Điếm Tiểu Nhị

Chương 37



"Tô Văn, ngươi nhận thức Hiệp Giang Chu kia?" Ta nhìn bóng dáng màu trắng đã đi xa, người này chính là thiếu gia Hiệp gia, tình nhân trong mộng qua lời Mộc Vân Trúc sao?

"Ân, biểu tỷ phu, vừa rồi vị kia là Hiệp thiếu gia, trước kia hắn thường xuyên ở lại Tiêu phủ làm khách, gặp qua vài lần." Tô Văn nói xong lấy một ít giấy ta cầm trong tay qua ôm.

"Ân" Gật gật đầu, Hiệp Nhị tiểu thư kia đã muốn đến quý phủ, không biết Hiệp đại thiếu gia này khi nào thì cũng sẽ đến quý phủ đâu? Nghĩ đến Hiệp Nhị tiểu thư, tay vô thức sờ sờ cổ, vừa rồi trong ánh mắt vị Hiệp thiếu gia kia hiện lên một tia hình như cũng không phải thân thiện lắm.

"Ca, ngươi nhận thức người kia?" Nhất Nguyệt liếc mắt nhìn ta một cái, nói xong lại nhìn người đã đi xa.

"Không biết." Trong khoảng thời gian này dựa vào tin tức bát quái trong phủ và đôi câu vài lời của Mộc Văn Trúc đến xem, quan hệ của Hiệp thiếu gia này cùng đại lão bản không đơn giản, ai...Công việc tiểu bạch kiểm này rất không dễ làm.

"Vậy ca, vết thương trên cổ có quan hệ với hắn?" Nhất Nguyệt bình tĩnh nhìn cổ ta.

"Ngạch? Không phải!" Ta mở to hai mắt nhìn không biết Nhất Nguyệt, bồi dưỡng hắn thật tốt một chút, có khả năng sẽ trở thành một nhân tài.

Không biết có phải bởi vì biểu tình của ta quá mức kinh ngạc làm cho hai tiểu hài tử Nhất Nguyệt cùng Tô Văn đều hiểu lầm chính là do hắn hay không, Nhất Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta không nói, liền ngay cả Tô Văn vẫn thẹn thùng có lễ cũng biến thành vẻ mặt nghiêm túc.

"Làm sao vậy, còn có cái gì chưa mua sao?" Ta rất kỳ quái hai tiểu hài tử này đột nhiên thay đổi sắc mặt.

"Không phải!" Tô Văn lắc đầu, nói xong còn cùng Nhất Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Thật không phải?" Hai tiểu hài tử này đang làm cái gì?

"Ca, ngươi không phải còn muốn đi mua điểm tâm trở về cho tiểu Nhị Nguyệt sao? Chúng ta đi mau, bằng không một hồi liền mua không được món nàng thích." Nhất Nguyệt nói xong ôm này nọ nhìn ta.

"Ân, được rồi!" Vốn định tiếp tục hỏi, nhưng là đứa nhỏ nơi này đều trưởng thành sớm, hơn nữa bọn họ không nói có hỏi cũng vô dụng, sự tình của tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử tự mình giải quyết thật tốt.

"Ca, trong khoảng thời gian này ngươi mỗi ngày đều trốn trong phủ sao?" Thời điểm đi ra khỏi thư phòng Nhất Nguyệt đột nhiên hỏi ra một câu.

"Ân!" Một tuần trước ta mỗi ngày đều ở trong phủ, mỗi ngày trải qua cuộc sống hạnh phúc của tiểu bạch kiểm, nhưng từ ngày đó bị đại lão bản chộp tới bắt đầu nghĩa vụ lao động, nơi ta trốn mỗi ngày từ trên giường chuyển dời đến thư phòng.

"Khó trách!" Nhất Nguyệt bộ dáng hiểu rõ, nhìn ta gật đầu.

"Khó trách cái gì?" Đột nhiên hắn gật đầu cái gì.

"Khó trách hôm nay ta cùng Tô Văn nhìn đến ca ngươi đột nhiên không giống lúc trước!" Nhất Nguyệt nhìn phía trước không chớp mắt.

"Ha ha, không giống trước, làm sao không giống?" Nhịn không được tự kỷ sờ sờ da mặt, ta chỉ biết liền biến thành trắng noãn.

"Biểu tỷ phu.." Tô Văn muốn nói cái gì lại bị ánh mắt Nhất Nguyệt ngăn lại.

