Điếm Tiểu Nhị

Chương 15



"Ách" Nấc một cái, không cần hiểu lầm, không phải là do ăn no hay đầy một bụng rượu, mà là do đầy một bụng nước. Sau một canh giờ, bụng vốn đói không chịu nổi, hiện tại tràn đầy nước, ta vẫy tay đối với Tiêu Hổ: "Tiêu Hổ, ta uống không nổi nữa, ngươi nghĩ một biện pháp hỗ trợ đi!" Có câu là hai đấm nan địch chúng chưởng*, cho dù ta uống là nước, uống với nhiều người như vậy, ta cũng chống đỡ không được.

[* sức lực một người khó chống lại nhiều người được]

"Cô gia, chỉ cần ngươi rời đi, sẽ không có người ngăn đón ngươi!" Tiêu Hổ thực tự tin đảo mắt nhìn bốn phía.

"Ân?" Không phải nói làm tân lang sẽ bị người ta quấn quít không thoát thân được sao?

"Hiện tại thời gian đã không còn sớm, cô gia cứ việc trở về, việc còn lại giao cho tiểu nhân là được." Tiêu Hổ lần này nói xong còn cười nhìn ta.

"Ân, cám ơn!" Ta cũng không biết hắn hiểu ý gì, bất quá giải quyết chuyện bàng quang sắp nổ mạnh là quan trọng hơn hết.

Từ nhà xí đi ra, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm có mặt trăng sáng rọi, một ngày liền trôi qua như vậy, bốn phía đều là âm thanh huyên náo. Tuy rằng ta không có uống rượu, nhưng cả một ngày đều không có ăn cơm, ngược lại là uống một bụng "rượu", đầu có hơi choáng váng liền tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

"Ôi, tân lang, thì ra ngươi chạy đến đây, để chúng ta tìm thật lâu." Mới ngồi xuống, phía sau liền truyền đến thanh âm của đại thẫm mai mối, tiếp theo là một mùi hương nồng đậm xong vào mũi.

"Hắc hắc" Ta cười gượng đứng lên, mượn cơ hội lui vài bước về phía sau.

"Tân lang, hôm nay là ngày đại hỷ, sao lại có thể ngồi ở chỗ này được, mau theo ta trở lại tân phòng, còn có chuyện tốt chờ tân lang ngài làm đây ~" Nói xong vậy khăn tay nhỏ bé trong tay, cười lôi kéo ta hướng tân phòng của đại lão bản Tiêu Ảnh Nguyệt đi tới.

"Bà mối, không cần lôi kéo, ta tự đi được!" Gỡ ra tay bị lôi kéo, sao mọi người nơi này đều tự nhiên không thân quen, hai ba câu liền lôi kéo người ta.

"Được rồi, tân lang phải nhanh lên." Đại thẩm mai mối che miệng cười, lắc mông bước nhanh đi phía trước.

"......" Nhân vật chính là ta còn không gấp, các ngươi gấp như vậy làm gì đây?

Vừa đến trước cửa tân phòng, bà mối dừng lại xoay người nói:"Tân lang, mau mau đi vào, chớ để lỡ giờ tốt." Nói xong lại đi vào trước.

Ta nhận mệnh bước vào tân phòng, trong phòng ngồi đầy nữ quyến của Tiêu phủ, đại lão bản một thân mũ phượng khăn hồng, lúc này có một cái khăn voan trùm đầu, ngồi ngay ngắn ở mép giường.

Ta đi vào cũng bị dẫn đến ngồi xuống bên trái đại lão bản, nhóm nữ quyến thanh âm vui cười không ngừng, đại thẩm mai mối đem một cái khay lại đây, ở trên có một cái cán cân, đứng ở trước mặt ta hô:"Vừa lòng đẹp ý!"

Ta cầm lấy cán cân, tươi cười sáng lạn với mọi người, dùng đòn cân gỡ xuống khăn voan trên đầu đại lão bản. Kéo khăn voan lên, sau đó ta si ngốc nhìn người trước mắt.

[Dung mạo vô thêm, duyên hoa phất ngự.

Vân kế nga nga, tu mi liên quyên.

