Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 84



Ninh Nhất Tiêu giờ mới phát hiện ra, tất cả những lời mà Từ Trị nói với hắn, những chuyện đã từng xảy ra đó đều tương ứng hết với Quan Thành ở trong nhật kí của mẹ hắn viết.

Cho nên ông ta không phải là Từ Trị mà là Quan Thành.

Những gì ông ta trước đây nói với mình ngoài mặt là quan tâm ôn chuyện cũ, thật là là đang thăm dò.

Hắn lại lật nhật kí của mẹ về trước đó, đúng thật đã tìm thấy những nội dung khác có liên quan tới Quan Thành.

[Sáng hôm nay đi giúp việc dọn dẹp lưới cá mới nhìn thấy một đứa trẻ đi thẳng vào trong biển, làm mình giật cả mình, nên nhanh chóng tới đó kéo nó lại. Em ấy bảo em tên là Quan Thành, sau khi bị đuổi học thì bị người ta lừa tới đây, trên người không còn một đồng nào nữa, tiết trời lạnh như vậy, em ấy còn đang sốt cao, đứa trẻ tội nghiệp, mình chỉ có thể dẫn nó về nhà ở vài ngày, mong là ba mẹ em mau chóng tìm được em.]

Đây là lần đầu tiên mẹ hắn nhìn thấy Quan Thành, ngày tháng là ngày 15 tháng 2. Từ Trị nói ông ta ở nhà hắn cả nửa năm, cũng tức là lúc ông ta rời đi chắc là vào khoảng thời gian tháng 8 đến tháng 9.

[Tiểu Quan hôm nay mượn được một khoản tiền bảo là muốn ra ngoài một chuyến, nhưng mà tài xế xe buýt trong thôn trong nhà xảy ra chuyện nên không đi được. Nghe em ấy nói là muốn đi tìm bạn học, đứa nhóc đó thành tích tốt lắm, chỉ là người nhà không còn nữa, giống như em ấy vậy, đều là những đứa trẻ đáng thương. Tiểu Quan nói là trước đây thành tích của em cũng từng thi cử được hạng một toàn trường, đáng tiếc là trong nhà gặp nạn nên không thể cho em ấy tiếp tục đi học được nữa, đó mới suýt nữa nghĩ quẩn. Em ấy nói em ấy rất muốn xuất chúng, muốn thay đổi những thứ bây giờ, không muốn sống một đời như một con chó nữa.

Nhìn thấy em ấy mình luôn nghĩ tới Tiểu Tiêu, mong là con của mình có thể bình an trưởng thành, có ưu tú hay không thì không quan trọng, bình an là quan trọng nhất.]

Ninh Nhất Tiêu nhíu mày tiếp tục lật về phía sau, những nội dung phía sau có liên quan tới Quan Thành không quá nhiều, đa số đều là những chuyện lặt vặt trong nhà.

Về sau đó nữa, bọn họ ăn cơm với Từ Trị thật sự vào ngày 12 tháng 7, sau đó là ngày 5 tháng 8, Quan Thành chào tạm biệt mẹ của hắn nói là muốn đi làm công ở bên ngoài.

[Tiểu Quan còn bảo mình dẫn Tiểu Tiêu đi cùng, em ấy sẽ cố gắng kiếm tiền để cho bọn mình sống một cuộc sống tốt, nhưng mà mình vẫn muốn ở lại nơi này, đợi thêm chút nữa. Em ấy đã đoán được mình sẽ tiếp tục ở lại nơi này, thuyết phục không nổi nữa thì thôi. Nhưng mà cho dù có đi với em ấy thì chỉ sợ mình và Tiểu Tiêu cũng chỉ kéo chân em ấy mà thôi.]

Quan Thành rời đi vào đầu tháng 8, sau đó thì cắt đứt liên lạc.

Lẽ nào sau khi ông ta rời đi đã thay thế thân phận của bạn mình, thay đổi trở thành “Từ Trị”?