"Làm sao vậy, chẳng lẽ không đúng?" Ta kỳ quái nhìn Tô Văn bình thường thẹn thùng hiện tại lại ở một bên cười trộm.

"Vâng!" Tô Văn gật gật đầu.

"Phải không?" Ta hình như cũng chưa nói cái gì ngươi lại nói "vâng"!

"Ca, ngươi thật sự muốn biết?" Nhất Nguyệt quay đầu nhìn qua.

Gật đầu, đương nhiên muốn biết.

"Ca, ngươi mỗi ngày đều trốn ở trong phủ không ra khỏi cửa, cái gì cũng chưa thay đổi, liền trở nên béo!" Nhất Nguyệt nói xong giơ lên một tươi cười sáng lạn, lộ ra hai cái má hồng giống như tiểu Nhị Nguyệt.

"......" Sét đánh ngang tai, ta cúi đầu âm thầm kiểm tra, trong lúc làm tiểu bạch kiểm ta cũng chưa ăn cái gì, sẽ không phải là gần đây do canh thập toàn đại bổ của nhạc mẫu đại nhân tạo thành đi? Ta khóc, đêm nay trở về phải cùng đại lão bản nói chuyện, không biết có thể yêu cầu chút tiền bồi thường tổn thất tinh thần hay không?

================= đường phân cách ====================

Ban đêm, thật vất vả ở dưới tình huống không đụng tới nước, đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, mới đi ra, chỉ thấy đến người không có khả năng xuất hiện tại đây vào giờ này— đại lão bản, giờ phút này đang ngồi ở trước đài trang điểm.

"Đại lão bản ~ ách.. Ảnh Nguyệt, ngươi như thế nào đã trở lại?" Nhìn lén Mộc Vân Trúc chờ ở bên cạnh một chút, nhanh chóng sửa miệng, sau khi nói xong lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Phu quân không hy vọng ta trở về?" Đại lão bản xoay người nhìn qua, nàng lấy đi một vật trang sức duy nhất trên đầu, một đầu tóc đen tự nhiên rũ xuống, ngày thường khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng cao thượng đột nhiên trở nên có điểm quyến rũ mê người.

"Đương nhiên không phải" Xua tan ý tưởng lỗi thời trong đầu, ta hơi hơi dời tầm mắt.

"Đúng rồi, ngươi ăn cơm chưa?" Nhớ tới đến đại lão bản là người cuồng công việc điển hình, như vậy gần đây mấy ngày nay cũng chưa ăn cơm cùng nhau, cũng không biết nàng có đúng hạn ăn cơm hay không?

"Ân!" Đại lão bản gật đầu một chút.

"Tiểu thư, ngươi vừa rồi chỉ mới ăn một chút như vậy, như thế nào xem như đã ăn xong đâu?" Mộc Vân Trúc hơi hơi thầm oán nhìn tiểu thư nhà mình, thật vất vả thấy đến tiểu thư nhà mình mỗi ngày có thể ăn cơm đúng hạn, nhưng mới không đến vài ngày, lại thay đổi trở về bộ dáng cũ.

"Cầm Thư, ngươi đi phòng bếp lấy chút cháo thanh đạm lại đây." Khẽ nhíu mày, người này thật đúng là không uổng công danh hiệu cuồng công việc của nàng.

"Mộc Vân Trúc, ngươi đi kêu người đổi một ít nước ấm đến." Nước ấm bên trong ta vừa mới dùng xong, đại lão bản bộ dáng này hẳn là muốn chuẩn bị tắm rửa.

Cầm Thư gật đầu đi ra ngoài, Mộc Vân Trúc nghe được lời của ta nói hơi hơi ngây ra một lúc, lập tức đi theo phía sau Cầm Thư cùng nhau đi ra ngoài.

Chờ ta nghĩ đến mình vừa rồi nói gì đó, hơi có chút hối hận, lại nhìn đến đại lão bản lúc này đang lẳng lặng nhìn ta không nói lời nào. Đột nhiên không khí trong phòng trở nên có chút khô nóng, ta xấu hổ cầm lấy gì đó trên bàn, cúi đầu cầm lấy vật bị một khối vải bao vây cuốn lấy này, nghĩ đến đêm nay sau khi tiễn Tô Văn cùng Nhất Nguyệt trở về, nhạc phụ đại nhân tìm ta.

