Điếm Tiểu Nhị

Chương 4



Ta nhìn người trước mặt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, sát khí thật mạnh, giơ lên tươi cười sáng lạng đáng yêu nhất của mình, vẻ mặt lấy lòng nói:"Tống lão sư, chào ngài! Đây là đệ đệ của ta Bạch Nhất Nguyệt, về sau làm phiền Tống lão sư dạy bảo."

Ta vừa nói vừa lén xem Tống phu tử trước mặt, đối phương đối với lời của ta mặt không chút thay đổi hơi hơi nâng mắt lên nhìn một chút, đầu giống như đường cong nhỏ nhẹ cúi xuống dưới một chút, sau sẽ thấy giống như không có động tác gì, khí tràng quanh thân rất giống Diệt Tuyệt sư thái. Ta nói xong lặng lẽ đi bên cạnh đứng đợi, bảo trì khoảng cách an toàn, làm cho Nhất Nguyệt bên cạnh tiến lên, xem bộ dáng hắn bái kiến lão sư tương lai của hắn.

"Đệ tử Bạch Nhất Nguyệt bái kiến lão sư!" Nhất Nguyệt nói xong phi thường có lễ phép, động tác quy phạm tiến lên cúi đầu bái sư một cái thật cung kính đối với Tống đại phu tử.

Ta nắm tiểu Nhị Nguyệt, dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn Nhất Nguyệt, trong lòng mặc niệm, thật vất vả ngươi Nhất Nguyệt, mười năm gian khổ học tập kế tiếp đều theo một lão sư có khí tràng Diệt Tuyệt sư thái mạnh như vậy, ngã Phật từ bi, mong thượng đế nể mặt mũi Phật tổ phù hộ ngươi, A men!

"Ân, về ký túc xá phía sau viện sửa sang lại một chút." Tống đại phu tử nói xong mặt không chút thay đổi, tầm mắt đảo qua Nhất Nguyệt.

Cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Diệt Tuyệt lão sư nhìn qua, ta vội vàng giơ lên tươi cười sáng lạn, không ngại chống lại tầm mắt đối phương, cười "ha ha" vài tiếng. Từ nhỏ đến lớn ta sợ nhất chính là lão sư như vậy, cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng đều chảy ra.

Cho đến đối phương lạnh lùng dời tầm mắt mới thật sâu thư giãn, tầm mắt này có gì đó rất..., ta ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, nhanh chạy đi theo phía sau Nhất Nguyệt bọn họ đi đến nơi họ dừng chân.

Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt tò mò đánh giá trường học cổ đại này, đứa nhỏ bình thường đến nơi này đọc sách đều ở trong này ngốc đến khi bọn họ tốt nghiệp cũng chính là thời điểm tham gia khoa thi khảo mới rời đi. Mà nơi này tuyệt đối là không giới hạn tuổi đọc sách, điển hình "già trẻ đồng đường".

Ở trong này chính là khá hoang vắng, một cái thư viện, nhiều lâu xá hình dạng không giống nhau, cây xanh hoá diện tích lại rộng, không khí tươi mát, nhưng là có chút quá lớn, đi đường dễ dàng mệt chết. Ta lại một lần nữa dùng ánh mắt đồng tình nhìn Nhất Nguyệt một cái, nghĩ có nên nói mấy câu an ủi cổ vũ một chút hay không, đồng tình hay vẫn là cổ vũ mới tốt đây? Nhưng mà, vì về sau có cuộc sống mơ ước, vẫn là lựa chọn cổ vũ đi:"Nhất Nguyệt, học viện này rất được a!"

"Sao?" Nhất Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái, từ khi vào thư viện bái kiến phu tử về sau, nàng thường dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho hắn nhịn không được xem thường vô số lần.

"Nhất Nguyệt, ngươi thế nào?" Ta là muốn nói lời hay cổ vũ ngươi, sao lại đối với ta trợn trắng mắt, cẩn thận về sau lớn lên mắt bị hướng ra phía trước. Còn nhỏ tuổi lại cứ hay trợn trắng mắt, ta tốt nhất nên giáo dục:"Nhất Nguyệt, ta nói với ngươi này, ngươi biết không tiểu hài tử còn ở thời kì phát dục không cần luôn trợn trắng mắt như vậy, sẽ có hại......"