Chu thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên

Minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền.] **( chú thích ở cuối chương)

Hẳn là để nói về người trước mắt này.

"Tỷ tỷ, Nguyệt nhi nhà ta thật là đẹp, ngươi xem, tân lang của chúng ta đều nhìn đến ngây ngốc!" Tiếng cười của ngũ di nương kéo ta trở về từ trong sắc đẹp của đại lão bản.

Ta để vật gì đó trở lại khay, hơi hơi cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn người bên cạnh thêm một cái, vụng trộm hít sâu, ổn định nhịp tim đập nhanh từ khi nào, đồng thời cũng hy vọng nhờ cái này che dấu độ ấm trên mặt không ngừng tăng lên. Đại lão bản không trang điểm son phấn đã đẹp đến mức người người oán trách, hiện tại lại càng không có thiên lí, ngay cả một nữ nhân như ta cũng không thoát khỏi kết cục tim đập nhanh, thật sự là yêu tinh! Nhưng ánh mắt ta chính là không chịu khống chế mà muốn nhìn lén, sắc đẹp này, không xem thật sự là lãng phí, nhưng càng nhìn tim lại đập càng nhanh!!

"Rượu giao bôi ~ sau khi uống xong rượu này, trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão!" Bà mối đại thẩm thực đúng lúc ra tay cứu ta thoát khỏi tiếng tim đập nhanh không khống chế.

"Ân" Ta vội vàng cầm lấy chén rượu, lại làm cho người ta cảm thấy ta thật khẩn cấp.

"Ha ha" Tiếng vui cười bốn phía không ngừng, ngay cả đại lão bản bên cạnh khóe miệng cũng giương lên không ít. Vì sao cùng là đương sự, chênh lệch này lại lớn như vậy đây?

Thật vất vả nâng cốc uống xong, mạo hiểm tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đại thẩm mai mối bắt đầu làm hết chức trách của bà mối, bắt đầu nói với chúng ta một đống lời chúc, cái gì sớm sinh quý tử, ta hơi liếc nhìn đại lão bản lúc này mặt mang rặng mây đỏ, vẻ mặt thẹn thùng lại vô tình trong đó có vô hạn phong tình, kiều mỵ vô song*, âm thầm thất thần. Chúng ta nếu có thể sinh ra quý tử đúng là có quỷ đây, còn trăm năm hảo hợp cái gì, đợi cho sau khi hết ba năm hiệp ước, chấm dứt kiếp sống tiểu bạch kiểm của ta, ta lấy bảy trăm lượng bạc sống cuộc sống tiêu dao khoái hoạt của ta.

[* quyến rũ không gì sánh bằng]

Nhóm nữ quyến Tiêu phủ sau khi đợi bà mối nói xong, nhanh như gió đi đến trước mặt hay chúng ta nói một đống lời chúc mừng, cuối cùng người người giống như trộm tinh miêu che miệng rời đi, còn rất suy nghĩ cho chúng ta mà đem cửa phòng đóng lại, lưu lại hai chúng ta ở trong phòng.

"Khụ khụ, rốt cục đã xong." Sau khi mọi người rời đi, không biết vì sao ta cảm thấy không khí trong phòng có chút xấu hổ.

"Ân" Đại lão bản hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy, tiêu sái đến ngồi trước bàn trang điểm.

"Ân...ngươi không thấy mệt sao, đặc biệt là mũ phượng này, có muốn ta giúp ngươi lấy xuống hay không?" Nhìn mũ phượng trên đầu đại lão bản, trên mặt có khỏa trân châu lớn như vậy, còn lập lòe ánh kim, nhìn đến liền cảm thấy nặng đến chết, đại lão bản còn phải đội nó một ngày, thật sự là bội phục!

"Ân!" Đại lão bản đồng ý thực rõ ràng, chính là trong thanh âm mang theo mệt mỏi không che giấu được.

"Tốt lắm, ngươi ngồi yên đừng nhúc nhích!"

Ta thật cẩn thận giúp đại lão bản lấy mũ phượng xuống, thật sự là rất nặng, hẳn là nặng đến vài cân.

