Điếm Tiểu Nhị

Chương 7



"Vị đại gia này, đi thong thả!" Trên mặt tươi cười sáng lạn ta tiễn bước một vị thượng đế cuối cùng, trong lòng vui sướng hài lòng cầm chút tiểu phí của người khách này, trong lòng không khỏi cảm thán "tươi cười" tất sẽ có hồi báo tốt.

"Tiểu Bạch, hôm nay thấy ngươi thu được không ít tiểu phí." Lão bản Đệ Nhất lâu của ta là Tống đại chưởng quỹ đứng ở trong quầy, tay vẫn không ngừng gảy bàn tính cười nói với ta, gần đây hắn vẫn yên lặng liếc mắt xem khách nhân thưởng cho chúng ta, là một lão bản tốt.

"Hắc hắc" Ta giả ngu, trong lòng tính thử một chút tiểu phí hôm nay thu được, hình như có đến một lượng bạc. Không sai biệt lắm là một nửa tiền lương một tháng của ta, trong lòng nhịn không được đắc ý, đem tiểu phí cất vào, ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Thời gian không còn sớm, chạy nhanh đi đến đại sảnh dọn dẹp một chút việc cuối cùng, chuẩn bị tan tầm về nhà. Tiểu Nhị Nguyệt còn chờ ta trở về đón nàng đây, từ khi Nhất Nguyệt đi đến trường, tiểu Nhị Nguyệt liền nhờ Lý đại nương cùng Phù Dung nhà cách vách chiếu cố. Lý đại nương tuy rằng có điểm nhiều chuyện, Phù Dung cũng hay thẹn thùng, bất quá các nàng vẫn là người thật nhiệt tình lại lương thiện.

"Tiểu Bạch, lại đây một chút." Tống chưởng quầy buông sổ sách trong tay, đối với ta vẫy tay.

"Sao? Được!" Ta dọn xong một cái ghế cuối cùng, vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm đi đến hướng quầy.

"Chưởng quầy, tìm ta có chuyện gì?" Ta liếc nhìn bàn tính chưởng quầy đang cầm trong tay một cái, có chút tiếc nuối, mấy ngày nay chưởng quầy mỗi lần nhìn ta đều có biểu tình như muốn nói lại thôi, chẳng lẽ có chuyện lớn gì sao?

"Ừm, tiểu Bạch, ngươi làm ở nơi này cũng lâu rồi phải không?" Tống chưởng quầy bộ dáng tưởng niệm nói.

"Ân đúng vậy, làm hơn hai năm." Đây là công việc thứ nhất ta làm khi đến thế giới này, tuy rằng thời điểm bắt đầu ta làm người rửa chén, sau đó nhờ một cái đề nghị nho nhỏ mới được Tống chưởng quầy thăng chức làm tiểu nhị ở đại sảnh. Qua hơn hai năm, ta cũng hiểu biết lão bản này đối với những người làm công như chúng ta thật không tệ. Không hà khắc, phúc lợi đãi ngộ cũng không kém.

"Ân, tiểu Bạch gần nhất chuyện trong nhà thế nào?" Tống chưởng quầy dùng ngữ khí ôn hòa hỏi.

"Tốt lắm a!" Ta càng thêm khó hiểu, mấy ngày nay chưởng quầy thật sự rất khác thường, chẳng lẽ là muốn cho ta nghỉ việc? Ta tội nghiệp nhìn tống chưởng quầy, nhược nhược hỏi:"Chưởng quầy, ngài tìm ta là có chuyện gì muốn nói với ta sao??"

"Ha ha ~" Tống chưởng quầy cười ha ha, trên mặt không có biểu tình như ngày thường đối đãi với khách nhân, nói:"Không sai, tiểu Bạch, ta nghe nói ngươi gần nhất muốn tìm công việc mới phải không?"

"Ách ~" Ta kinh ngạc, chưởng quầy ngươi làm sao mà biết được, hu hu sẽ không là vì vậy mà ngươi đuổi ta đi trước đi TT_TT

"Ha ha, tiểu Bạch, ngươi không cần sốt ruột, ta cũng nghe nói, ngươi đưa Nhất Nguyệt đến trường, hiện tại việc nhà không có người quản lí phải không?" Tống chưởng quầy buồn cười nhìn người ra vẻ đáng thương trước mặt.

