Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 16



Sau khi đến thăm căn cứ bí mật của cậu, hai người tách ra, về lại nơi mà mỗi người nên đến, một như một giấc mơ đột nhiên kết thúc, không có chấm câu rõ ràng.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu nhận được một một món quà có ý nghĩa rất khác thường. Đó là món đồ chơi chỉ lớn bằng nắm tay, là món đồ nghệ thuật nhỏ bé không bắt mắt nhất trong tòa công xưởng này nhưng lại thu hút được ánh nhìn của Ninh Nhất Tiêu khi hắn định rời đi.

Tô Hồi nói với hắn, đây là chú mèo bằng lông nhung lúc nhỏ của cậu, nhưng bởi vì vết khâu ở trước ngực bị sứt chỉ, bông ở phía trong lộ hết ra ngoài nên mới bị vứt đi.

Nhưng mà Tô Hồi lại nhặt lại, hơn nữa còn tái tạo lại nó.

Từng mảnh của mèo bông nhỏ bị quấn lại bằng dây thép, trên dây thép bò hỗn loạn những sợi dây đen không ngừng vươn ra ngoài, trong đó có một sợi dây màu hồng lúc ẩn lúc hiện đi hướng vào trong, nối lấy lồng nguc bị rách ra của món đồ chơi, bên trong có đặt một cái đèn hình cầu cực nhỏ, không hoạt động bình thường mà cứ chớp một cái rồi lại dừng bị gặp trục trặc vậy.

Tay chân của món đồ chơi bị trói buộc, lồng nguc bị toác ra, trên mặt lại duy trì mãi nụ cười, đôi mắt to tròn chứa đựng sự đơn thuần của Tô Hồi lúc nhỏ vươn ra cho đến tận bây giờ.

Ninh Nhất Tiêu dường như chưa từng mở miệng đòi cái gì, cho dù là với bất cứ ai.

Những khuyết thiếu biệt nựu này là bởi vì nhiều năm trước, cũng bởi vì lòng tự tôn quá cao của hắn, bắt hắn phải bày tỏ ra hết không giữ lại điều gì thật sự còn khó khăn hơn cả việc giải quyết những khó khăn của người khác.

Nhưng lúc phát hiện ra chú mèo con này, hắn sinh ra một nỗi khát vọng rất lạ lẫm.

Tô Hồi giống như có thể nghe được tiếng lòng hắn vậy, giữa bọn họ luôn có sự trùng hợp ăn ý nào đó rất kì diệu.

“Anh thích cái này không?” Tô Hồi lấy nó lên, “Tặng cho anh đấy nếu như anh thích nó, đây là món đồ em làm từ lúc còn nhỏ, đã đặt ở nơi này từ lâu lắm rồi.”

Cho dù Tô Hồi không nói nhưng Ninh Nhất Tiêu cũng biết được sự trân quý của nó. Nếu như cái kén nọ là nơi lánh nạn mà cậu không thể nào mất đi được, vậy thì chú mèo còn này chính là bản thân Tô Hồi.

Tô Hồi cười lên nhét vào trong lòng hắn, biểu cảm rất đáng yêu.

“Anh phải giữ cho thật tốt đấy.”

Cho đến lúc này, Ninh Nhất Tiêu nằm bò lên bàn, ngắm nhìn món đồ chơi mèo con, vẫn sẽ nhớ đến dáng vẻ cô đơn của Tô Hồi lúc tự mình ngồi xe buýt.

Mỗi lần gặp được Tô Hồi, xung quanh cậu dường như có khói mù màu trắng vây quanh, mông lung mờ ảo giống như cậu không hề thuộc về nơi này, có thể chỉ giây tiếp theo thôi sẽ biến mất không tăm tích.

Ninh Nhất Tiêu dùng ngón tay chọt bên má của mèo con, dần dần rời xuống, đầu ngón tay chạm lên con tim bằng cái đèn tí hon đó.