“Tô Hồi, Từ Trị có từng nhắc tới gia đình của ông ta chưa?”

Nghe thấy Ninh Nhất Tiêu hỏi vậy, Tô Hồi nhớ lại, “Em hình như nhớ mẹ em từng nói, bố mẹ của Từ Trị đã qua đời từ sớm rồi, đều mất do bệnh cả, cho nên bọn họ còn đặc biệt làm thêm kiểm tra rất kĩ trước hôn nhân, chỉ sợ có bệnh di truyền gì thôi.”

“Cũng không có anh chị em gì sao?” Ninh Nhất Tiêu hỏi.

“Chưa thấy nhắc tới.” Tô Hồi lại lần nữa cầm tấm ảnh lên.

Quan Thành trong tấm ảnh là mắt một mí, ngũ quan thanh tú, nhưng mà Từ Trị mà cậu thấy sau này là mắt hai mí, sống mũi và cằm cũng có gì đó khác.

Nhưng mà những thứ này dựa vào phẫu thuật thẩm mĩ thật ra cũng rất dễ đạt được.

“Anh không phải là nghi ngờ thân phận thật sự của ông là Quan Thành trong tấm ảnh đấy chứ?”

Ninh Nhất Tiêu nói hết những lời trước đây Từ Trị từng nói cho Tô Hồi nghe rồi tiếp tục phân tích, “Kết hợp với những gì em nói, và cả nội dung mà mẹ anh viết ở trong nhật kí thì bất luận là Quan Thành hay là Từ Trị đều không có người thân, đây là điều kiện tiên quyết lớn nhất để bọn họ thay đổi thân phận, người không có người thân thì dễ ra tay nhất.”

“Càng huống chi thời đại đó không có hệ thống học tịch phát đạt đến vậy, thông tin chắc là sẽ không hoàn thiện, tỉ lệ cao là không có ảnh. Quan Thành có thể đã lợi dụng sơ hở này để thay thế Từ Trị đi học đại học.”

Tô Hồi trước giờ đều rất hiểu rõ cách làm người của Từ Trị âm hiểm tới mức nào, nhưng mà cái ác của con người này vẫn vượt xa tầm tưởng tượng của cậu.

“Cho nên là Từ Trị thật sự đó có khả năng đã mất từ lâu rồi.”

Điều này đối với Ninh Nhất Tiêu mà nói cũng là một phát hiện rất hãi hùng, nhưng mà chứng cứ trên tay hắn có không nhiều, vẫn chưa thể đánh rắn động cỏ được, “Chuyện này anh sẽ phái người điều tra xem, có kết quả thì sẽ lập tức nói với em.”

Tô Hồi lại luôn canh cánh trong lòng với một chi tiết.

“Nhất Tiêu, anh nói xem, ông ta lúc đầu vì sao lại phải đề ra bảo muốn dẫn mẹ anh và anh cùng đi?”

Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn nhìn về phía cậu.

Tô Hồi ngước mắt lên, “Nếu ông ta đã định đi, chắc là đã quyết định xong phải mạo danh thay thế, nhưng mà ông ta lại đề ra yêu cầu như vậy, chỉ sợ là đang thăm dò quyết tâm ở lại trong thôn của cô chứ không phải là thật lòng, nếu như cô đồng ý thì có thể là lành ít hung nhiều rồi.”

Đúng vậy.

Ninh Nhất Tiêu cảm thấy một cơn lạnh lẽo.

“Ông ta cuối cùng không ra tay, sợ một lúc diệt trừ cả hai người thì nguy hiểm ông ta phải gánh vác sẽ cao hơn. Mẹ anh ở nơi đó quá chói mắt, người thấy bà đều sẽ ghi nhớ bà, cứ tự dưng không không lại biến mất sẽ dẫn tới nghi ngờ. Mặt khác, ông ta có thể cũng có một chút dao động, dù gì thì ban đầu cũng nhờ mẹ anh cứu ông ta lại.”