"Ân" Ta gật gật đầu, chưởng quầy ngươi thật là có hoả nhãn kim tinh, có phải tính giảm lượng công việc của ta cùng với thời gian đi làm hay không?

"Ha ha, không cần nhìn ta như vậy, tiểu Bạch, ta không tính giảm bớt lượng công việc của ngươi, cũng không tính giảm thời gian người làm việc." Tống chưởng quầy nhìn Bạch Liêm hai mắt trong suốt, đối với vài năm quen biết cũng hiểu trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, hắn không có con nối dòng, đối Bạch Liêm yêu thích vô cùng, đem hắn trở thành vãn bối của mình mà ưu ái.

"Vâng" Ta có chút thất vọng.

"Nhưng là ta thật ra tính cho ngươi tăng lương." Tống chưởng quầy nói ra mục đích cuối cùng.

"Tăng lương?" Ta vui sướng nhìn đại lão bản Tống đại chưởng quỹ: "Thật vậy chăng?" Trong lòng nhịn không được bắt đầu ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc về sau khi tăng lương.

"Ân, tăng lương, mỗi tháng 5 lượng bạc." Tống chưởng quầy nói xong giơ ra năm ngón tay.

"Năm lượng!" Năm lượng, số tiền này cũng đủ tìm một người tới chăm sóc tiểu Nhị Nguyệt, còn có thể giặt quần áo nấu cơm, trong lòng ta bắt đầu làm tính toán.

"Ân, đúng là năm lượng." Tống chưởng quầy trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của thương nhân.

Ta thu liễm biểu tình trên mặt một chút, thật cẩn thận hỏi một câu:"Chưởng quầy, tăng lương về sau, ngài cần ta làm cái gì?" Cho nên có thể nói trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, nhìn biểu tình trên mặt lão bản chỉ biết tăng lương nhất định là có âm mưu.

"Không cần làm cái gì, tiểu Bạch ngươi cũng muốn chiếu cố Nhị Nguyệt, suy nghĩ một chút, xem biểu hiện mấy năm qua của ngươi, tiểu Bạch chịu thiệt làm công việc tiểu nhị, không khỏi có chút lãng phí nhân tài." Tống chưởng quầy nói xong, vẻ mặt mỉm cười.

"Ân?" Chỉ biết trên đời cũng không có chuyện cho không: "Chưởng quầy ngài là muốn ta làm cái gì đây?" Trước nhìn xem hắn muốn ta làm cái gì trước, bằng không năm mươi lượng bạc cũng không làm.

"Tiểu Bạch, ta tuổi lớn, cũng là thời điểm lo chuyện về hưu dưỡng lão, qua một thời gian ta sẽ cùng ông chủ nói một câu cho ngươi tới tiếp nhận vị trí của ta." Chưởng quầy hòa ái cười cười.

"Cái gì? Chưởng quầy ngươi phải đi? Chưởng quầy không phải lão bản của Đệ Nhất lâu này sao?" Ta có điểm kinh ngạc.

"Ha ha, lão bản chọn lão phu, lão phu mới có diễm phúc giúp ông chủ coi quản Đệ Nhất lâu - Thính Vũ lâu này." Chưởng quầy cười ha ha vuốt cằm có phủ vài sợi râu trắng.

"Nhưng là..." Ta nhịn không được đánh giá chưởng quầy đang cười ha ha trước mặt một chút, tuổi cũng mới hơn năm mươi tuổi, sao lại tính về hưu đây?

"Ha ha, tiểu Bạch, lão phu đã già, cũng đến lúc giao lại cho người trẻ tuổi các ngươi." Chưởng quầy cười vui vẻ, giọng nói không che giấu được sự yêu thích.

"Chưởng quầy, ngươi tuổi vẫn còn trẻ, ta thích hợp làm tiểu nhị hơn." Công việc tiểu nhị mỗi tháng ta cũng có thể nhận ba lượng bạc hơn nữa còn có chút tiểu phí, cuộc sống đã muốn đủ hạnh phúc, làm việc viết viết tính tính này nọ thật phiền phức, hơn nữa ta dùng viết bút lông viết chữ cũng khó có thể nhìn ra chữ gì.