"Sư đệ, đến, đây là chỗ ngươi ở về sau." Thiếu niên áo xanh dẫn đường ở một gian có cái bảng trúc viết chữ "Đinh", dừng lại trước cửa phòng, thực ôn hòa quay đầu nói với Nhất Nguyệt.

Ta có chút buồn bực đối với tiểu nam hài mười lăm mười sáu tuổi này, nhếch miệng, hắn thế nhưng đánh gãy ta thao thao bất tuyệt.

"Cám ơn sư huynh!" Nhất Nguyệt lễ phép nói lời cảm ơn với vị sư huynh không biết tên trước mặt.

"Không cần khách sáo, về sau chúng ta chính là sư huynh đệ cùng trường, gọi ta Tô Văn là được." Tô Văn thực ôn hòa nhìn người trước mặt, nghe phu tử nói, Nhất Nguyệt là người đứng thứ ba trong cuộc thi tuyển lần này. Trong lòng không khỏi hâm mộ, khi hắn tham gia cuộc thi khảo hai lần mới có thể bằng thành tích một lần của một người, cộng thêm nhà dượng quan tâm hắn mới trúng tuyển.

Ách ~ Tô Văn có vẻ rất nhã nhặn đi, ha ha, ta nhịn không được nghẹn cười, gặp đối phương nhìn chính mình nghi hoặc, mới thu hồi tươi cười trên mặt. Ta xoay người đem tiểu Nhị Nguyệt buông xuống.

"Vâng, Tô sư huynh!" Nhất Nguyệt xem thường người đang nghẹn cười bên cạnh một cái, tiếp tục lễ phép cùng Tô Văn khách khí.

"Ta có thể gọi ngươi là Nhất Nguyệt không?" Tô Văn nói xong ngượng ngùng cười cười đối với Bạch Liêm đang cố kiềm nén cái gì đó.

"Vâng, Tô sư huynh bảo ta Nhất Nguyệt là được." Nhất Nguyệt phi thường lễ phép.

"Đi vào đầu tiên sửa sang tốt hành lý, ngày mai bắt đầu, Nhất Nguyệt cùng ta cùng nhau tập viết trước." Tô Văn nghĩ đến lúc trước phu tử tìm hắn bảo hắn phải dạy một đệ tử vừa vào thư viện tập viết trước, đệ tử này tuổi còn nhỏ nhưng văn chương lộ ra giải thích bất phàm, mặc kệ là phương diện nào vẫn là một nhân tài có thể đào tạo, duy nhất làm cho người ta không dám khen chính là chữ viết, mà hắn tuy rằng đọc sách không giỏi lắm, nhưng lại là một tay viết chữ đẹp, cho nên phu tử đã đem nhiệm vụ này giao cho hắn.

"Tập viết?" Ta có điểm khó hiểu, Nhất Nguyệt viết chữ không được sao?

"Ân, chữ của Nhất Nguyệt còn có điểm khiếm khuyết, cho nên phu tử dặn, mấy ngày nay, Nhất Nguyệt trước tập viết cùng ta." Tô Văn nói xong có chút ngượng ngùng cười ngây ngô hai cái.

"Ách ~ khiếm khuyết." Ta nhịn không được nghĩ xem khiếm khuyết cái gì, chữ viết của Nhất Nguyệt rất tốt nha.

"Vâng, về sau làm phiền Tô sư huynh." Nhất Nguyệt liếc mắt nhìn người trầm tư bên cạnh một cái, hắn viết chữ đúng thật là không dám khen. Bình thường khi ở nhà, biết viết chữ tuy rằng cũng dùng bút lông, nhưng mà, chữ của chính mình viết cũng tốt hơn so với người chỉ biết dùng bút tự chế viết chữ, cho dù thế nào đi nữa, người ta vẫn có thể nhìn ra hắn viết cái gì, còn người dạy hắn viết chữ khi dùng bút lông viết chính là một đoàn mực nước, nhìn không ra.

"Chúng ta đây trước đem hành lý sửa sang lại một chút, chờ một lát ta lại mang Nhất Nguyệt đi thư viện các nơi nhìn một chút." Tô Văn thực vui vẻ.

"Làm phiền Tô sư huynh!" Nhất Nguyệt vừa nói vừa đi theo phía sau Tô Văn đi vào ký túc xá.