"May mắn là ta không phải đội mũ này trên đầu, nếu đội nó, ta nhất định bị nó áp chết, thứ này thật không phải là dành cho người mang!" Ta ôm mũ phượng này không ngừng đánh giá.

Đại lão bản xuyên qua gương lẳng lặng nhìn ta, thản nhiên hỏi một câu:"Phải không?"

"Aha, ngươi hẳn là mệt mỏi rồi, muốn ta xoa bóp cho ngươi không?" Thỉnh tha thứ bộ dạng chân chó* của ta, ai kêu ta nói lỡ lời đây, ai kêu người trước mắt này là cha mẹ cơm áo tương lai của ta đây!

[* nịnh bợ í mà:v ]

"Ngươi biết sao?" Đại lão bản quả nhiên là đại lão bản, hoả nhãn kim tinh.

"Học một chút là được." Hiện tại thì không biết, nhưng xoa bóp vài cái thì biết.

Đại lão bản nhìn ta một cái, hô với bên ngoài:"Mộc Vân Trúc, Cầm Thư!"

Không lâu sau, cửa đã bị người mở ra, Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi đến cung kính nói với đại lão bản: "Tiểu thư!"

"Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa thay quần áo."

"Tiểu thư, sớm chuẩn bị tốt rồi." Cầm Thư đi đến bên người đại lão bản, giúp đại lão bản tẩy đi lớp phấn trang điểm trên mặt.

Mộc Vân Trúc hung ác trừng mắt liếc ta một cái mới bắt đầu làm việc.

Ta sờ sờ mũi, đi đến ngồi xuống trước bàn đầy rượu và thức ăn phong phú. Nhìn các nàng, ta nhìn đại lão bản chậm rãi từ lạc thần biến trở lại tiên nữ lạnh lùng nhưng lại không biết vì cái gì tim lại bắt đầu đập nhanh không ngừng.

Không biết khi nào thì đại lão bản đứng lên, trên mặt còn lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu* còn nhìn ta một cái, sau đó xoay người đi đến sau mặt bình phong**.

[* tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười]

[** cái gì mà lúc tắm được dựng lên để che lại á:v ]

"Hừ, sắc lang!! Lại nhận được ánh mắt chứa đao của Mộc Vân Trúc.

Ta trừng lại, ta khiêu khích nhìn Mộc Vân Trúc phẫn nộ, dùng ánh mắt nói cho nàng: Ta sắc lang thì thế nào, hiện tại ta là trượng phu của tiểu thư nhà ngươi, ta sắc lang nương tử của ta, ngươi quản được sao, hừ...bất quá ta không chấp nhất với tiểu hài tử như ngươi!!

Ta xoay người, một ngày chưa được ăn gì bụng hơi đói, bất quá đại lão bản hẳn là cũng một ngày chưa ăn gì, vẫn là chờ nàng tắm xong rồi ăn cùng nhau.

"Mộc Vân Trúc, chuẩn bị nước, ta cũng muốn tắm rửa thay quần áo!" Ta quang minh chính đại sai khiến tiểu hài tử, bận cả một ngày ra một thân mồ hôi, vẫn là nên tắm rửa một chút mới thoải mái.

"Hừ, bên này!" Tiểu nha hoàn Mộc Vân Trúc thật không tình nguyện, nhưng cũng không có nói gì, sau khi nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.

Ta vừa lòng đi theo sau lưng nàng đi ra cửa đến cửa thứ hai cách vách tân phòng, đẩy vào, bên trong phòng trống trơn, bên trong có cái mộc dũng* lớn đựng nước. [* bồn tắm bằng gỗ]

"Mộc Vân Trúc, ngươi quá lợi hại, nguyên lai đã sớm chuẩn bị tốt giúp ta!" Ta phi thường hài lòng nhìn Mộc Vân Trúc, làm kẻ có tiền chính là thoải mái.

"Hừ, nếu không phải do tiểu thư phân phó, ta mới không cho chuẩn bị nước ấm cho cái tên sắc lang như ngươi đâu, hừ!!" Mộc Vân Trúc nói xong liền rời đi, đóng lại cửa thật mạnh.