Nó đang nóng như thể thật sự đang sống, khó lắm mới có thể sống được như thế.

Hắn thậm chí còn sinh ra một mong muốn viễn vông không thể thực hiện được, ảo tưởng rằng lúc con mèo nhỏ bị rách toác này bị vứt đi hắn có thể xuất hiện ở đó nhặt nó về, khâu lại vết thương trước ngực nó sau đó lại bảo vệ nó thật tốt.

Nhưng ý nghĩ này chỉ là một nhoáng qua, bị tiếng báo có tin nhắn đến cắt ngang.

Tin nhắn đầu tiên tới từ Tô Hồi bởi vì hắn đã dặn dò cậu lúc về đến nhà phải nói với chính mình.

[Mèo con: Em sắp tới nơi rồi, buồn ngủ quá đi.]

[Mèo con: Trong xe lạnh quá đi mất, điều hòa để thấp quá.]

Khóe miệng Ninh Nhất Tiêu không nhịn được cong lên, đang định trả lời thì trên màn hình đột nhiên hiện lên tin nhắn mới.

Là tin nhắn từ người đòi nợ.

Gần như ngay lập tức, Ninh Nhất Tiêu dừng nhắn tin với Tô Hồi, trở về lại hiện thực.

Hắn nhìn tin nhắn, những câu chữ uy hiếp đó khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, yên lặng một lát rồi vẫn lại cúi đầu xuống tính toán các khoản thu chi gần đây.

Đây mới thật sự là cuộc sống của hắn.

Tô Hồi hình như thật sự tặng bản thân mình cho Ninh Nhất Tiêu.

Lúc cậu về đến nhà mất hồn thiếu sức sống, tự mình gọi xem lúc trên xe cũng nhịn không được mà nhắn tin cho Ninh Nhất Tiêu, nhưng lại không nhận được câu trả lời, lúc xuống xe suýt nữa là quên trả tiền, cũng đã quên mất mình sẽ phải nhận lấy trừng phạt sau khi bản thân ích kỉ rời khỏi buổi tiệc sinh nhật.

Trừng phạt là điều đương nhiên, chỉ là cậu không ngờ tới lần này lại nghiêm trọng đến vậy.

Lúc về đến nhà đã là giữa trưa, Tô Hồi không nghĩ tới người mở cửa không phải là dì Trần mà là một người phụ nữ trung niên xa lạ, đối phương cười rất nhiệt tình nói tiểu thiếu gia cậu về rồi à.

Tô Hồi có hơi nghi ngờ, thẳng thắn hỏi dì Trần đi đâu rồi nhưng đối phương lại ấp a ấp úng, chỉ hỏi xem cậu có muốn uống trà không thôi.

Cảm thấy không đúng lắm, Tô Hồi bước thẳng vào bên trong, ngẩng đầu lên gặp phải ông ngoại, ông cau mày ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai tay chồng lên nhau, nắm lấy đầu rồng được điêu khắc tỉ mỉ của cây quải trượng bằng gỗ cây lê hoa, thấy cậu bước vào thì sắc mặt càng căng đến mức nghiêm khắc.

Tô Hồi nhìn ra được ông đang rất giận, cậu cũng không có bào chữa cho mình, bước tới nói lời xin lỗi với Quý Thái Lữ.

Quý Thái Lữ như là cười gắn, “Không cần, cậu bây giờ cứng cánh rồi, cái nhà này không có ai quản nổi cậu nữa rồi, đến cả tôi mà cậu còn không bỏ vào trong mắt.”

Tô Hồi có chút không biết làm sao, có rất nhiều lời nghẹn lại trong họng, chỉ nói câu xin lỗi.

“Xin lỗi sao?” Quý Thái Lữ nhịn lại cơn nóng giận, “Cậu tưởng bữa tiệc sinh nhật hôm qua là nơi thế nào, những người đến đó đều là những người như thế nào, Tô Hồi, cậu trước mặt tất cả mọi người nói đi là đi, cái mặt già này của tôi phải để ở đâu mới được? Hả?”

