Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 12



“Đại Vương nguy rồi, văn phòng... văn phòng bị đột nhập.” - Bạch Vô Thường vừa nói vừa thở hổn hển, y vội vàng đến mức không còn quan tâm đến phép tắc mà tự ý mở luôn cửa phòng ngủ của Diêm An Bạch ra.

Diêm An Bạch nghe thấy vậy thì ông bật dậy, nhanh như một vị thần ông khoác một chiếc áo mỏng lên vai rồi nói: “Lập tức đến văn phòng, gọi cả lão Hắc nữa.”

“Lão Hắc đang chờ người ở trong văn phòng rồi ạ.” - Bạch Vô Thường nhanh nhẹn đi theo sau Diêm An Bạch.

Lúc hai người họ đến nơi, Hắc Vô Thường đã đứng đợi họ ở cửa từ nãy giờ, y lịch sự cúi đầu rồi đứng gọn sang một bên để nhường đường cho Diêm An Bạch đi vào, sau đó y cũng đi theo rồi nói: “Thần đã kiểm tra qua, không có gì bị mất cả.”

“Có dấu vết đột nhập không?” - Diêm An Bạch nhíu mày, ông nhìn xung quanh một lượt không thấy bất kì dấu vết gì của việc đột nhập cả.

“Quả thật thì nhìn sơ qua thì không có dấu vết gì, nhưng bẫy ma pháp mà ngài bảo tôi đặt đã bị phá rồi ạ.” - Bạch Vô Thường nói, hắn nhanh chóng bật phần mềm sổ sinh tử trên máy tính lên rồi quay ra cho Diêm An Bạch xem, “Sổ sinh tử đã bị đụng chạm thưa ngài.”

Diêm An Bạch sầm mặt xuống, ông suy nghĩ từ nãy giờ nhưng vẫn chưa nghĩ ra mục đích của tên đột nhập này, ông nói: “Chính xác thì ngươi có biết hắn đụng chạm vào đâu không? Tìm ngay xem hắn đã xem được gì rồi.”

Bạch Quân khẽ gật đầu, y thao tác mấy cái trên máy tính, khi kết quả hiện ra mặt y tái mét, y lắp bắp nói: “Là... là tên của Khiết tiểu thư thưa ngài.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! Diêm An Bạch giận dữ nắm chặt tay, giờ thì ông đã hiểu được phần nào mục đích của thủ phạm rồi. Ông thả người lên chiếc ghế gần đấy rồi nói: “Chuyện này rắc rối rồi đây, có khi thủ phạm là cùng một người tung tin đồn trước kia. Bạch Vô Thường, bây giờ ta cần ngươi nguỵ tạo một thứ.”

“Thần hiểu rồi, ngài muốn nguỵ tạo thứ đó phải không ạ? Nhưng sẽ rắc rối lắm nếu chuyện đó bị lộ ra đấy ạ.” - Bạch Vô Thường thở dài nói. Dù có là Diêm Vương đi chăng nữa nhưng để gánh hậu quả của chuyện này có hơi...

“Thưa Đại Vương, thần nghĩ không cần nguỵ tạo đâu ạ. Chúng ta chỉ cần sao chép thêm một bản rồi ghi những thông tin sai lệch vào. Nếu bị lộ thì cũng có thể lấy lí do tránh bị xem trộm mà đối phó.” - Hắc Vô Thường nói.

“Hừm...” - Diêm An Bạch ngả người về phía sau, ông suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Cũng được, cứ làm theo lời Lão Hắc nói đi. Còn nữa Lão Hắc, ngươi nhanh chóng cử người đi điều tra về tên chuột nhắt này ngay đi. Sẽ thật mất mặt nếu người ngoài biết ở trong Diêm Điện có chuột đấy.”

“Thần rõ rồi, thần sẽ ngay lập tức điều thêm người đi bắt chuột theo ý của ngài.” - Hắc Vô Thường nói rồi y nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới của y để giao nhiệm vụ.

“Còn nữa, chuyện này không cần nói cho tên nhóc ấy biết. Càng giữ bí mật càng tốt.” - Diêm An Bạch nói, rồi ông lôi trong ngăn kéo bàn làm việc của mình ra một chiếc vòng tay. “Ta nghĩ chúng ta nên thực hiện kế hoạch kĩ càng hơn. Trước mắt thì ta sẽ đưa con bé cái vòng tay này để dễ theo dõi linh lực của nó hơn. Ngoài ra cũng cần để ý đến mấy người từ Thiên Cung xuống, ta sợ họ sẽ phát hiện ra thần khí của con bé, khả năng cũng ít thôi nhưng vẫn phải để phòng.”