Ta sờ sờ mũi, đại lão bản sao lại biết ta sẽ muốn tắm rửa đây?

Ta nghi hoặc đem lễ phục phức tạp trên người cởi ra, cả người bước vào trong nước ấm, bắt đầu thoải mái hưởng thụ. Chính là không lâu sau, ta liền đứng lên thấp giọng hô:"Không thể nào? Tuy rằng ta kí hiệp nghị bán mình làm tiểu bạch kiểm, nhưng hình như ta không có muốn thật sự bán thân, hi sinh sắc đẹp, không phải đại lão bản là muốn ta tắm rửa sạch sẽ, đợi lát nữa thị tẩm chứ?!!!!!"

Ngồi lại trong nước, nghĩ lại hẳn là không đến mức đó đi, bất quá đợi lát nữa phải hành động tùy theo hoàn cảnh.

Cọ cọ xát xát cả một ngày ta mới mặc y phục hằng ngày sớm chuẩn bị tốt đặt ở một bên, lại ma ma chít chít đến tân phòng, mở cửa đi vào liền thấy đại lão bản một thân áo trắng lúc này đang ngồi ở vị trí ta vừa mới ngồi khi nãy. Rượu và thức ăn trên bàn giống như cũng thay đổi, mỗi món ăn đều nóng hổi tỏa ra nhiệt khí. Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đứng ở phía sau nàng, một không gian tràn đầy màu đỏ, duy nhất đại lão bản một thân áo trắng, trắng cùng đỏ, vốn hai màu thoạt nhìn không hợp, nhưng vào lúc này thoạt nhìn lại hòa hợp như vậy.

"Tắm xong rồi?" Đại lão bản khóe miệng khẽ nhếch nhìn ta đứng ở cửa.

"Ân!" Đóng cửa, đi đến ngồi xuống đối diện nàng.

"Hô, hảo đói a!" Nói xong ta liền cầm lấy chiếc đũa cúi đầu ăn mãnh liệt.

Thời điểm gắp rau phát hiện ra đại lão bản giống như không hề động thủ, ta nghi hoặc hỏi:"Ngươi không đói bụng sao? Một ngày cũng chưa ăn cái gì, nhất định phải chịu ăn một ít, bằng không đối với dạ dày không tốt." Nói xong động thủ giúp nàng chia thức ăn.

Thẳng đến khi đại lão bản bắt đầu động đũa ta mới dừng lại, nhìn Mộc Vân Trúc và Cầm Thư đứng ở một bên nói:"Hai người các ngươi không đói bụng sao? Nơi này đồ ăn nhiều như vậy, ngồi xuống chúng ta cùng nhau ăn đi, hai người chúng ta cũng ăn không hết, lãng phí lương thực là một hành vi rất đáng xấu hổ."

Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn ta không nhúc nhích.

"Làm sao vậy, nhìn ta làm làm gì, nếu đói bụng ngồi xuống cùng nhau ăn, nhìn ta lại không thể no bụng được." Nói xong vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Hai người vẫn là bất vi sở động*. [ không hề di chuyển hay cử động]

Ta hình như hiểu ra, ở nơi này hình như các nàng không thể cùng ngồi dùng cơm chung với đại lão bản của các nàng. Ta sờ sờ mũi, xấu hổ nhìn đại lão bản, hình như ta cũng là làm công, là tới làm tiểu bạch kiểm đây.

"Cầm Thư, Mộc Vân Trúc, các ngươi cũng ngồi xuống cùng ăn đi." Đại lão bản lên tiếng.

"Tiểu thư..." Mộc Vân Trúc và Cầm Thư kháng nghị.

"Ngồi xuống đi!" Ngữ khí của đại lão bản thật ôn nhu, trên mặt lại mỉm cười thản nhiên lần nữa.

"Cảm ơn tiểu thư!" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nói xong đều ngồi xuống.

Bốn người ngồi cùng nhau, trên bàn cơm tuy rằng thực im lặng, bất quá không khí vẫn tương đối không tệ.