“Con…….” Tô Hồi định giải thích, “Tối qua lượng thuốc của con vượt mức, phản ứng khó chịu rất nghiêm trọng, ở lại đó cũng chỉ làm mất mặt mọi người mà thôi, con chỉ đành…….”

“Được, vậy cậu đã đi bệnh viện chưa?” Quý Thái Lữ nhìn về phía cậu, đôi mắt híp lại, “Tôi qua Từ Trị bảo nó đã tìm hết những bệnh viện khoa tâm lý trong Bắc Kinh đều không tìm thấy cậu, còn phái cả ba tài xế đi tìm cậu? Cậu đã đi đâu? Lại làm những chuyện gì mất mặt rồi, bản thân cậu có nhớ nổi hay không? Đầu óc bây giờ của cậu có đang tỉnh táo không!”

Tô Hồi há miệng ra, còn chưa nói lời nào đã bị Quý Thái Lữ chặn lời, những lời chỉ trích như dao sắc bén bay tới, quẹt qua bên mặt.

“Cậu không cần nói gì nữa, tôi không muốn nghe bất cứ câu nào.” Quý Thái Lữ tức giận nói, “Từ hôm nay trở đi, cậu không được phép đi bất cứ đâu, cứ ở trong nhà suy nghĩ lại cho tôi, tôi làm thủ tục nghỉ học cho cậu, cậu cứ chữa bệnh đi cho tôi, chữa đến khi nào đầu óc cậu bình thường mới thôi!”

“Con sẽ không nghỉ học!” Tô Hồi đỏ cả mắt, “Con không có không bình thường…….”

“Cậu không có không bình thường sao? Cậu xem lại dáng vẻ bây giờ của cậu đi! Chính là được nuôi chiều mới ra vậy, vừa sinh ra muốn gì đã có đó, chiều quá cậu đầu óc không tỉnh táo, suốt ngày phát điên, không có ngày nào an ổn cả!” Quý Thái Lữ đứng dậy, vô cùng tức giận, “Cả đời này của tôi không nói đến xây dựng sự nghiệp thì cũng đã cúc cung tận tụy, sao lại có thể có một đứa cháu như cậu được chứ? Đúng thật là một vết nhơ lớn nhất trong cả cuộc đời tôi!”

Ông đột nhiên nhấc mạnh cây gậy lên, Tô Hồi theo bản năng tránh né, nhưng cuối cùng cây trượng đưa cao hơn cả đỉnh đầu cậu vẫn là bị Quý Thái Lữ vứt ra ngoài, đập nát một cái bình hoa bằng đất sét nung, đó là món quà năm Tô Hồi mười bảy tuổi tự tay làm tặng cho ông.

Đến giờ đã vỡ nát.

“Tất cả là tại cái gen thấp hèn của thằng điên họ Tô đó mới có thể sinh ra một thằng điên như cậu.”

Quý Thái Lữ để lại câu nói tàn nhẫn này và cả Tô Hồi tại chỗ cũ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chói chang, cây hương thảo trong vườn hoa tươi tốt, cây tử đinh hương tỏa hương thơm, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh chim bay bên ngoài vẫy cánh nhảy múa bên ngoài cửa sổ.

Dì giúp việc mới đến bước tới mời Tô Hồi bước đến căn phòng giam mới. Nơi này còn không so được với trước đó nữa, thậm chí đến một cái bồ đoàn cũng không có, chỉ có mùi huân hương gay mũi để che giấu mùi mục nát ẩm ướt nơi đây.

Trước khi đóng cửa lại, Tô Hồi chỉ gỏi dì giúp việc mới một câu: “Dì ơi, dì Trần đâu rồi ạ?”

