Điếm Tiểu Nhị

Chương 35



"Cầm Thư, vết thương của cô gia thế nào, nghiêm trọng sao?" Mộc Vân Trúc trở về nhìn đến Cầm Thư hầu ở cửa, lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, đại phu nói chỉ bị thương đến tầng da thịt bên ngoài." Cầm Thư mỉm cười trấn an Mộc Vân Trúc.

"Vậy...vậy tiểu thư nàng nói như thế nào?" Mộc Vân Trúc có điểm lo lắng cho thái độ của tiểu thư nhà mình, hôm nay cũng là bởi vì nàng mới hại đến người nọ bị Hiệp Nhị tiểu thư làm bị thương.

"Mộc Vân Trúc......" Cầm Thư hơi hơi thở dài, xem bộ dáng Mộc Vân Trúc vẻ mặt lo lắng, không đành lòng nói gì, ngừng một chút mới nói tiếp:"Mộc Vân Trúc, tiểu thư biết việc này là ngoài ý muốn, ngươi không cần lo lắng, cô gia cũng sẽ không trách tội ngươi."

"Cầm Thư!" Trong phòng vang lên thanh âm Tiêu Ảnh Nguyệt.

"Vào đi thôi, Mộc Vân Trúc." Cầm Thư lôi kéo Mộc Vân Trúc đi vào phòng.

"Tiểu thư!" Mộc Vân Trúc và Cầm Thư đồng loạt đứng ở trước mặt tiểu thư cô gia nhà mình.

"Cầm Thư, phân phó đi xuống, làm cho phòng bếp đem đồ ăn đưa đến trong phòng, đồng thời truyền lời đi xuống, việc hôm nay ta không nghĩ nghe được mấy lời bàn tán ở nơi khác!" Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên phân phó.

"Dạ, tiểu thư!" Cầm Thư gật đầu, lĩnh mệnh đi ra ngoài.

"Tiểu thư, hôm nay ta......" Mộc Vân Trúc khẩn trương nhìn tiểu thư.

"Mộc Vân Trúc, việc này bỏ qua như vậy, nhưng về sau chớ để cho Hiệp Nhị tiểu thư cùng nàng gặp mặt, tránh phát sinh xung đột." Tiêu Ảnh Nguyệt đánh gãy lời Mộc Vân Trúc.

"Mộc Vân Trúc, ngươi không sao chứ?" Vừa rồi quần áo dính vào vết máu, hoàn hảo miệng vết thương không phải rất sâu, ta mới đi ra chỉ thấy đến bộ dáng Mộc Vân Trúc làm sai việc muốn khóc.

"Cô gia, thực xin lỗi, vừa rồi nếu không bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không...." Mộc Vân Trúc nhìn đến một vòng màu trắng trên cổ kia, tự trách không thôi.

"Ha ha, không có việc gì, chính là vết thương nhỏ mà thôi." Về sau nên cách tiểu nha đầu kia xa một chút, quá độc ác.

"Phu quân, về sau chớ để lại vì sắc đẹp dụ dỗ, bằng không việc hôm nay có khả năng sẽ tái diễn." Đại lão bản nói xong còn dùng ánh mắt nhìn thẳng cổ ta.

"......" Ta bị sặc, nàng nói cái gì, cái gì kêu là bị sắc đẹp dụ dỗ, sắc đẹp nơi nào, cho dù là sắc đẹp, nơi này có thể xưng sắc đẹp cũng chỉ sợ chỉ có một mình nàng đi.

"Mộc Vân Trúc, vừa rồi người kia chính là nhị tiểu thư của Hiệp gia phương bắc sao?" Tiểu nha đầu kia giống như rất quen thuộc đại lão bản.

"Dạ, cô gia!" Mộc Vân Trúc lần đầu tiên có lễ phép như vậy.

Mộc Vân Trúc chuyển biến thái độ làm cho ta có chút chịu không nổi, thấy bộ dáng đại lão bản giống như không phải muốn nói cái gì, đành phải nhịn xuống không hỏi, sờ sờ cổ, gần đây vẫn là nên ít ra khỏi phòng đi.