Điều này làm cho Ninh Nhất Tiêu lại nhớ tới gì đó, hắn nhíu mày lại.

Tô Hồi nhận ra được, “Sao thế?”

“Anh chỉ là nghĩ tới, lúc đó bởi vì anh không thể chấp nhận được cái chết của mẹ anh cho nên anh vẫn luôn chưa từng mở thùng đồ di vật ra.”

Ninh Nhất Tiêu trầm giọng nói, “Nếu như ban đầu anh mở ra coi, lại thêm sự thăm dò của ông ta thì nhất định sẽ phát ra những chuyện này, lại thêm là lúc đó, ông ta đã mượn mẹ em leo lên được nhà họ Quý, nói không chừng lúc đó anh biết được tất cả những thứ này thật sự sẽ nhẫn nhịn không nổi.”

Tô Hồi cũng cảm nhận được một cơn gió lạnh sau lưng.

Nếu như đổi lại là một Ninh Nhất Tiêu không có một cái gì cả của sáu năm trước thì có khi nào cũng sẽ giống như Từ Trị chân chính mà bị Quan Thành im hơi lặng tiếng xử lí mất?

Tim của cậu đột nhiên giật thót lên.

“Tai nạn xe của anh…” Tô Hồi đột nhiên bắt lại cánh tay của Ninh Nhất Tiêu, “Chắc cũng không phải là một sự cố.”

“Vốn cũng thật sự không phải là một sự cố.”

Ninh Nhất Tiêu trầm giọng nói, “Tên tài xế gây tai nạn xong chạy trốn đó, anh lúc đó không có nhìn thấy rõ khuôn mặt của ông ta, nhưng mà sau này khi anh tỉnh lại, bên đại đội giao thông đã phái người tới bệnh viện đưa cho anh thấy khuôn mặt của tên tài xế đó mà camera quay lại được, ông ta có thù riêng với nhà anh, cụ thể mà nói thì là đã bắt nạt mẹ của anh. Cảnh sát giao thông sau khi hiểu được tình hình thì cũng cảm thấy là động cơ xuất phát từ lòng trả thù, nhưng mà trong lúc truy bắt thì ông ta đã chết.”

Tô Hồi nắm tay của hắn lại, “Cho nên là lúc đó anh tưởng rằng ông ta chỉ báo thù riêng cá nhân mà thôi? Có khi nào cũng có liên quan tới Từ Trị hay không, tên của tên tài xế đó là gì anh biết không?”

Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một cái, “Phùng Chí Quốc.”

Máu chảy khắp người của Tô Hồi gần như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đó.

“Phùng Chí Quốc…”

“Sao vậy?” Ninh Nhất Tiêu thấy phản ứng của cậu có gì sai sai, “Em biết ông ta à?”

Tất cả đều đã hiện lên dấu vết.

Tô Hồi nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, cơn sốc trong ánh mắt vẫn chưa tan đi, “Phùng Chí Quốc là tài xế sau này ở nhà em, Từ Trị giới thiệu ông ta tới, trên mặt ông ta có một vết sẹo, ở ngay gần mắt, có phải không?”

Ninh Nhất Tiêu ngẩn ra.

“Đúng vậy.”

Hắn vẫn biết là Tô Hồi có tài xế chuyên chở, nhưng mà chưa từng gặp mặt, cho dù có tới nhà Tô Hồi ở một lần thì ngày hôm sau cũng là tên Từ Trị giả kia tự mình đưa hắn đi.

Hóa ra tài xế của nhà họ Quý là Phùng Chí Quốc, lại còn là do Từ Trị giả giới thiệu vào.

Hắn không ngờ tới, hóa ra con người này lúc đó lại cách hắn gần tới thế, bọn họ mấy lần đi sát vai qua với sự thật.

“Nhất định là do Từ Trị bảo ông ta làm như thế.” Tô Hồi nhíu mày lại, “Anh bảo là ông ta sau này chết rồi, ông ta chết kiểu gì vậy?”

