Điềm Mật Hôn Lệnh: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 20: Anh muốn



Editor: nnanhh15.

Thình lình nghe được giọng điệu này của Lục Hành Tung, trong lòng Giang Dao hoảng sợ, có điểm đoán không ra cảm xúc của Lục Hành Tung lúc này.

"Anh không nghĩ muốn có con sao?" Gian Dao như cũ lặp lại câu hỏi.

Lục Hành Tung có chút đau đầu nhéo nhéo huyệt thái dương, rũ mắt nhìn kĩ cô gái đang cúi đầu nhìn mũi chân.

Tục ngữ nói, lòng dạ đàn bà sâu như đáy biển, Lục Hành Tung cảm thấy câu này rất đúng, muốn nhìn thấy tâm của một cô gái, còn khó hơn hiểu rõ ràng tâm của một người lính.

"Anh muốn, nhưng không phải là hiện tại" Lục Hành Tung thấp giọng nói, "Ngẩng đầu nhìn anh, trả lời anh, rốt cuộc em nghĩ như thế nào?"

Lúc này Giang Dao mới mếu máo, ngẩng đầu nhìn lại Lục Hành Tung, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó dời ánh mắt đến giàn nho có những quả nho còn xanh lá.

"Em nói là em nghĩ sẽ không đi đại học y Nam Giang, sang năm học lại một lần nữa thi vào trường đại học y Bắc Kinh. Một năm này, nếu có thể sinh được một đứa bé cũng không tồi. Dù sao, trong nhà cũng có người có thể giúp đỡ chăm sóc. Giang Dao nói đến việc sinh con, ánh mắt căn bản không dám hướng đến Lục Hành Tung, ít nhiều vẫn có điểm ngượng ngùng.

"Nếu em nghĩ như thế, anh hiện tại nói cho em biết, không cần. Nếu em thi đậu đại học y Nam Giang, vậy liền đi đại học y Nam Giang. Hiện tại em còn nhỏ, không thích hợp sinh con. Sinh con quá sớm, không tốt với thân thể của em." Giọng Lục Hành Tung trở nên mềm nhẹ, chẳng qua, mềm nhẹ này chỉ giới hạn trong âm điệu, còn ngữ khí, vẫn đông cứng thanh lãnh như cũ.

"Chính là, nói như vậy thì anh phải chờ em bốn năm." Giang Dao thấp giọng nói.nnanhh15

Lục Hành Tung nhướng mày, "Bốn năm, chờ em tốt nghiệp đại học xong, lúc ấy vừa vặn có thể sinh con. Bốn năm, anh chờ nổi."

Nói xong, không đợi Giang Dao nói lại cái gì, Lục Hành Tung nói tiếp, "Cứ như vậy đi, việc này, anh nói với ba mẹ, trở về ăn cơm."

Cho Giang Dao một cái ánh mắt về phòng, Lục Hành Tung dẫn đầu nâng bước chân trở về, chẳng qua, đi vài bước, cảm giác người phía sau không theo kịp, hắn mới quay đầu nhìn lại, quả nhiên Giang Dao vẫn còn đứng ở nơi đó, chân còn đá đá hòn đá trên mặt đất, không biết suy nghĩ cái gì.

Bất đắc dĩ, Lục Hành Tung quay lại, hỏi, "Phơi nắng chưa đủ? Còn muốn phơi tiếp?"

"Lục Hành Tung." Căn bản Giang Dao không cần ngẩng đầu lên xem cũng biết, người đàn ông này biết nàng không có đuổi theo nhất định sẽ quay đầu lại tìm nàng, chỉ là nói ra đúng là có chút không dễ nghe. Nếu không phải biết hắn thật sự yêu nàng, nàng sẽ nghĩ người đàn ông này nửa phần ôn nhu cũng sẽ không có.

Nghe Giang Dao gọi hắn, Lục Hành Tung gọi hắn, sau đó đứng thẳng tắp, tay đút vào trong túi quần.

Vị trí hắn đứng vừa vặn có thể che được nắng cho Giang Dao, không biết hắn giống như một cái ô che nắng hay là vô tình trùng hơn, vẫn là hắn cố tình thay nàng che ánh nắng mặt trời chói chang.nnanhh15

"Cầm được thư thông báo trúng tuyển của em, nhìn thấy em ghi danh trường đại học Y Nam Giang, anh có tức giận không? Hiện tại anh có giận em không?" Giang Dao cân nhắc mãi không được điểm này. Lục Hành Tung này, tức giận cũng là buồn, huống chi, hắn cũng không phát giận đối với nàng.

"Anh tức giận hay không có quan trọng không?" Lục Hành Tung không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Không phủ nhận, tức là giận rồi." Giang Dao nhẹ nhàng bĩu bĩu môi.

"Không có." Lúc này Lục Hành Tung mới phủ nhận.

Giang Dao bông nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nghiêm túc nhìn hắn, giống như xem thử hắn có phải không tức giận như lời hắn nói hay không.