"Ảnh Nguyệt, buổi chiều học viện của Nhất Nguyệt cùng Tô Văn được nghỉ, ta đi thư viện đón hai người bọn họ." Bản thân ta cũng rất muốn đi ra ngoài, không biết cái gối ôm kia Liên Hoa làm thế nào rồi.

"Quý phủ không phải có xe ngựa sao, làm cho người quý phủ đi một chuyến không thể sao?" Đại lão bản có chút tiếc nuối, biểu tình ra vẻ không phải rất nguyện ý để cho ta trốn việc.

"Có thể, nhưng mà ta đã đáp ứng hai người kia, lúc nghỉ ngơi sẽ bồi bọn họ đi xem tiệm sách, ăn một bữa." Con người của ta tuy rằng không có sở trường gì, nhưng tối thiểu "nói phải giữ lời" ta vẫn là biết đến.

"Ân, vậy ngươi đi đi, hôm nay trở về sớm một chút, buổi tối quý phủ có khách." Thanh âm đại lão bản trở nên có chút lãnh đạm.

"Ngạch, đại lão bản, có phải còn có chuyện gì phải bận rộn hay không?" Sổ sách linh tinh gì đó ta đều đã làm tốt, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác sao?

"Không có." Hình như ta nghe được tiếng đại lão bản thở dài, nàng nói xong đứng lên, đi đến hướng sau bình phong.

Ta không biết vì cái gì cũng đứng lên đi theo, tiếp tục hỏi:"Thật sự không có việc gì sao, nếu còn có chuyện gì phải làm, ta có thể trước tiên làm tốt rồi lại theo chân bọn họ đi hội hợp."

"Ngươi rất muốn có việc?" Đại lão bản xoay người nhìn ta.

"Đương nhiên không phải." Ngốc a, tốt nhất mỗi ngày cũng không có việc phải làm.

"Một khi đã như vậy, phu quân, bên trong phủ không có việc gì phải bận, đi sớm về sớm." Đại lão bản khẽ cười.

"Thật sự không có việc gì?" Tốt nhất là không có việc gì, bất quá đại lão bản này trở mặt thật so với lật sách còn nhanh hơn, một giây trước làm cho ta còn nghĩ đến nàng có cái gì không vui, bộ dáng phiền muộn, hiện tại lại cười vui vẻ như vậy.

"Phu quân đây là muốn chuẩn bị thay quần áo cho ta sao?" Đại lão bản không trả lời, ngược lại là lấy ánh mắt cao thấp nhìn ta.

"Ân, a?" Ta hoàn hồn vừa thấy, không biết khi nào thì ta đã đi theo đại lão bản đi đến gian phòng thay quần áo. Nhìn biểu tình cười mà như không cười trên mặt đại lão bản, ta vội nói:"Ta còn có chút việc, trước đi ra ngoài, ngươi tự nhiên." Nói xong thấy đại lão bản tươi cười, xoay người hận không thể mọc thêm hai cái cánh trên người bay ra khỏi gian thay quần áo.

"Cô gia, ngươi rất sợ tiểu thư?" Mộc Vân Trúc nhìn ta vỗ ngực thở, săn sóc đưa lên một ly trà.

"Cám ơn!" Tiếp nhận trà, uống xong bình tĩnh mới trở lại:"Ta vì cái gì phải sợ Ảnh Nguyệt?" Ta đây chỉ là thân là nhân viên kiêng kị đại lão bản, biểu tình sợ hãi bị trừ tiền lương bình thường, nói như thế nào là sợ hãi đâu.

"Phải không?" Mộc Vân Trúc vẻ mặt không tin.

"Khụ khụ, đương nhiên!" Ta ngồi thẳng thắt lưng.

"Mộc Vân Trúc, ngươi buổi chiều có thể giúp ta làm một việc hay không?" Ta có chút chờ mong cái gối ôm kia, mấy ngày nay cũng chưa đi vườn hoa tìm Liên Hoa, không biết làm tốt hay không.

"Cô gia có việc, phân phó một tiếng, Mộc Vân Trúc sẽ giúp cô gia làm thật tốt!" Mộc Vân Trúc nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng.

"Mộc Vân Trúc, chắc ngươi có biết nhà Liên Hoa ở nơi nào đi, nếu nhà nàng gần, buổi chiều ngươi nếu rảnh có thể giúp ta đến hỏi Liên Hoa một chút xem làm cái gối ôm kia thế nào, có đủ tài liệu hay không?" Ta giơ lên tươi cười sáng lạn, chờ mong nhìn Mộc Vân Trúc.