Có những chuyện cậu không biết cái gì cả, bởi vì cậu lúc đó đã bị cưỡng chế nhốt vào trong bệnh viện tâm thần rồi.

“Ông ta trốn chui trốn lủi, trốn cũng được gần một năm. Cảnh sát sau này nhận được người bên kiểm lâm gọi điện báo án, nói là có người lái xe cả người cả xe rơi ngã xuống vách núi, sau này bọn họ đi tìm, lúc Phùng Chí Quốc lúc té xuống được cây chắn lại, người còn chưa hoàn toàn chết, ông ta tự mình trốn đi, nhưng mà đã bị thương rất nặng, có lẽ là mất quá nhiều máu nên đã ngất đi, sau này bị chó hoang trong núi cắn chết.”

Biểu của của Ninh Nhất Tiêu rất lạnh nhạt, hắn thậm chí còn có thể hồi ức lại được những tấm ảnh đó, “Cắn nát thành từng mảnh, miễn cưỡng có thể nhận ra được, cũng đã xét nghiệm DNA rồi, chính là ông ta.”

Tô Hồi nghe xong thì chỉ cảm thấy rùng mình.

“Phùng Chí Quốc có quen biết với Quan Thành, lại còn đi theo ông ta lăn lộn vài năm, có thể cũng đã biết gì đó, ông ta vừa chết thì người biết rõ bí mật của Quan Thành lại bớt đi một người.”

“Có lẽ là thế.” Ninh Nhất Tiêu suy nghĩ một lúc, “Ông ta có thể muốn mượn dao giết người, lợi dụng Phùng Chí Quốc để diệt trừ anh nhưng mà không có thành công, Phùng Chí Quốc lại không có sát phạt quyết đoán như ông ta, ngược lại còn có chút nhu nhược vô dụng, ông ta nhìn thấy anh bị bị tông xong đã bắt đầu sợ nên chạy trốn, cứ như vậy thì Từ Trị giả đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt nhất để diệt trừ anh, nếu như ông ta lúc đó còn động thủ thêm một lần nữa thì quá là nguy hiểm, hơn nữa lúc đó em ép buộc ông ngoại em bảo ông phải đảm bảo cho anh nhất định có thể ra nước ngoài nên ông ta càng không thể nào ra tay được.”

Những suy đoán này đều hợp lí, cũng hoàn toàn có thể xâu chuỗi lại được.

Tô Hồi gật đầu, “Ông ta có thể thật sự tưởng là anh không biết cái gì cả, dù gì thì cũng đã thăm dò nhiều lần như vậy.”

Ninh Nhất Tiêu cười hừ một tiếng.

Chắc chắn là ông ta bây giờ có thế nào cũng không nghĩ tới hắn bây giờ không chỉ đã biết hơn nữa còn luôn muốn lật đổ ông ta.

“Chuyện này tới bây giờ không có người nào biết cả.” Hắn dặn dò Tô Hồi, “Em cũng coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, anh muốn đi theo manh mối này tiếp tục đào sâu thì mới có thể lấy được manh mối có lợi được.”

Tô Hồi đương nhiên là hiểu rồi.

Chỉ là khi sự thật bị vạch trần từng chút một, nhưng mà cảm giác hãi hùng đó lại khó có thể xóa mờ đi được, ngược lại càng khiến cho cậu cảm thấy đáng sợ.

Quý Thái Lữ cho rằng đứa cháu ngoại có cùng dòng máu với ông là người bệnh tâm thần, không đáng tin, cho rằng đứa con gái ruột của mình cũng chỉ là một đứa con gái, cũng không đáng gửi gắm y như vậy.

Mà người thừa kế mà ông ta tín nhiệm nhất lại là một con quỷ dự đội lốt người.

Nực cười biết bao.

Tô Hồi tối đến mơ thấy ác mộng, mơ thấy rất nhiều chuyện cậu đã quên mất rồi, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Từ Trị lúc lần đầu tiên gặp ông ta mà cậu thấy buồn nôn suýt nữa ói ra.