Ta nắm tiểu Nhị Nguyệt đi theo vào ký túc xá của Nhất Nguyệt, không gian rất lớn, chỉ có hai cái giường ngủ, bài trí trong phòng cũng rất đơn giản, hai cái bàn học, hai cái tủ quần áo, bên cạnh còn có một mộc tương màu đen.Ký túc xá cho hai người ở, trong đó bàn dài nhất đã bày ra một ít văn phòng tứ bảo, chăn trên giường cũng được gấp gọn gàng, xem ra là có người đã ở trong này một thời gian, cái mộc tương kia hẳn là của bạn cùng phòng với Nhất Nguyệt. Không biết bạn ở chung có tốt hay không đây, một cái giường khác trống rỗng không có gì, hẳn là dành cho Nhất Nguyệt.

"Nhất Nguyệt, về sau liền ở cùng ký túc xá với ta." Tô Văn nói xong có chút ngại ngùng cười, sau đó chỉ vào tủ quần áo dựa vào tường bên trái nói:"Bởi vì ta đến ở góc này trước, cho nên ta chọn tủ quần áo này, nếu Nhất Nguyệt không thích, chúng ta có thể đổi lại."

"Cám ơn, Tô sư huynh không cần khách khí như thế." Nhất Nguyệt lắc đầu, buông xuống bao hành lí, đồng thời cũng bỏ xuống chăn chiếu linh tinh vừa mua.

Tô Văn nhìn Nhất Nguyệt buông xuống hành lí đeo sau lưng, hình dạng có chút kỳ quái, không giống bao hành lí thường dùng, thời điểm bọn họ vừa vào hắn liền phát hiện, chính là ngại không quen biết lẫn nhau không dám mạo muội hỏi, hiện tại nhìn Nhất Nguyệt kéo một cái gì đó, kéo từ phải qua trái, sau khi phát ra một cái âm thanh kì quái nhỏ, bao hành lí kì lạ này liền mở ra. Hắn nhịn không được hiếu kì hỏi:"Nhất Nguyệt, vật ấy là gì vậy?"

"Đây là bao hành lí của ca ca ta dùng, hình dạng có chút kỳ lạ, Tô sư huynh chê cười." Nhất Nguyệt vừa nói vừa sửa sang lại đồ dùng hằng ngày của mình.

"A, không có." Tô Văn vẫn rất tò mò, nhưng mà, hiện tại nhìn thấy Nhất Nguyệt bận rộn, hắn cũng sẽ không mở miệng hỏi lại mà là bắt đầu giúp Nhất Nguyệt sửa sang lại.

Làm người "huynh trưởng" ta nhàn nhã tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn hai tiểu hài tử mang đến mang đi.

Làm một hồi lâu, hai người mới sắp xếp tốt đồ vật này nọ, Tô Văn nhìn xem bầu trời bên ngoài, nói với ta và Nhất Nguyệt: "Hiện tại đã đến buổi trưa, chúng ta ăn cơm trưa trước, buổi chiều lại đi xem hoàn cảnh học viện, không biết...ách..." Tô Văn nhìn ta không biết xưng hô như thế nào, đỏ mặt chuyển qua nhìn Nhất Nguyệt: "Ý hai vị như thế nào?"

"Tô Văn, ta gọi là Bạch Liêm, trong lòng là muội muội ta Nhị Nguyệt, ta so với ngươi lớn hơn vài tuổi, nếu như không chê, liền kêu ta, ách, kêu ta ca ca cũng được" Ta đem hai chữ "tỷ tỷ" sắp thốt ra nuốt xuống, đổi thành ca ca.

"Bạch huynh, chúng ta đây trước đi ăn cơm trưa được không?" Tiểu hài tử Tô Văn, ngốc ngốc kêu Bạch huynh.

"Ân" Được người kêu nho nhã như vậy, trong lòng ta có chút không quen, còn có chút đổ mồ hôi lạnh. Nghĩ đến hôm nay giống như muốn cùng Nhất Nguyệt Nhị Nguyệt cùng đi ăn cơm dã ngoại, vì thế nói: "Đợi lát nữa, chúng ta vừa lúc tính đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại, không biết Tô Văn có hứng thú cùng chúng ta đi không?" Ta ra vẻ nho nhã hỏi.

"Ăn cơm dã ngoại?" Tô Văn nghi hoặc nhìn chúng ta.

"Cũng chính là ý ra bên ngoài dùng cơm." Giải thích một chút, nói xong ta nắm tiểu Nhị Nguyệt dẫn đầu đi ra ngoài.