"......" Mộc Vân Trúc nhịn xuống xem thường nhưng cuối cùng vẫn là phiên một ánh mắt xem thường đi qua.

"Cám ơn!" Ta chà xát tay, nếu đã làm tốt, buổi tối là có thể ôm gối thoải mái ngủ một giấc, mấy ngày nay có chút kinh hồn táng đảm, nguyên nhân chính là mấy ngày nay mỗi sáng sớm khi thức dậy, mở to mắt đều nhìn đến đại lão bản không biết khi nào thì bị ta hùng ôm vào trong ngực, mỗi lần ta mới vụng trộm buông tay ra, đại lão bản liền mê mang mở hai mắt. Cứ việc ta mỗi đêm ngủ đều làm cho mình cuốn lui tới dán góc tường, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ.

"Mộc Vân Trúc, vừa rồi nữ hài tử kia, là nhị tiểu thư Hiệp Gia Bảo?" Nghe mọi người đều kêu nàng là Hiệp Nhị tiểu thư.

"Cô gia, vừa rồi vị kia thật là Hiệp Nhị tiểu thư Hiệp gia, là đồng bào muội muội của Hiệp thiếu gia. Nàng hiểu lầm vì lo lắng Mộc Vân Trúc, mới ra tay làm cô gia bị thương, Mộc Vân Trúc khẩn cầu cô gia tha thứ!" Mộc Vân Trúc nói xong liền quỳ xuống.

"A, Mộc Vân Trúc, ngươi làm gì vậy?" Ta bị dọa nhảy dựng, muốn đem nàng kéo lên, nhưng là không kéo được, đành phải nói:"Mộc Vân Trúc, ta chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi, ta không có ý tứ muốn trách nàng, cũng không phải lỗi của ngươi, vốn chính là ta không nên nói giỡn chọc ngươi như vậy, sai cũng là sai lầm ở trên người ta, mau đứng lên đi." Nói xong ta lại chạy nhanh kéo nàng đứng lên, kéo không nhúc nhích đành phải nói thêm:"Mộc Vân Trúc, ngươi nếu không đứng lên, một hồi bị người khác thấy được, nhất định lại cho là ta có ý đồ gì đối với ngươi."

"Cô gia, ngươi...." Mộc Vân Trúc nghe được lời của ta nói giống như có chút sinh khí.

"Tốt lắm, mau đứng lên đi, bằng không Ảnh Nguyệt đi ra nhìn đến như vậy, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi đâu." Ta là một người bị thương nguyên bản hẳn là nên nghỉ ngơi, hiện tại ngược lại ép buộc, miệng vết thương có điểm đau.

"Cô gia, ngươi không sao chứ?" Mộc Vân Trúc nhìn thấy ta đưa tay sờ cổ, nghĩ đến lại bị thương.

"Không có việc gì." Đứng lên là được, ta tiếp tục bát quái:"Mộc Vân Trúc, không phải đã nói vài ngày mới có thể tới sao, như thế nào hôm nay bọn họ đã tới rồi, nhưng lại chỉ có một mình nàng?"

"Vốn nên hôm qua đã đến, nhưng Hiệp thiếu gia có việc trì hoãn, Hiệp Nhị tiểu thư hôm nay tới trước. Hiệp Nhị tiểu thư từ nhỏ liền quen thuộc tiểu thư cùng phu nhân và các di nương, phu nhân cũng xem nàng như nữ nhi của mình mà yêu thương, Hiệp thiếu gia chậm một chút liền đến." Mộc Vân Trúc lúc nói có điểm thật cẩn thận, bộ dáng giống như lo lắng ta sẽ như thế nào, nói xong còn vụng trộm ngắm gian thay quần áo một chút.

"Thì ra là như vậy." Ta gật gật đầu, khó trách vừa rồi tiểu nha đầu kia lại ở nơi hậu viện này, còn quen thuộc Mộc Vân Trúc các nàng như vậy.

Vốn định tiếp tục bát quái, đại lão bản đã muốn đổi tốt một bộ áo trắng khác chậm rãi đi ra, Cầm Thư lúc này cũng mang theo đồ ăn tiến vào, đành phải thôi.