Sau khi ta đi qua nhạc phụ đại nhân vẻ mặt nghiêm túc cùng hơi hơi xấu hổ nói một ít:"Tiêu gia liền chỉ có Nguyệt nhi là nữ nhi duy nhất, gia nghiệp to như vậy đặt ở trên người một mình nàng, về sau Tiêu phủ còn phải dựa vào người trẻ tuổi các ngươi, lão phu tuổi đã lớn." Này một ít lời nói không hiểu ra sao, sau đó liền đem vật này nhét vào trong lòng ta, bảo ta đi ra ngoài.

"Đại lão bản, hôm nay thời điểm ta trở về, nhạc phụ đại nhân tặng một vật." Ta cầm vật được bao vải vung lên cho đại lão bản ở trước đài trang điểm xem.

"Cha?" Đại lão bản giống như cũng tiếc nuối, đứng lên đi tới.

"Đúng vậy, bộ dáng còn rất thận trọng." Đương nhiên lúc ấy trên mặt hắn còn có chứa một chút biểu tình xấu hổ.

"Cha chưa nói vật gì sao?" Đại lão bản ngồi xuống, đánh giá bố bao ta cầm trên tay.

"Không có, ngươi nói có thể là truyền gia chi bảo của Tiêu phủ các ngươi hay không?" Ta nghĩ đến còn có điểm chảy nước miếng, nếu là đồ gia truyền, hắc hắc....Ta đây không phải phát tài.

"Ngươi có chủ ý gì?" Đại lão bản có chút ý tứ khinh bỉ nhìn ta.

"Không có, chỉ là đại lão bản, ngươi nói nhạc phụ đại nhân đưa vật này nọ cho ta, có phải chính là tài sản cá nhân thuộc về riêng ta hay không?" Lòng ta âm thầm hưng phấn.

"Ân, này sao, phu quân cho rằng thế nào đây?" Đại lão bản mỉm cười liếc mắt nhìn ta một cái, đồng thời ánh mắt đảo qua vật trên tay ta.

"Ngạch...Đại lão bản, nếu nói như vậy, đây là nhạc phụ đại nhân đưa tặng cho ta, ngươi không thể tịch thu tài sản cá nhân đã thuộc về ta." Ta cường điệu hai chữ "đưa tặng".

"Ân, phải không?" Đại lão bản mỉm cười, hơi hơi nhướng mi.

"Ân, đương nhiên!" Đêm nay đại lão bản đây là làm sao vậy, thời điểm mỉm cười đã muốn đủ mưu sát ánh mắt người khác, bây giờ còn làm động tác thách thức ý chí người khác như vậy.

"Ân..." Đại lão bản một bộ dáng tự hỏi.

"Khụ khụ, cũng không biết nhạc phụ đại nhân đưa là cái gì?" Đêm nay không phải đại lão bản có vấn đề, hẳn là chính mình khác thường mới đúng, chớ không phải hôm nay là di chứng bị Hiệp Nhị tiểu thư kia làm ra.

"Phu quân không mở ra xem qua?" Đại lão bản còn thật sự nhìn vật gì đó trên tay ta.

"Không có, không có thời gian xem." Nói xong ta càng thêm tò mò cùng chờ mong này nọ là bảo vật gia truyền của Tiêu phủ, nếu thật là cái đó, dùng vật này cùng đại lão bản đổi, nhất định có thể đổi không ít bạc, suy nghĩ một chút số tiền mình gửi tiền trang(*) lại nhiều thêm một khoản liền vui vẻ.

(*): tương tự ngân hàng ở hiện đại

Khẩn cấp đồng thời lại cẩn thận, lo lắng lỡ làm hỏng vật gia truyền này của đại lão bản, nếu làm hỏng rồi đừng nói là đổi bạc, nói không chừng thực sự đem mình bán cũng bồi thường không nổi.

Thật cẩn thận mở một khối vải bố màu trắng bao ở bên ngoài, lộ ra vật bên trong, là một quyển trục có vải bố màu trắng bao bên ngoài. Ta hơi hơi sửng sốt, quay đầu nói với đại lão bản:"Đây là cái gì, đại lão bản, nhà các ngươi có bản đồ bảo tàng gì đó sao?" Tiểu thuyết, phim truyền hình đều không phải diễn như vậy sao, càng là người có tiền càng lo lắng tài sản của mình bị người khác đánh cắp, đều thích đem tài sản đi giấu trong bảo tàng gì đó.