"Tô sư huynh, theo chúng ta cùng nhau đi đi." Nhất Nguyệt trên mặt xuất hiện tươi cười khó gặp, nói xong đeo túi bao lên, nhìn Tô Văn.

"A, vậy quấy rầy rồi." Tô Văn ngây ngốc một chút mới lấy lại tinh thần từ trong từ "ăn cơm dã ngoại" này.

Vài người chúng ta tìm bãi cỏ ngồi xuống, Nhất Nguyệt xuất ra cái vải bố, thuần thục trải ra, lấy ra đồ ăn đồ uống. Vài người ngồi xuống, Tô Văn ở bãi cỏ sau thư viện vượt qua lần ăn cơm dã ngoại đầu tiên trong đời.

Bị một bữa cơm trưa "thu mua" Tô Văn, buổi chiều từ Bạch huynh biến thành Bạch đại ca, sau khi mang theo chúng ta ở thư viện dương thành đi dạo nửa vòng, thấy hai chân ta như nhũn ra, Nhất Nguyệt săn sóc kịp thời kêu ngừng, lại trở lại chỗ ở của bọn họ. Ta nhìn đến giường mới dọn của Nhất Nguyệt hận không thể ngã xuống giả làm cái xác chết.

Ta cố nén suy nghĩ lấy tay xoa bóp chân và thắt lưng, thấy Nhất Nguyệt chuyện cơ bản cần làm cũng làm tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm, ta cùng Nhị Nguyệt cũng nên đi trở về.

"Nhất Nguyệt, cố gắng học tập, ta cùng tiểu Nhị Nguyệt đi về trước, thư viện cách nhà không xa, nếu nhớ chúng ta, hãy trở lại." Nói xong ta có điểm hối hận, có thể kêu Nhất Nguyệt dừng chân không, về sau việc tay chân trong nhà ai làm, quần áo ai giặt, ai nấu cơm cho ta cùng tiểu Nhị Nguyệt ăn? Nếu bây giờ không đi, ta lo lắng sẽ đem Nhất Nguyệt mang về nhà.

Lưu luyến không rời nhìn Nhất Nguyệt, ta tiếp tục nói:"Nhất Nguyệt ngươi phải chiếu cố mình thật tốt, còn có ta cũng sẽ chiếu cố Nhị Nguyệt thật tốt, không cần lo lắng cho bọn ta." Càng nói càng có ý nghĩ xúc động bảo Nhất Nguyệt không cần đọc sách.

"Ân." Nhất Nguyệt thực bình thản gật gật đầu, trong mắt cũng mang theo một chút luyến tiếc không rời.

Ta cùng Nhất Nguyệt hai người nhìn nhau, người không biết rõ nhìn đến, có thể sẽ hiểu lầm chúng ta đang sinh ly tử biệt, kỳ thật ta chỉ là ở giãy dụa có nên khuyên Nhất Nguyệt không cần đọc sách hay không, về nhà tiếp tục làm quản sự đi, không có hắn cuộc sống về sau của ta cùng tiểu Nhị Nguyệt nên trôi qua như thế nào đây...

"Trong nhà có chuyện gì, ta đều ghi nhớ ở trên giấy, đặt ở trên bàn phòng khách, ca nếu có cái gì không biết liền nhìn xem cái kia, ta đem mọi thứ đều ghi tạc trên đó." Nhất Nguyệt có điểm lo lắng nhìn Bạch Liêm.

"Ân." Trong lòng rất cảm động, Nhất Nguyệt, rất cảm ơn ngươi, ta lại tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp về sau, nhịn xuống, quyết đoán nói:"Nhất Nguyệt, Tô Văn, chúng ta đi về trước." Nhẫn lệ kiên trì vì tương lai sau này, ta phất tay ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt, mang theo bao nhỏ tiêu sái đi về nhà.

Đi đến đường mở rộng ở Tây Sơn, ta nhìn xem sắc trời, do dự một chút, cúi đầu nói với tiểu Nhị Nguyệt đang vui tươi hớn hở trong lòng:"Tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta đi chùa Tây Sơn lạy Phật được không?"

"Lạy Phật" Tiểu Nhị Nguyệt vui tươi hớn hở vỗ đôi tay nhỏ bé.

"Được rồi, chúng ta đi lạy Phật." Ta cười to bắt đầu đi hướng đến chùa Tây Sơn.

__Hết chương 4__