Đối phương ngây ra, sắc mặt lộ vẻ khó nhằn, “Tiểu thiếu gia……tôi là bảo mẫu mới đến, những chuyện trước đây tôi không rõ lắm…….”

Khóe miệng của Tô Hồi vẫn như vậy, không có nói gì thêm, tự mình bước vào phòng giam mới.

Không có cửa sổ, nơi đây chỉ có một cái đèn màu hoàng hôn trên đỉnh đầu, và cả một cái camera như đôi mắt của con rắn. Theo yêu cầu quỳ xuống dưới sàn, tấm lưng thẳng lên.

Trong đầu cứ vang vọng lại câu nói cuối cùng của ông ngoại, Tô Hồi rất muốn biết, có phải ông mỗi ngày nhìn thấy chính mình có phải trong lòng đang thầm ghét bỏ không.

Mỗi một người ở trong cái nhà này đều nghe theo lời của ông, liệu có khi nào cũng sẽ coi cậu như một vết nhơ không thể nào xóa sạch như ông không.

Cậu vẫn còn nhớ dáng vẻ của cha mình, rất dịu dàng cũng rất kiên nhẫn, ông sẽ mua cho cậu rất nhiều sổ vẽ mà cậu thích, khuyến khích việc cậu muốn làm. Cha cậu còn có một người em trai ruột, cũng chính là chú của cậu, chú là một người lên kế hoạch cho triển lãm có tiếng, cho nên từ lức rất nhỏ Tô Hồi đã có thể đi theo chú tham gia một vài buổi triển lãm.

Bọn họ sẽ đứng trước món đồ nghệ thuật mà Tô Hồi không hiểu được thảo luận với cậu một cách trẻ con, sau đó cùng nhau che miệng lại cười nhỏ tiếng. Chú sẽ cố ý học theo cậu, dùng một biểu cảm rất khoa trương và giọng nói của trẻ con học cậu nói, “Woaa, đẹp quá đi.”

Chỉ là người chú đó sau này mắc bệnh, bọn họ nói là bệnh tinh thần phân liệt.

Lúc đó Tô Hồi còn không hiểu được, tinh thần của con người sao có thể liệt (nứt) đi mất được, có phải là bánh quy hay là đồ gốm đâu. Sau đó cậu nhận được cuộc điện thoại của chú cậu, ông ấy nói trong bụng của ông ấy có một con rắn thật lớn, con rắn đó sẽ nói chuyện với ông, đến tối không ngủ không được luôn nghe thấy tiếng rắn bò.

Nhưng lúc đó Tô Hồi cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi mà thôi, cậu nghe không hiểu, chỉ cảm thấy mới lạ, giống như đang nghe kể chuyện vậy.

Rồi sau đó chú của cậu bị đưa vào bệnh viện, mà Quý Thái Lữ cũng cưỡng chế dẫn cậu đi, nói với cậu một cách tàn nhẫn rằng cậu sau này không được phép gặp lại chú cậu nữa.

Mỗi một người ở Quý gia đều sẽ châm biếm và bôi xấu vô hạn lần căn bệnh của chú cậu, miêu tả ông như một con rắn độc ác độc, không cho phép Tô Hồi đến gần nửa phân.

Chuyện đời khó lường trước được, vào một ngày hè lúc mà chẩn đoán Tô Hồi mắc bệnh, cậu cũng trở thành một cơn rắn trong lòng mọi người xua không đi được.

Nếu như có thể, cậu thật sự muốn được trở thành con rắn trong bụng của chú mình, ít nhất là còn được an toàn còn được ấm áp.

Quỳ trên sàn, Tô Hồi cảm thấy thật quen thuộc.

Từ nhỏ đã như vậy rồi, mỗi lần cậu làm gì sai đều không có cơ hội được khoan dung tha thứ mà thường xuyên bị nhốt vào đây, chỉ là lúc đó còn có bồ đoàn mềm mại và một cái giường, cậu chẳng qua là không thể đi chơi ở vườn hoa được nữa, không thể đọc sách vẽ tranh trong phòng sách sáng sủa, mà bây giờ cậu cái gì cũng không có, bị yêu cầu đọc kinh Phật thầm để tĩnh tâm.