Đại lão bản khẽ nhíu mày, nhìn vật ta cầm trong tay, có vẻ đang tự hỏi câu ta nói cùng đoán rằng vật này là cái gì. Suy nghĩ một hồi mới hỏi ta:"Lúc cha tìm ngươi đi qua, chưa nói với ngươi cái gì sao?"

"Không có, lời nhạc phụ đại nhân nói, ta vừa rồi đều đã nói rồi." Ta cố gắng nghĩ một chút, thật sự không nói gì thêm.

"Dù sao thứ này đã ở trong này, cần gì đoán, trực tiếp mở ra đến xem một chút chẳng phải sẽ biết sao!" Nếu cũng không biết là cái gì, mở ra chẳng phải sẽ biết, làm gì cần động não suy nghĩ nhiều như vậy đâu. Vì thế không đợi đại lão bản đáp lời, ta vừa nói vừa cởi bỏ dây buộc màu đỏ của quyển trục.

Nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt là sáu chữ cứng cáp hữu lực –"Đông cung ba mươi sáu thức"(*).

(*): Đây là sách có mấy hình vẽ chuyện phòng the =))))) tên thường gọi là Đông cung đồ hay Xuân cung đồ í, Tiêu lão gia xấu hổ là phải, lại còn 36 kiểu nữa, chắc chớt =)))))

Ta hơi hơi sửng sốt, tay dừng lại, ngẩng đầu nhìn đại lão bản đối diện ta hỏi:"Đại lão bản, tổ tiên nhà các ngươi có phải từng có ai là cao thủ võ lâm hay không?"

"Ân?" Đại lão bản liếc mắt nhìn ta một cái, lại nhìn quyển trục đứng vững trên tay ta.

"Hoặc là nói, đại lão bản, nhà các ngươi có một ít võ lâm bí tịch không truyền ra ngoài gì đó hay không?" Ta khống chế hô hấp, khống chế hai tay bảo trì nguyên trạng, đồng thời cố gắng khống chế biểu tình trên mặt.

"Vì sao có câu hỏi này?" Đại lão bản rõ ràng là nhìn ra cái gì đó, khẽ nhíu mày nhìn vật trên tay ta.

"Không có, chính là ta suy nghĩ cuốn sách này hình như là một quyển võ lâm bí tịch." Có lẽ thật là võ lâm bí tịch cũng nói không chừng, trong lòng âm thầm trấn an chính mình, Bạch Liêm a Bạch Liêm, không cần có tư tưởng không thuần khiết như vậy.

"Phải không, vậy phu quân vì sao không mở quyển trục ra nhìn xem đâu?" Đại lão bản cười mà như không cười nhìn ta.

"Ta thấy hay là thôi đi, ân, hiện tại đã trễ, buổi tối xem thuyết minh võ lâm bí tịch này sẽ tổn thương ánh mắt, về sau lại xem đi." Ta vội ho một tiếng, nói xong đưa tay đem vải bố này nọ chuẩn bị gói lại, chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ.

"Tiểu thư!" Cầm Thư ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

"A......" Có thể là thật khẩn trương, tay ta run lên, quyển trục mới thu hồi từ trên tay ta rơi xuống, lăn đến phía trước mặt đại lão bản.

Nhìn quyển sách bởi vì lăn lộn mà lộ ra nội dung chân thật bên trong, ta cả người cứng ngắc, môi run run nhìn đại lão bản đồng dạng hơi hơi sững sờ, sắc mặt cũng bắt đầu đỏ lên, run rẩy nói:"Không, không phải...cái này...là...là nhạc phụ đại nhân....cho...cho ta." Nói xong luống cuống tay chân nhặt cuốn Đông cung đồ kia lên, hỗn loạn dùng miếng vải màu trắng kia bao lại thật chặt.

"Vừa rồi phu quân không phải nói đây là tài sản cá nhân của phu quân sao?" Đại lão bản nói xong, ta còn không kịp phân tích biểu tình trên mặt nàng lúc này là thuộc loại xấu hổ hay là thẹn thùng, nàng đã muốn đứng lên đi đến phía sau bình phong, lưu lại một bóng dáng màu trắng mảnh khảnh cho ta.

_______Hết chương 37_______

p/s: Tiêu lão gia cũng quá cao tay =))))) đây là tình huống đội quần trong truyền thuyết phải hơm =))))