Lúc uống thuốc Lithi carbonat, tác dụng phụ của nó còn nhiều hơn trước đây rất nhiều, lúc ngồi trên xe của Ninh Nhất Tiêu tới trường học, cả người cậu cứ mơ màng, nhưng mà cậu vẫn dùng cách bác sĩ tâm lí trước đây dạy cho cậu mà bắt ép bản thân mình phải tập trung tinh thần làm việc.

Ninh Nhất Tiêu nói manh mối mà mình mới phát hiện được cho Charles, hiệu suất của bọn họ rất cao, thông qua vị thông sư tiếp ứng ở trong nước khi thử đi tìm bản án của năm đó, nhưng mà không có phát hiện thấy bản án tử vong nào liên quan tới Quan Thành hay là Từ Trị cả.

Bọn họ suy đoán rằng, bởi vì mối quan hệ xã hội của Quan Thành gần như là trống không, không có người thân và cũng không có bạn bè nào khác, cho nên ông ta cho dù có “biến mất” trên thế giới này thì cũng không có người nào tới cục cảnh sát báo án cho ông ta cả.

Đây là suy đoán có khả năng nhất, nhưng cũng vì đó mà thêm độ khó cho việc điều tra của bọn họ. Nếu như Quan Thành nắm bắt được điều này và giết hại được Từ Trị thật sự rồi mao danh thay thế, thì Từ Trị thật sự sẽ biến thành một Quan Thành không ai để ý tới, trong biển người mênh mông này rất khó có thể tìm thấy được tung tích cuối của ông.

“Tôi điều tra rồi, mẫu của chứng minh nhân dân và vân tay cũng mới bắt đầu từ mười mấy năm trước mà thôi, cho nên Từ Trị trước đây chắc là chưa có làm cái loại đang nhập vào hệ thống, cho nên cái thân phận này Quan Thành có thể giữ rất kĩ được, bởi vì nếu như lúc đó ôn ta thật sự đã mạo danh thay thế rồi thì những giấy tờ chứng minh đó chắc đã làm lại hết rồi, những chứng minh thân phận bây giờ màm chúng ta có thể điều tra được đều là của chính ông ta, bao gồm cả vân tay. Mà Từ Trị chân chính có thể đã bị ông ta tù nhốt lại rồi, hoặc là có thể là chết rồi, chết với thân phận của Quan Thành.”

Bọn họ bây giờ đang thiếu một chứng cứ chứng minh hai người họ không phải là cùng một người.

Cho đến ngày hôm sau, lúc làm việc Tô Hồi bất cẩn bị dao rọc giấy cắt đứt tay, nhìn giọt máu trên đầu ngón tay, cậu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền lập tức quay về tìm Ninh Nhất Tiêu.

“Nhóm máu?” Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Em biết nhóm máu của Từ Trị à?”

“Ừm.” Tô Hồi cũng đột nhiên mới nhớ tới, “Mẹ em có thói quen đi hiến máu, có lần em ở đó, bà còn nói là Từ Trị rất nhỏ nhen, dù cho nhóm máu O có nhiều tác dụng nhất, nhưng mà ông ta lại không chịu hiến máu. Điều này làm em ấn tượng vô cùng sâu khắc, ông ta có thể là nhóm máu O, nhưng mà không biết là Từ Trị thật sự đó là nhóm máu gì.”

Ninh Nhất Tiêu suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Charles.

“Chứng minh ra đời của bệnh viện quá lâu rồi, không chắc là sẽ tìm thấy được, hơn nữa thứ này quá dễ dàng nghĩ tới, với tâm tư của Quan Thành thành chắc đã quay đầu lại tiêu hủy rồi. Nhưng mà vẫn còn một bản hồ sơ nữa, ông ta chắc là quên mất, bởi vì ông ta không từng tham gia.”

“Là gì?”

