý, Minh Liêm cũng có thể tham dự chính sự, như vậy Minh Kỳ không tiện làm việc.” Minh Trạm lộ ra một chút châm chọc, “Mẫu thân, Ngụy phi còn ở trong phủ, Minh Lễ không dám khinh động. Bọn họ động vào một chút thì mẫu thân cứ lột da Ngụy phi rồi gửi cho Thái hậu làm áo choàng, cũng xem như báo thù cho ta.”

Vệ vương phi vẫn ôn hòa như trước, “Bất cứ thời điểm nào thì tánh mạng vẫn quan trọng nhất, ngươi phải luôn cẩn thận.” Khóe môi của Vệ vương phi khẽ nhếch lên, nhìn chăm chú vào Minh Trạm, “Đế vương tôn sư, không dễ dàng chết như vậy. Chưa thấy thi thể thì không cần tin tưởng vào bất kỳ phỏng đoán nào.”

Trong Vương phủ, chỉ có Ngụy phi nhận được tin tức thì khóc đến thương tâm, quả thật là ruột gan đứt từng khúc một, hận không thể lập tức đi theo Phượng Cảnh Nam.

Đương nhiên Ngụy phi náo loạn đòi tự sát một lần nhưng bị ngăn cản. Thị nữ cả phòng đều không phải người chết, làm sao có thể trơ mắt nhìn trắc phi nương nương đi tìm cái chết, huống chi bọn họ đã nhận được cảnh báo trước.

Những nữ nhân khác đương nhiên cũng khó chịu, chưa gì đã sắp thành quả phụ.

Ngoại trừ Vệ vương phi, nàng vĩnh viễn sẽ không sợ hãi, yên bình thanh nhã giống như một cái đầm sâu không thể lường. Vệ vương phi nói với Ngụy phi, “Vương gia chỉ gặp chút chuyện dọc đường, vậy mà các ngươi lại khóc lóc thảm thương, có phải đang trù Vương gia đúng không? Hôm nay ngươi tự sát, ngày sau Vương gia quay về bình an, e rằng ngươi ở âm phủ cũng không thấy được người, chẳng phải là chết uổng phí hay sao?”

Nữ nhân trong phủ cho dù vô cùng lo lắng thì cũng không dám lộ ra không khí bi thương mà chỉ ra sức tụng kinh lễ Phật hoặc là vây quanh Vệ vương phi để nịnh hót.

Phượng Cảnh Nam gặp phải chuyện bất trắc là một chuyện lớn.

Các thần tử cũng bối rối trong nháy mắt, chẳng qua mọi người đều nhanh chóng ổn định tinh thần. Tuy rằng mọi người rất lo lắng cho Vương gia, bất quá đều rất bình tĩnh cũng không tạo nên tình trạng hỗn loạn.

Đương nhiên càng không có chuyện soán quyền linh tinh như Minh Trạm tưởng tượng, làm cho Minh Trạm cảm thấy bản lĩnh của mình không có chỗ để sử dụng, thật sự là tiếc nuối.

Chuyện này phải quy công cho Phượng Cảnh Nam tốn mười mấy năm an bài, Phượng Cảnh Nam vốn là người độc đoán, ngay cả nhi tử mà hắn còn đàn áp, huống chi là các thần tử. Còn nữa, phàm là những người có chút quyền trọng, nhi tử trong nhà đều cho đi theo Minh Trạm. Tiền đồ của nhi tử đều đã mở rộng, lão tử cần gì phải làm phản mà không nắm chắc thắng lợi.

Sau vài ngày xôn xao, lòng người dần dần bình ổn, hết thảy lại giống như trước khi Phượng Cảnh Nam đi nam tuần. Trong khi Minh Kỳ lại bôn ba vạn dặm mà chạy về Vương phủ, dung nhan tiều tụy, đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Minh Trạm thì liền hỏi, “Rốt cục phụ vương đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Trạm đang dùng điểm tâm, vụn bánh màn thầu trong miệng rơi rải rác xuống bàn, Minh Trạm bất chấp đi nhặt vụn bánh màn thầu mà chỉ hỏi, “Về nhanh vậy, ăn điểm tâm không? Hà Ngọc, nhanh lấy bát đũa lên đây rồi đi báo với mẫu thân của ta một tiếng, Minh Kỳ đã trở lại….”