Sau khi cơm no rượu say, ta bắt đầu buồn ngủ, khi Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc thu thập cái bàn sạch sẽ, múc nước cho chúng ta rửa mặt, đại lão bản cũng đã đổi xong một bộ đồ ngủ đã chuẩn bị trước khi ngủ. Sau khi hai người lui ra, thời điểm ta cùng đại lão bản cùng một chỗ trong phòng, không biết không khí sao lại biến thành hơi quỷ dị.

"Ân, đại lão bản, hiện tại hai người chúng ta đã thành thân, về sau muốn ta xưng hô với ngươi như thế nào, gọi ngươi là đại lão bản hay là mỹ nữ lão bản?" Ta bắt đầu tìm chuyện để nói.

"Ân" Trên mặt đại lão bản lộ ra tươi cười tuyệt mỹ.

"Ách...hắc hắc" Theo tiếp xúc trong khoảng thời gian này, đối phương cười càng đẹp thì càng tỏ vẻ nguy hiểm.

"Không thể kêu như vậy, ta đây cũng không thể cứ kêu ngươi là "uy" đi?" Ta tiếp tục tìm chết. "Cũng không thể gọi "uy", ta đây kêu ngươi "nương tử" được không?" Sau khi nói xong ta vì chính mình mở đầu cảm thấy run rẩy.

"Ta đây kêu ngươi "phu quân", ngươi thấy như thế nào?" Đại lão bản tươi cười rất đẹp.

Ta nghe xong càng run lợi hại hơn.

"Vậy ta kêu ngươi "phu nhân" đi!" Ta không nhìn da gà trên tay không ngừng nổi lên, yếu ớt đáp.

"Phu quân nói thế nào liền làm theo thế đấy!" Đối phương không chịu ảnh hưởng trả lời, thanh âm còn rất quyến rũ.

Ta chịu không nổi chà xát cánh tay: "Coi như hết, sau này giả vờ trước mặt người khác ta sẽ gọi tên, ngươi thấy thế nào?"

Đại lão bản không chút nghĩ ngợi cười nhạt gật đầu.

"Kêu tên ngươi, nên kêu thế nào đây? Tiêu Ảnh Nguyệt? Hình như không được, ân...Ảnh Nguyệt đi, ngươi thấy được không?"

"Ân" Đại lão bản gật đầu, liếc mắt nhìn ta một cái nói: "Phu quân thích là được!" Nói xong đứng lên đi đến bên giường.

"......" Ta lại nổi da gà một chút, theo sau nói "Uy, nương tử, vi phu còn có việc cần thương lượng với ngươi."

Đại lão bản xoay người quyến rũ cười với ta, hỏi:"Phu quân còn có chuyện gì?"

Ta cố nén xúc động muốn xoa cánh tay, tiếp tục đấu tranh cho lợi ích của mình.

"Nương tử, xét theo lượng công việc hôm nay, ta yêu cầu tăng lương, đặc biệt hôm nay phải cưỡi ngựa cùng với cõng ngươi một đoạn, ta không chỉ làm việc mạo hiểm sinh mệnh, còn mệt chết mệt sống, việc này nằm ngoài phạm vi công tác của tiểu bạch kiểm là "y đến thân thủ cơm đến há mồm" lúc trước của ta."

"Ân, vậy không biết phu quân muốn tăng lương mấy phần?" Đại lão bản lại cười thật tươi.

"Ách....hắc hắc, không nhiều lắm, năm lượng" Ta vươn một bàn tay nói.

"Ân, năm lượng, thật sự không nhiều lắm, nhưng mà phu quân, xét thấy trong văn bản hiệp nghị của chúng ta qui định rõ ràng, trong thời gian ngươi công tác, chưa được sự cho phép của ta không được đụng vào ta, mà hôm nay, thời điểm ngươi cõng ta lên, ta chưa từng đáp ứng. Cho nên, theo hiệp nghị, lẽ ra nên khấu trừ hai mươi lượng trong lương bổng, xử phạt khuyết điểm làm việc của ngươi!" Ý cười trên mặt đại lão bản rất sâu, rất sâu...

"A?" Ta há to miệng nhìn mỹ nữ đại lão bản, không phải đây chính là gian thương trong truyền thuyết sao?