“Trước khi thi đại học trường học có tổ chức kiểm tra cơ thể, lúc đó kiểm tra cơ thế chắc là rất đơn giản, nhưng mà có đơn giản hơn nữa cũng sẽ kiểm tra nhóm máu. Lúc đó cũng sẽ có lưu giữ lại hồ sơ học sinh, nếu như nhóm máu của bọn họ không giống nhau thì sẽ có một tia cơ hội chứng minh Từ Trị trước khi tham gia thi đại học và Từ Trị của sau này không phải là cùng một người.”

“Đúng vậy, đây đúng là một điểm đột phá.”

Cho dù là thế, Ninh Nhất Tiêu vẫn hơi lo lắng, hắn sợ kết quả kiểm tra là giống nhau, dù gì thì nhóm máu cũng chỉ có mấy loại đó thôi, tỉ lệ giống nhau cũng không phải nhỏ.

Nếu như con đường này bị bịt kín thì càng khó điều tra hơn.

Charles lập tức tìm người điều tra tới trường cấp 3 của Từ Trị thật sự, người quản lí hồ sơ lúc đó đã nghỉ hưu rồi, bọn họ tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy được đôi phương, cuối cùng cũng tìm thấy được bản hồ sơ báo cáo kết quả kiểm tra cơ thể cũ kĩ đó.

“Shaw, tìm thấy được rồi, Từ Trị thật sự là nhóm máu AB.”

Biết được tin tức này, sự thấp thỏm trong lòng Ninh Nhất Tiêu cuối cùng mới tan đi được.

“Có báo cảnh sát bây giờ luôn không?”

“Đợi thêm tí nữa đã.”

Ninh Nhất Tiêu không phải là không muốn lập tức giao hết tất cả những chứng cứ này đi, bởi vì thân phận và địa vị bây giờ của Từ Trị đã rất khác rồi, rất là đặc biệt, trong hệ thống này có bao nhiêu người là người của ông ta vẫn chưa thể biết được, nếu như chỉ đi con đường này sợ là sẽ gặp khó khăn.

Trước đó bọn họ thu thập được một loạt tội chứng tham ô lợi dụng chức quyền, rửa tiền các loại, nó đều phải có đất dụng võ.

Ninh Nhất Tiêu tạm thời để trống ra hai ngày, có rất nhiều công việc ở phân khu ở New York cần phải xử lí, hắn thì không có thuật thân phân làm nhiều chuyện một lúc được.

Ngày thứ ba, kết thúc xong một hội nghị thương nghiệp xong rồi quay lại trong xe, Carl nói với hắn, “Shaw, mới nãy có một người tìm cậu, nói là ở chỗ cậu ta có thứ mà cậu đang cần.”

Ninh Nhất Tiêu nhíu mày lại, hắn liên tưởng đến chuyện hắn gần đây đang điều tra Từ Trị, trực giác bảo rằng chuyện sẽ có tiến triển mới, nhưng mà hắn cũng lo lắng người của mình trong lúc điều tra để lộ ra dấu vết nên hơi phòng bì.

“Ai vậy?”

“Cậu ta không có nói với tôi, chỉ để lại số điện thoại này, nói là đến mười một giờ sáng nay thì gọi vào số điện thoại này.”

Ninh Nhất Tiêu liếc nhìn một cái, đây trông có vẻ như là số điện thoại của điện thoại cố định.

Cách mười một giờ không còn bao nhiêu phút nữa, Ninh Nhất Tiêu không chút do dự mà dùng điện thoại của Carl vào phần mềm mô phỏng số điện thoại để gọi vào số điện thoại của cậu ta.

Rất nhanh đối phương đã bắt máy, trông có vẻ như đợi mãi cuộc gọi này.

Hắn không có mở miệng mà đợi đối phương nói trước.

“Ninh Nhất Tiêu, có phải không?”

Vừa ở bên kia vừa mở miệng, Ninh Nhất Tiêu đã cảm thấy vô cùng quen tai.

“Đúng vậy.” Hắn không trả lời nhiều thêm một lời.

“Tôi là Phùng Trình.”