Tô Hồi cản bản không muốn đọc kinh Phật gì đó, đại não đã hư tổn của cậu không tiếp thu được tẩy lễ của bất cứ tín ngưỡng nào. Tô Hồi cứ như vậy quỳ thẳng lưng, nhắm mắt lại, nghĩ tới Ninh Nhất Tiêu bằng lòng cùng trốn với cậu trong cái kén đó.

Cậu cảm thấy mừng vì mình đã đưa món đồ chơi đó cho hắn, coi như vậy thì dường như chỉ có một thân xác phải ở đây chịu phạt mà thôi. Mà cậu thật sự còn đăng lưu lại trong căn phòng trọ tràn đầy cảm giác an toàn đó chưa từng rời đi.

Tô Hồi biến mất nguyên một tuần, cho đến một ngày trước khi nghỉ hè cậu cũng chưa từng xuất hiện.

Trong long Ninh Nhất Tiêu bất an, gửi rất nhiều tin nhắn, cũng gọi rất nhiều cuộc điện thoại nhưng vẫn không thể liên lạc được, cuối cùng chỉ có thể nói bóng nói gió trong lúc họp tổ, dò hỏi thầy Vương, nhưng đáp án mà hắn nhận được lại là cậu bị bệnh nên ở nhà nghỉ dưỡng.

Đây chỉ là cái cỡ đối phó với người ngoài, không thể đánh tan nỗi hoài nghĩ của Ninh Nhất Tiêu, hắn thử dựa vào quan hệ trong bộ mà dò hỏi những học sinh ngành kinh tế nhưng vẫn không có kết quả.

Bạn học sinh đó còn cười nói, “Tô Hồi ầy à, cậu ta thường xuyên như vậy lắm, động tí là nghỉ học như vậy không lên lớp, ngắn thì một tuần dài thì cũng mấy tháng, điều này rất bình thường, nói không chừng ngày mai mà xuất hiện rồi, anh tìm cậu ấy có chuyện gì à?”

Đến lúc này hắn mới phát hiện hóa ra quan hệ của Tô Hồi với cả cái trường này cũng chỉ mỏng manh như thế thôi, thậm chí còn không có được một người bạn có thể giải thích được nguyên nhân cậu biến mất, một người cũng không có.

“Cũng không có gì quan trọng đâu.” Ninh Nhất Tiêu cười nói, “Cậu ấy…… trước đây dùng thẻ của tôi để mượn sách, đến ngày phải trả sách lại rồi.”

Bạn cười cười thật to tiếng, “Vậy anh thảm quá đi, cậu ta có thể không quay lại nữa đâu.”

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy không thoải mái và lạc lõng cứ như người bị bệnh là hắn vậy.

Cái đêm cùng trải qua với Tô Hồi giống như chưa từng tồn tại vậy, bởi vì cậu có thể biến mất được dễ dàng đến vậy, không tung tích, trừ món đồ chơi mèo con đó ra thì không còn một bằng chứng nào.

Kì nghỉ sắp đến, hắn cũng bị giảng viên trong ngành gọi đi giúp đỡ bảo trì hệ thống, những việc này Ninh Nhất Tiêu đều bằng lòng làm chỉ để lưu lại ấn tượng tốt với các giảng viên, cho nên từ năm nhất đến giờ hắn luôn là “người giúp đỡ” phù hợp nhất trong lòng các giảng viên, là một sức người lao động không tồi.

Vừa mới gõ mấy hàng code thì cửa phòng làm việc bị gõ vài tiếng.

Trong phòng không có ai, Ninh Nhất Tiêu đầu cũng không ngẩng lên chỉ tiếp tục gõ bàn phím, “Cửa không đóng, mời vào.”