"Nếu phu quân không có gì dị nghị, vậy việc này định ra vậy đi. Sắc trời không còn sớm, ngủ đi, phu quân!" Đại lão bản nói xong lại lộ ra nụ cười quyến rũ, đối lập với hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày của nàng.

"Gian thương!" Ta nghiến răng nghiến lợi

"Phu quân, ngươi nói cái gì?" Tươi cười rất đẹp, rất đẹp...

"Nương tử, ta cái gì cũng chưa nói." Ta rất thâm tình kêu lại một tiếng "nương tử", ghê tởm thì hai chúng ta cùng ghê tởm.

"Sao?" Đối phương nhướn mày nhưng không nói gì thêm, ngược lại động thủ cởi ngoại bào bước lên giường.

Ta nhìn động tác của đối phương, nhớ tới chuyện lúc nãy đã tưởng tượng khi tắm, không phải muốn ta thị tẩm chứ? Nắm chặt vạt áo, ta phòng bị nhìn vẻ mặt quyến rũ của đại lão bản, thầm nghĩ khó trách đêm nay nàng khác thường như vậy, luôn cười quyến rũ như vậy, thật là một yêu tinh a, muốn dùng sắc đẹp mê hoặc, cũng may ta không phải nam nhân.

"Ngươi không ngủ?" Ý cười trong mắt đại lão bản rất đậm.

"Hắc hắc, còn chưa buồn ngủ." Ta pha trò, sau đó gặp ý cười trong mắt nàng càng đậm, ho khan một cái nói:"Ách, không biết phòng của ta ở đâu?"

"Đây là phòng của ngươi." Nụ cười của đại lão bản đập vào mắt ta, nói xong đánh giá ta một chút:"Chẳng lẽ ngươi lo sợ ta sẽ "ăn" ngươi?"

"Ai...ai nói!" Tâm tư của ta bị nhìn thấu, nhưng cho dù bị nhìn thấu cũng không thể thừa nhận, nói xong ta liền lập tức tiêu sái đến giường thật lớn màu đỏ, cởi áo khoác để lên giá áo, bước lên giường lớn, nhấc chăn lên thẳng tắp nằm vào, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Mùi hương thơm ngát quen thuộc rót vào chớp mũi, chăn bên cạnh cũng bị nhấc lên, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ thản nhiên.

Thân thể ta cứng ngắc, nằm một chỗ không nhúc nhích, lo lắng lỡ như lại không cẩn thận đụng vào đại lão bản, tiền lương tháng sau liền bị trừ, ô ô ta sẽ khóc trong mộng mất, bảy trăm hai mươi lượng của ta, hiện tại chỉ còn lại có bảy trăm lượng, ô ô ~ gian thương!

** Đây là một đoạn trong bài thơ Lạc thần phú (Bài phú về nữ thần sông Lạc) của Tào Thực thời Tam Quốc. Đoạn dịch ở trên như sau:

[Sáp thơm không cần thêm, phấn màu chẳng cần thoa.

Búi tóc cao như mây bồng, lông mày cong thon.

Môi son rực rỡ bên ngoài, răng trắng tinh khiết ở trong.

Con ngươi sáng liếc nhìn, má lúm đồng tiền hiện trên má.]

_______Hết chương 15_______

p/s: Bạch Liêm, đứa nhỏ này rất đáng thương, muốn chiếm lợi ích của băng sơn mỹ nữ vừa gian thương lại phúc hắc, bị thiệt thòi không ít =))))) người yêu tiền như Liêm mà bị trừ một tháng lương, đau khổ cỡ nào nha:v

mà mấy bạn thấy đó, Ảnh Nguyệt băng sơn ngàn năm lại cười với tiểu Bạch suốt, tình cảm bắt đầu chậm rãi phát sinh từ đây nha =)))) cụ thể là chắc thích ăn hiếp tiểu Bạch ngây ngốc đáng yêu này đi

tuy rằng lâu sau mới xác lập quan hệ, nhưng mà tuyệt đối không ngược, càng ngày càng ngọt ngào ~~ Tiêu mỹ nữ rất để ý tiểu bạch kiểm =)))