"Nhưng là, tiểu Bạch, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, cũng đến tuổi thành thân đi, cưới một người vợ cũng tốn không ít tiền, nuôi gia đình cũng cần tiền, huống chi ngươi bây giờ còn phải chăm sóc đệ đệ và muội muội." Tống chưởng quầy trầm giọng sâu xa vỗ về râu.

"Ha ha, chưởng quầy, ta đi trước." Nói xong ta lập tức trốn, thật không rõ sao gần đây mọi người xung quanh đều quan tâm đến việc nhân sinh đại sự của ta?

"Ân?" Đi một hồi, ta nghi hoặc dừng lại quay đầu nhìn sau lưng một chút, mấy ngày nay ta luôn có cảm giác chính mình bị ai đó quan sát, có đôi khi còn có cảm giác bị theo dõi.

Nghĩ thử một chút, giống như ta không đắc tội người nào, kẻ muốn cướp tiền cướp sắc hẳn là sẽ không ngu như vậy đi chọn ta. Nghĩ không rõ việc gì cũng không cần tiếp tục cố chấp, đây là tôn chỉ làm người thứ nhất, ngẫm lại đêm nay về nhà nên ăn cái gì mới là chính sự.

Phù Dung cô nương làm đồ ăn rất ngon, có thể so với Hác đại thúc - đại trù của Đệ Nhất lâu, từ khi Nhất Nguyệt đi đến trường, chuyện ăn uống của ta cùng tiểu Nhị Nguyệt liền nhờ vào nhiệt tình của Phù Dung cô nương, riêng về kĩ thuật nấu ăn, làm cho ta đều là nữ nhân như nàng cảm thấy xấu hổ không thôi. Mỗi lần buổi tối trở về ăn cơm đều làm ta không nhịn được thật sùng bái nàng, tuy rằng mỗi lần nàng đều đáp lại một câu:"Không cần khách khí".

Trên đường về ta mua một cây mứt quả ghim thành xâu, lại mua chút hoa quế cao Phù Dung cùng Lý đại nương thích ăn, hát một đoạn tiểu khúc về nhà.

"Tiểu Bạch, đã trở về." Lý đại nương cho gà ăn ở trong sân.

"Ân, đúng vậy, đại nương. Đại nương, tiểu Nhị Nguyệt hôm nay có ngoan không?"

"Tiểu Nhị Nguyệt thật rất nhu thuận." Lý đại nương rửa tay xong đi đến nói.

"Đại nương, ta mua chút hoa quế cao." Nói xong ta đem hoa quế cao để vào tay nàng.

"Ai, tiểu Bạch, thế nào lại khách khí như vậy?" Lý đại nương cầm hoa quế cao, ý cười trên mặt cành đậm.

"Đại nương ta tới đón tiểu Nhị Nguyệt trở về." Ta cười gượng một chút, bị nàng dùng ánh mắt kia nhìn làm cho sau lưng lạnh cả người.

"Tiểu Nhị Nguyệt ở bên trong, Phù Dung đang tắm rửa cho nàng." Lý đại nương nói xong chỉ chỉ phòng trong, sau đó tràn ngập nhiệt tình nói:"Tiểu Bạch a, ngươi xem ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, hiện tại phải chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt, một đại nam nhân như ngươi thật có chút không tiện nha."

"A, ha ha ~" Ta cười gượng.

"Mỗi ngày bắt đầu đi làm việc, trong nhà chuyện lớn nhỏ đều không quản lí được, ngươi một đại nam nhân cũng sẽ không để ý kĩ càng. Hơn nữa không nói chuyện may vá quần áo làm không được, xử lí chuyện tình trong ngoài đều không tốt lắm." Lý đại nương càng nói càng hưng phấn.

"Ha ha, không có việc gì đâu đại nương, việc này còn rất sớm để nói." Ta cuối đầu nhìn dáng người chính mình một chút, ta không phải đại nam nhân a, tuy rằng không biết may vá thêu thùa, nhưng cũng là một tiểu nữ nhân hàng thật giá thật a~!