“Vâng thưa ngài.” - Cả Bạch Vô Thường lẫn Hắc Vô Thường đồng thanh nói.

“Nếu không còn chuyện gì thì giải tán đi. Ta rất mong chờ tin tức về tên chuột nhắt hôm nay đấy.” - Diêm An Bạch nói rồi ông đứng dậy rời khỏi.

“Lão Hắc, ông nghĩ sao?” - Bạch Vô Thường thở dài, xem chừng từ bây giờ y sẽ vô cùng bận rộn đây.

“Tất nhiên là phải tóm được tên chuột nhắt ấy theo lời Đại Vương rồi bắt hắn trả giá. Thời điểm này ta nghĩ sẽ có chút bận rộn nhưng ông đừng nghẻo đấy.” - Hắc Vô Thường nhếch mép cười nhìn Bách Vô Thường.

“Cảm ơn ông đã lo lắng cho tôi nhưng ông nên lo cho bản thân thì hơn đấy, tôi nghĩ tên chuột nhắt này không dễ bắt đâu.” - Bạch Vô Thường cười khẩy.

“Chậc, tôi đi đây, gặp lại sau.” - Hắc Vô Thường chép miệng một cái rồi bỏ đi, y đang thấy khó chịu vì lời nói của Bạch Vô Thường không phải do hắn ta nói sai mà vì chính y cũng nghĩ như vậy.

Ở Điện dành cho khách lúc này, Kim Tra đang ngồi trong phòng lật lại mấy tài liệu mà anh ta đã tra được, anh ta nở nụ cười thoả mãn. Chợt anh ta nhìn về phía cửa sổ rồi nói: “Vào đi F, không cần gõ cửa.”

Ngay lập tức, cửa sổ được mở ra và một thân ảnh từ bên ngoài phi như bay vào phòng. Y kính cẩn hành lễ với Kim Tra rồi nói: “Thưa đại nhân, đã có kết quả điều tra rồi ạ.

“Tốt lắm, quả nhiên là anh mà. Ta đã không nhầm khi tin tưởng anh. Báo cáo đi.” - Kim Tra nhếch mép cười, anh ta ngồi vắt chéo chân, tựa tay vào cằm rồi nói.

“Tôi đã xem qua sổ tử thần, quả nhiên như ngài nói không có tên của cô gái ấy.”

“Phải, cô ấy không phải con người. Cũng không phải yêu. Cô ấy là “thần”. Nhưng lạ là linh khí của cô ta đang bị trói buộc bởi thứ gì đấy. Trước mắt thì tôi sẽ tìm ra thứ trói buộc cô ấy và đưa cô ấy về đúng nơi cô ấy thuộc về.” - Kim Tra mỉm cười, anh ta nói tiếp: “Tôi còn cần cậu làm vài chuyện nữa đây.”

“Bất cứ thứ gì mà ngài giao phó, thưa đại nhân.” - F lễ phép nói.

“Tin đồn, hãy đi loan tin đồn về thân phận thật sự của cô gái ấy.” - Kim Tra nở nụ cười thoả mãn, anh ta nói tiếp: “Chúng ta không cần trực tiếp nhúng tay vào để đặt cô ấy vào đúng chỗ, sẽ có người khác thay chúng ta làm thế.”

“Ý ngài là...” - F nuốt nước bọt, y có thể phần nào đoán ra được kế hoạch của Kim Tra đại nhân nhưng để thực hiện được nó là cả một vấn đề.

“Phải, cậu thông minh lắm. Hãy truyền đi những gì tôi đã viết trong này. Tuy tôi không chắc có đúng sự thật không, nhưng hãy cứ loan tin đi biết đâu lại trúng? Đằng nào chúng ta cũng không mất gì cả.” - Kim Tra nói rồi đưa một tờ giấy cho F.

F cẩn thận đón nhận tờ giấy, y nhìn liếc đọc qua một lượt những nội dung được ghi trong đó rồi nói: “Tại hạ hiểu rồi, vậy tại hạ xin phép cáo lui.” Nói xong y biến mất cùng với làn gió lạnh của buổi đêm.