Cửa cũng theo đó mà mở ra, hắn nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc gọi hắn là đàn anh.

Ninh Nhất Tiêu ngẩng đầu lên, người tới là đàn em cùng ngành – Hạ Tri Hứa được rất nhiều người theo đuổi trong lời nói của Lý Thông, cũng chính là học sinh ưu tú trong lời các giảng viên.

Bởi vì được các giảng viên ưu ái nên Ninh Nhất Tiêu từng làm trợ giảng cho lớp thí nghiệm năm nhất, trùng hợp từng dạy lớp đó. Hạ Tri Hứa mỗi lần làm bài tập đều vô cùng xuất sắc, năng lực lập trình cũng rất tốt, chương trình viết ra cũng đơn giản gọn sạch, đến phần chú thích cũng không lựa ra được khuyết điểm, chỉ là hơi im hơi lặng tiếng, lần nói chuyển suy nhất cũng là báo cáo khóa trình.

Biểu cảm trên mặt thả lỏng một chút, cười nói, “Cậu cũng bị giảng viên gọi đến làm việc à?”

Hạ Tri Hứa gật đầu, “Ừm, thầy Dương bảo em nhập thành tích vào giúp thầy.”

Anh theo yêu cầu ngồi ở vị trí ngay sát Ninh Nhất Tiêu, di chuyển con chuột mở khóa màn hình. Vừa mới gõ được thông tin của hai người thì anh đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói với Ninh Nhất Tiêu, “Đùng rồi đàn anh ơi, vừa nãy lúc em đợi thầy Dương có nghe thấy thầy đang nói chuyện đi trao đổi qua Mỹ với một giảng viên khác, trong danh sách dự chọn hình như có anh, nghe nói còn có một hội nghị nghiên cứu thảo luận cũng sắp được tổ chức, sẽ để dành cho học sinh có cơ hội đi trao đổi tham gia.”

Ninh Nhất Tiêu ngừng lại một lát, có hơi không để tâm mà cười một cái, “Vậy sao? Tin tức của cậu nhanh nhạy thật đấy, tôi còn chưa từng nghe nhắc tới.”

“Thật sao?” Hạ Tri Hứa nở nụ cười, “Vậy em là người đầu tiên thông báo tin tức tốt đấy. cũng thật đúng lúc, có thể lúc bọn họ thảo luận thì đã quên mất có em đang đứng bên cạnh.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía anh, phát hiện đây là lần đầu tiên hắn thấy Hạ Tri Hứa cười, hóa ra lúc anh cười sẽ có cặp răng nanh, “Tri Hứa này, cậu trông hôm nay có vẻ tâm trạng không tồi nhỉ.”

Hạ Tri Hứa ngẩn người, sau đó có hơi ngượng ngùng cười cười, “Vậy sao?”

“Cậu bình thường trông như có rất nhiều tâm sự, đừng gây nhiều áp lực cho bản thân quá, thuận theo tự nhiên thôi.” Ninh Nhất Tiêu dáng vẻ như một người anh cả, sau khi khuyên giải xong thì lại đùa với anh, “Nếu như thám thính tình hình có thể làm cậu vui hơn thì tôi cũng không ngại cậu thám thính cho tôi thêm mấy lần đâu, có tin tức tốt thì đàn anh đây mời cậu ăn bữa cơm.”

EQ cao và duyên tốt với mọi người của Ninh Nhất Tiêu đã có tiếng từ lâu, Hạ Tri Hứa sớm đã biết, “Vậy xin cảm ơn đàn anh nhiều nhé, nói không chừng hè đến là có được danh sách rồi, tháng sau là em có thể ăn được bữa cơm này rồi.”

“Tháng sau? Cậu không về nhà sao?” Ninh Nhất Tiêu nhìn màn hình, không nhìn anh, “Tôi nhớ nhà của cậu của Giang Thành.”