"Còn sớm cái gì, tiểu Bạch ngươi cũng đã mười tám tuổi đi, Nhị cẩu tử nhà cách vách so với người nhỏ hơn một tuổi phải không, hắn đã làm cha rồi a~." Lý đại nương, như thế nào ngươi có thể đem chuyện này ra so sánh đây.

"Ha ha ~" Ta vẫn là tiếp tục cười gượng đi.

"Cho nên tiểu Bạch ngươi cũng nên tìm thời điểm cưới một người vợ trở về đi." Lý đại nương lúc này đây còn kích động hơn so với bình thường.

"Ha ha, đại nương việc này qua một thời gian rồi nói sau, ngươi xem như ta vậy nghèo, cũng sẽ không có ai chịu đem con gái gả cho ta không phải sao? Hơn nữa ta cũng không có tiền cấp sính lễ đâu." Cười gượng, có ai nguyện ý đem nữ nhi của mình gả cho một nữ nhân a, cho dù hắn nguyện ý, ta cũng không thể cưới một nữ nhân a.

"Ai, tiểu Bạch ngươi hiện tại cũng nên chuẩn bị, ngươi xem ngươi có khả năng như vậy, còn biết chữ, trong phủ Tiêu gia ở đông thành tìm gia đinh, ngươi cũng đi nhìn xem đi, lương tháng ba lượng bạc a."

"Ha ha, cám ơn ý tốt của đại nương." Cười gượng a, tiểu Nhị Nguyệt ngươi tắm rửa như thế nào lại chậm như vậy nha TT_TT

"Tiểu Bạch, đại nương cũng không sợ ngươi chê cười, muốn hỏi thử một chút, ngươi thấy Phù Dung nhà ta như thế nào?" Lý đại nương gặp uyển chuyển không được lập tức sửa phương thức khác.

"Phù Dung cô nương a, là một cô nương không tệ, rất tốt bụng!" Nói xong ngẫm lại nhân phẩm của nàng thật là không sai, lớn lên cũng thực thanh tú, xem như cô nương có thể vào được phòng bếp ra được phòng khách a.

"Kia tiểu Bạch ngươi......" Lý đại nương.

"Ca ca ~" Tiểu Nhị Nguyệt thanh âm đáng yêu vang lên vừa đúng lúc.

"Tiểu Nhị Nguyệt, ngoan!" Ta thật vui vẻ nhìn tiểu Nhị Nguyệt được Phù Dung ôm ra, nàng là ân nhân cứu mạng của ta~.

"Ca ca ~" Tiểu Nhị Nguyệt vui tươi hớn hở chạy đến trước mặt ta.

"Xem ca ca mang đến cho ngươi cái gì nè!" Ta ngồi xổm xuống lấy mứt quả ở trước mặt tiểu Nhị Nguyệt đung đưa qua lại, thực hành dụ dỗ.

"Đường~" Tiểu Nhị Nguyệt vui tươi hớn hở với tay tới lấy.

"Ngoan ~ hồ lô"

"Hồ lô"

Vẫn là không nên tiếp tục đùa, nhanh chóng rời đi mới là chính sự, ta đem mứt quả cho tiểu Nhị Nguyệt, nắm lấy tay nhỏ bé của nàng chuẩn bị rời đi nơi "thị phi" này: "Đại nương, Phù Dung cô nương, hôm nay thật cảm ơn! Ta mang tiểu Nhị Nguyệt đi về trước."

"Tiểu Bạch, đi nhanh như vậy, ta còn chưa nói xong đâu." Đại nương bắt đầu sốt ruột, nàng còn muốn nói cho xong.

"Đại nương, ngày khác có rảnh tiếp tục tán gẫu, hôm nay sắc trời không còn sớm, ta sẽ không quấy rầy các ngươi." Nói xong, ta nắm tiểu Nhị Nguyệt chạy nhanh.

"Ai ~" Lý đại nương kiễng gót chân, đối với bóng dáng hai huynh muội vẫy tay:"Đi như thế nào nhanh như vậy!"

______Hết chương 7______