Minh Trạm chỉ lo dong dài, Minh Kỳ thì đã bước đến, nắm lấy Minh Trạm mà hỏi, “Rốt cục phụ vương đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Kỳ tập võ nhiều năm cho nên rất mạnh bạo, kỳ thật nàng chỉ dùng ba phần lực mà đã siết cổ Minh Trạm đến mức suýt phun cái bánh màn thầu ra ngoài, hắn há mỏ, giống như cá lên bờ, đôi mắt gần như trợn trắng, Minh Kỳ mới vội vàng buông Minh Trạm ra, “Ta lỡ tay. Ngươi nhanh chóng nói chuyện chính sự đi.”

Minh Trạm liền nói theo tình hình thực tế, Minh Kỳ thương tâm nói, “Cũng không biết hiện tại phụ vương thế nào?” Lo lắng một lúc, lại nghiến răng nghiến lợi nói, “Đám thị vệ đó, ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào, không chém bọn họ ra thành hai khúc thì không được!”

Minh Trạm hỏi, “Ngươi muốn dùng điểm tâm trước hay không?”

Minh Kỳ giận dữ, “Chỉ biết có ăn với uống thôi! Ta đi thỉnh an mẫu thân đây!”

Minh Trạm đuổi theo Minh Kỳ, vừa đi vừa than thở, “Lúc này có lẽ mẫu thân cũng đang dùng điểm tâm.”

“Ngay cả một chút tin tức của phụ vương cũng không có sao?” Minh Kỳ hạ giọng hỏi.

“Có tin tức thì ta đã không gọi ngươi trở lại.” Minh Trạm lấy ra một chiếc khăn tay lau đi chút dầu nơi khóe miệng, khuyên nhủ Minh Kỳ, “Ngươi cứ an tâm đi, ta cảm thấy phụ vương không sao.”

“Vậy ngươi vội vàng bảo ta trở về để làm gì?”

“Ta phải đến đế đô một chuyến.” Minh Trạm nói, “Không sợ nguy hiểm, chỉ sợ sơ sảy, lúc này phải có kế sách vạn toàn. Vân Quý của chúng ta vẫn thái bình, tuy rằng ta cảm thấy Hoàng bá phụ và phụ vương không nguy hiểm đến tánh mạng, bất quá ta vẫn có cảm giác gì đó. Đế đô nơi đó rất khó lường, hiện tại không phải lúc để thương tâm, chúng ta phải bảo vệ địa vị và tánh mạng trước.”

Minh Kỳ trầm mặc một lúc rồi thở dài, “Ngươi quả nhiên càng thích hợp với vị trí này hơn là ta.”

Minh Trạm nghiêng đầu nhìn nàng.

“Phụ vương nói.” Hàng lông mày của Minh Kỳ thon dài, không cần phải tô tô vẽ vẽ mà đã đen nhánh, khuôn cằm cương nghị, bộ dáng còn uy nghiêm hơn cả Minh Trạm, “Phụ vương bảo ta an tâm ở một vùng, không cần tranh đoạt với ngươi.”

Minh Trạm cười một cái.

“Trước kia ta cũng không phục.” Minh Kỳ nhìn Minh Trạm một cái, “Nay ta xem như đã mở rộng tầm mắt. Ta liên tục chạy về không ngừng, chỉ thay ngựa mà chẳng đổi người, ba ngày ba đêm, ăn không vô uống không nổi, vậy mà ngươi lại có thể bình yên dùng điểm tâm. Nghe nói công văn của đế đô gửi đến là đúng ngay lễ tát nước, tính lại thời gian thì hình như ngươi vừa nhận được công văn đã triệu ta trở về?”

Minh Kỳ than nhẹ, “Nếu đổi lại là ta thì e rằng không có trí tuệ và khí phách như vậy.”