Biểu cảm trên mặt Hạ Tri Hứa đi xuống rõ ràng, anh gật đầu, “Ừm, không muốn về, ở lại trường còn có thể tham gia được vài dự án, học tập thêm nhiều thứ để luyện tay.”

Ninh Nhất Tiêu mỉm cười nói, “Giang Thành là một nơi rất tốt, tôi luôn muốn đến xem thử, nghe nói đứng trên cây cầu Trường Giang lớn ngắm mặt trời lặn vô cùng đẹp.”

Hạ Tri Hứa rũ mắt xuống, cong khóe miệng một cái, “Chắc là vậy.”

Anh dời tầm mắt đi, nhìn về phía hình nền hồ nước trong veo trên màn hình, “Từng đi ngang qua nhưng không kịp ngắm phong cảnh, cũng đã quên mất rồi.”

Thấy biểu cảm của anh, Ninh Nhất Tiêu như nhận ra điều gì, quay đầu cười nói, “Không sao cả, nhà ở đó mà, chỉ cần cậu bằng lòng thì vẫn sẽ phải quay về, cũng nhất định sẽ gặp lại được thôi.”

Hạ Tri Hứa nhìn lên, nói một câu cảm ơn.

“Đàn anh này, nhà anh ở đâu thế?”

Trong mắt đám đàn em trai gái này, Ninh Nhất Tiêu luôn là một sự tồn tại hoàn hảo, thành tích xuất sắc, thiên phú dị bẩm, thành quả học thuật thì không còn gì để chê, lại hiếm có mà làm người rất là thân thiện hào đồng, chưa từng xảy ra xung đột với bất cứ ai, giống như là một người trời sinh đã xuất sắc.

Nhưng Hạ Tri Hứa cũng rất rõ làm một người nhiệt tình mệt biết bao, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ xem người như Ninh Nhất Tiêu có khi nào cảm thấy mệt mỏi hay không.

“Nhà tôi…….” Ninh Nhất Tiêu cười một cái, “Tôi lớn lên ở một làng chài, nói ra có thể cậu không biết, nói tóm lại thì chính là tỉnh Bắc Tân.”

Hạ Tri Hứa rất rõ chừng mực, không có hỏi nhiều thêm, “Sống ở ven biển chắc là hạnh phúc lắm nhỉ, nhất là khi ánh nắng chan hòa……”

Nụ cười của Ninh Nhất Tiêu dần dần nhạt xuống.

“Biển cũng có một mặt u ám.”

Nghe thấy câu này, Hạ Tri Hứa quay đầu lại nhìn hắn, thấy khuôn mặt luôn cười bình thường trở nên lạnh nhạt, nhưng cũng chỉ trong một giây, bởi vì Ninh Nhất Tiêu lại nhanh chóng nở nụ cười.

“Tối đến biển sẽ giống như một đầm lầy dầu mỏ, gió lớn sóng cũng lớn, nhìn trông có chút đáng sợ, nhưng mà cũng rất đặc biệt, cậu lần sau có thể thử đi biển vào ban đêm xem.”

Giọng nói của hắn rất tự nhiên, dường như một chốc lạnh nhạt đó chỉ là ảo giác.

Hạ Tri Hứa gật gật đầu: “Được nha.”

Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, mỗi người đều bên công việc trên tay, của Hạ Tri Hứa thì tương đối nhẹ nhàng, rất nhanh đã kết thúc, chào hắn một tiếng rồi rời đi.

Trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại một mình Ninh Nhất Tiêu.

Hắn gõ bàn phím, từng kí tự một như con hải âu trên bầu trời đêm, nhấp nháy không dừng.

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên rất muốn trở lại căn phòng trọ của mình một cách cực kì không đúng lúc, không làm cái gì cả, chỉ ngắm nhìn đồ chơi mèo con đó thôi.

Hoặc có thể là, cùng trốn với Tô Hồi trong cái kén màu xanh lam đó.