Điềm Mật Hôn Lệnh: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 4: Di thư của hắn



Editor: nnanhh15

Tác giả: Thanh Phong Mạc Vãn.

__________

"Đội trưởng thích tẩu tử, thời điểm bộ đội không có việc gì, hắn đều đến trong thôn xem chị." Tiểu chiến sỹ chỉ chỉ một phong thư trong hộp gỗ, nói, " Đâu là đội trưởng di thư, hắn thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên, di thư của hắn, liền sớm chuẩn bị, khi đó, chúng ta đều tưởng, di thư của đội trưởng nhất định sau khi hắn chết già mới lấy ra."

Nói xong, tiểu chiến sỹ rốt cuộc vẫn là nhịn không được lớn tiếng khóc, "Đội trưởng là người tốt, đều tại em, tẩu tử, chị đánh em đi, là em hại đội trưởng......"

"Người hại anh ấy không phải là cậu, là tôi." Giàng Dao cắn môi nhéo phong thư, sức lực trong tay, phảng phất bị rút cạn, một phong thư như thế, nàng như thế nào lại mở không ra.

Là nàng trốn đến nơi này, cho nên hắn mới đuổi tới nơi này, nếu không phải nàng, hắn lại như thế nào tới bộ đội này? Không tới nơi này, hết thảy đều không có đêm qua.nnanhh15

Cho nên, hại chết Lục Hành Tung không phải là người khác, là nàng không xứng cái chức vợ này.

Giang Dao cơ hồ run rẩy lấy thư bên trong ra, thật cẩn thận, chậm rãi mở.

Vừa vào, đó là chữ viết giống như nước chảy mây trôi của Lục Hành Tung, hiện giờ thoạt nhìn không biết vì cái gì, lại làm nàng có cảm giác hết sức khổ sở, đây là ưu điểm của hắn nàng thưởng thức nhất.

Giang Dao biết, có lẽ sau một ngày huấn luyện, hắn còn trộm vùi đầu trên bàn thật nghiêm túc viết xuống từng nét bút.

Vợ yêu, mong em vẫn mạnh khỏe lúc đọc bức thư này!

Thời điểm em lấy được bức thư này, anh không còn nữa, tham gia quân ngũ nhiều năm như thế, mỗi một lần ra nhiệm vụ trọng đại, đều sẽ yêu cầu chúng ta viết di thư, bức di thư này, anh viết, cũng không biết thời điểm nào sẽ tới được tay em, bất quá anh lại hy vọng, tốt nhất cả đời em đều không thấy được bức thư này.

Vợ, tính ra, chúng ra đã kết hôn được 7 năm đi? Anh biết, em gả cho anh, em cũng không vui, em không thích anh, nếu không phải anh mạnh mẽ tham gia sinh hoạt của em, hiện giờ em, có lẽ sẽ giống như các sinh viên khác, có được một nhân sinh lộng lẫy.nnanhh15

Nhưng là, có thể cưới được em, anh lại rất vui vẻ, anh còn nhớ rõ,một ngày chúng ta kết hôn, cả ngày anh vui không khép miệng được, bị rất nhiều người giễu cợt là đầu đất, nhưng anh một chút cũng không tức giận, ai bảo anh có thể cưới được em làm vợ đâu, bị bọn họ giễu cợt cũng không sao.

Kỳ thật cũng trách anh, lúc trước biết rõ em không thích anh, anh lại còn một hai phải cưới em, anh luôn tự mình an ủi, không quan hệ, hết hôn xong, anh đối với em tốt một chút, đến khi em biết anh tốt, sẽ luôn cùng anh sinh hoạt hòa hợp, anh cũng không hy vọng xa vời em thích anh, nhưng là, anh có thể cưới em, chiếu cố em, anh liền cảm thấy mỹ mãn.

Anh nhớ rõ,lần đầu tiên nhìn thấy em, em mới mười sáu mười bảy tuổi, cao trung năm nhất, bện tóc sừng dê, em cùng nhị ca của em tranh luận không thôi trên đường từ trường về đến nhà, khiến nhị ca em không thể phản kháng lại một câu, khi đó anh liền suy nghĩ, cô bé này cũng thật thú vị.

Đại khái chính là nhất kiến chung tình, từ đó về sau, anh thường xuyên nhớ đến em.

Lần thứ hai thấy em, là cách mấy tháng trước lúc chúng ta kết hôn, em cùng bạn học tay tay kéo tay đi trên đường đang hát bài hát đang lưu hành nhất, em ca hát đều khiến bạn học em chạy mất, nhưng em vẫn như cũ cao hứng mà hát còn không để ý đến những người khác cười em, khi đó anh liền nghĩ, nếu em có thể hát cho anh nghe, anh cũng nguyện nghe đến khi tai điếc mới thôi.nnanhh15

Cho nên, cưới em, là tâm nguyện lớn nhất của anh, vì cưới em, anh cũng phí không ít tâm tư, cuối cùng, anh cuối cùng cũng được như ý nguyện.