"Ảnh Nguyệt, quần áo của ngươi có phải trừ màu trắng vẫn là màu trắng hay không?" Vấn đề này ta đã muốn hỏi thật lâu.

"......" Đại lão bản quay đầu nhìn ta.

"Không có việc gì, chính là tùy tiện hỏi thôi." Cũng may đại lão bản người này có chút khiết phích(*), bằng không người giặt quần áo này liền vất vả. Ta vội vàng nói sang chuyện khác "Cầm Thư, hôm nay đồ ăn thực phong phú a, đều là món ta thích ăn."

[ (*): yêu thích sạch sẽ, nghiện sạch sẽ ]

"Cô gia, này đó đều là phòng bếp cố ý vì tiểu thư và cô gia mà làm." Cầm Thư cùng tiểu nha hoàn chia thức ăn một trận cười khẽ.

"Phu quân, vừa rồi nhưng không nghe được lời đại phu nói?" Đại lão bản mỉm cười với ta.

"Đại phu, đại phu vừa rồi nói cái gì?" Bị mỉm cười đột nhiên mà đến này thu hút ánh mắt, vừa rồi lão trung y râu bạc kia giống như cũng chưa nói cái gì đi.

"Nói như vậy phu quân vừa rồi không có nghe rõ ràng lời đại phu dặn dò đi, đại phu vừa rồi nói phu quân thương đến da thịt, mặc dù không có thương tổn đến kinh mạch, nhưng cũng phải cẩn thận bảo dưỡng mới được, trước khi miệng vết thương chưa lành, phu quân nên ăn nhiều thức ăn nhẹ, không thể ăn nhiều loại thịt, đặc biệt cá mà phu quân thích." Đại lão bản nói xong chuyển đi qua nói với Cầm Thư đang chia thức ăn:"Cầm Thư đem vài món thức ăn thanh đạm đặt đến trước người phu quân đi, thuận tiện để nàng gắp, thịt cá trên bàn đều thay đi."

"......" Ta xem cá hấp trên bàn xẹt qua trước mặt ta, chỉ để lại một mảnh mùi hương thơm ngát, sau đó một đĩa rau xanh đậm đặt lên vị trí cá hấp, tiếp theo một đĩa đồ ăn tuyết trắng cùng với thanh xanh chuyển qua trước mặt ta, cúi đầu vừa thấy, nhịn không được thấp giọng nói ra:"Rau xanh đậu hủ! 囧~" Ta hiện tại là mất máu quá nhiều, hẳn là bổ máu mới đúng, ăn rau xanh đậu hủ này đó sẽ dinh dưỡng bất lương a.

"Phu quân, không cần lo lắng dinh dưỡng bất lương, đã nhiều ngày, nương mỗi ngày đưa tới hai bát canh bổ, phu quân không phải đã muốn đem thân mình bổ rất tốt sao!" Đại lão bản tao nhã cầm đũa, ở trên cá hấp đáng yêu của ta, gắp một khối thịt trắng noãn.

Ta trơ mắt nhìn khối thịt kia bị đại lão bản để vào trong miệng, bi phẫn nhìn rau xanh đậu hủ cố ý phóng tới trước mặt ta, hung hăng gắp một khối đậu hủ tuyết trắng bỏ vào miệng, "bẹp" loạn ăn một trận, ngự trù về hưu này đúng là không tầm thường, đậu hủ đều làm nguyên nước nguyên vị, tuyết trắng vô song như vậy, hành thái cũng không nhiều thêm mấy khỏa, rau xanh đều thanh xanh đậm lục, nguyên sinh thái không nói, còn không đầy mỡ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lên trời phù hộ, lần này cấp 6 không cần chén cụ (bi kịch)!!!

______Hết chương 35_______

p/s: Bạch Liêm đang dần ảnh hưởng tới cảm xúc và nụ cười của đại lão bản, mới vừa lãnh đạm và thất vọng xong thấy tiểu Bạch ngơ ngác lại cười, tiểu Bạch mới hỏi một câu đã hành hạ người ta như vậy, thức ăn trước mặt mà không ăn được, đau khổ cỡ nào!! =))))) thật sự rất phúc hắc:v