“Minh Kỳ, chúng ta có tình cảm của chúng ta, ta nghĩ chúng ta sẽ chẳng bao giờ quên được thời niên thiếu trước kia. Cho dù có tranh chấp, có kiêng kỵ, nhưng trong lòng ta thì ngươi vẫn là thân tỷ tỷ của ta, bản lĩnh của ngươi cũng làm cho ta phải kính nể, tuy rằng sự lựa chọn của ngươi làm cho ta khó xử.” Minh Trạm nói một cách thẳng thắn và thành khẩn, “Nhưng mà ta vẫn kính trọng ngươi. Nếu ta có gì bất trắc thì ngươi là người thích hợp nhất.”

Thấy Minh Kỳ chăm chú lắng nghe, Minh Trạm càng thêm hứng thú, xòe cây quạt ra, phất phơ một chút rồi tiếp tục nói, “Tốt xấu gì ta cũng làm thế tử đã lâu, cho dù không phân rõ phải trái thì cũng sẽ đem Trấn Nam Vương phủ đặt vào tay của người thích hợp nhất, cũng xem như vì bách tính hai tỉnh. Nếu nói về tư tâm thì ta thật sự rất công bằng, cho dù ta không gọi ngươi trở về thì huynh đệ Minh Lễ cũng không phải đối thủ của ngươi, cho dù ngày sau có hoàng tử nào đến đây thì cũng không thể nắm được quân quyền của ngươi. Ngươi làm chuyện gì cũng tốt, chỉ có một cái sai chính là đầu thai vào thân nữ nhi. Đám lão thần ngoan cố kia tất nhiên sẽ phản đối ngươi, đến khi đó sẽ khó tránh khỏi một hồi nảy lửa.”

“Kỳ thật ta cần gì phải kiêng kỵ ngươi.” Minh Trạm cười một cách xấu xa, sau đó kề sát vào người của Minh Kỳ rồi quạt mấy cái, “Nếu ta bình an thì ngươi cũng tranh không lại ta. Nếu ta gặp chuyện bất trắc thì ngươi còn có thể vì tình cảm này mà chiếu cố dùm người của ta.”

Mặc dù Minh Kỳ tự nhận rằng bản thân nàng không tranh lại Minh Trạm, bất quá nàng thừa nhận là một chuyện, bị Minh Trạm nói một cách tự đại như vậy lại là chuyện khác, trong lúc đang giận dữ thì Minh Trạm lại dùng quạt che miệng, nửa bên mặt đang lặng lẽ mỉm cười đối với Minh Kỳ, sau đó là tán thưởng, “Ông trời cũng giúp ta. Ôi chao, nếu năm đó mẫu thân sinh hạ song thai, nếu ngươi cũng là nam nhi….chắc chắn ngươi sẽ được lão gia hỏa kia sủng ái, e rằng ngay cả một muỗng canh mà ta cũng không có phần. Thiên ý, đúng là thiên ý, thật sự là….” thiên ý mà.

Ba chữ cuối cùng Minh Trạm vẫn chưa nói hết thì đã bị Minh Kỳ hung hăng đánh một quyền trôi ngược trở lại xuống bụng.

Minh Kỳ thỉnh an Vệ vương phi.

Mẫu tử hai người đã hai năm không gặp, Vệ vương phi khó tránh khỏi đau lòng khi nhìn sắc mặt tiều tụy của Minh Kỳ, hỏi nàng về hành trình về đây như thế nào rồi giữ Minh Kỳ ở lại dùng điểm tâm.

Minh Trạm cũng tham gia, Minh Kỳ chướng mắt bộ dáng tham ăn này của Minh Trạm, bèn hỏi, “Chẳng phải ngươi đã dùng điểm tâm rồi hay sao?”

“Ta chỉ mới ăn một nửa.” Tự giác ngồi xuống, hai tay bưng lên bát cháo mà húp.

Minh Kỳ bị Minh Trạm chọc tức đến mức không còn sức lực, nói một cách bất đắc dĩ, “Tuy là long phượng song sinh, bất quá ngươi nhất định sống lâu hơn ta, nói không chừng ta sẽ chết sớm, còn ngươi ngàn năm trăm năm vẫn còn sống đấy.”

“Hy vọng là lời của ngươi thành sự thật.”

Vệ vương phi nhẹ giọng trách cứ, “Vừa trở về mà lại nói sống sống chết chết, đúng là vạ miệng.”

……..

P/S: :> khoái cái câu *lột da Ngụy phi* của em Trạm ghê.