Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 14



“Nhị lang thần đại nhân!” - Từ đây có thể thấy ở phía xa kia Hắc Vô Thường đang vội vã bay đến chỗ họ, y lớn giọng gọi. Cũng không mất quá nhiều thời gian để y có thể đến được tới chỗ hai người họ.

“Tôi đã phải đi kiếm ngài khắp nơi đấy ạ, sao ngài lại ở đây...” - Hắc Vô Thường vừa nói vừa thở hổn hển, y đã phải dùng hết công lực để đến được đây trong vòng 5 phút. Y ngẩng mặt lên, trước mặt y lúc này không chỉ có Nhị lang thần Dương Tiễn mà còn có Khiết Tử Tịnh, trong một giây y đã bị sốc đến nỗi không nói được gì, sau khi đã định thần lại, y lắp bắp nói: “Thiếu... thiếu phu nhân...”

Khiết Tử Tịnh khẽ gật đầu với Hắc Vô Thường. Nhìn người vừa đến với bộ trang phục combo màu đen huyền bí kia, trái ngược hẳn với người lúc sáng nay, cô có thể đoán ra đây chính là Hắc Vô Thường một trong hai người thư kí của Diêm Vương đại nhân.

“Anh có sao không?” - Cô hỏi.

“Thần ổn, thưa phu nhân.”

Hắc Vô Thường đang cảm thấy rất ba chấm, y không ngờ rằng Nhị lang thần Dương Tiễn đã gặp mặt thiếu phu nhân rồi. Ánh mắt y dời mắt xuống chiếc vòng tay bằng bạc trên tay thiếu phu nhân, y khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão Bạch đã hoàn thành nhiệm vụ của ông ta. Nếu vậy thì y không cần lo rằng Nhị lang thần sẽ phát hiện ra chuyện gì.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” - Dương Tiễn nghiêm giọng nói. Ánh mắt của ông ta vẫn đặt trên người Khiết Tử Tịnh, lại nhìn xuống Hao Thiên Khuyển ở dưới chân. Bình thường con chó này chỉ cần người lạ đến gần ông ta là đã sủa inh ỏi lên rồi, ấy vậy mà lần này cô bé kia va phải ông ta mà con chó này lại không hề có phản ứng gì. Chuyện này cần phải lưu tâm.

Hắc Vô Thường quan sát kĩ khuôn mặt của Dương Tiễn một lúc, sau khi y đã xác nhận rằng ông ta không hề có cảm giác nghi ngờ gì mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Y khẽ cúi đầu rồi nói: “Ngay sau khi hay tin ngài đến, thần đã ngay lập tức đi đón ngài nhưng lại không tìm thấy ngài đâu, lại nghe được từ cận vệ của ngài rằng ngài đang ở đây.”

“Ừm, ta muốn đi dạo một chút.” - Dương Tiễn khẽ gật đầu nói.

Khiết Tử Tịnh cảm thấy cô không nên ở đây để cản trở hai người nữa, cô cúi chào hai người họ rồi nhẹ nhàng nói: “Xem chừng ta không nên ở đây làm phiền hai người nữa, ta xin phép cáo lui.”

“Dạ không có phiền gì đâu thưa thiếu phu nhân, để thần gọi người đến đưa phu nhân về phủ.” - Hắc Vô Thường lễ phép nói. Tuy nói vậy nhưng trong lòng y đang muốn cô rời đi hơn bao giờ hết, bởi y muốn tách cô và Dương Tiễn ra càng nhanh càng tốt. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! “Không cần đâu, ta quay lại thưởng trà ngay đình nhỏ kia thôi. Vậy xin phép ngài Nhị lang thần đại nhân, rất xin lỗi vì hành động khiếm nhã ban nãy của tôi.” - Khiết Tử Tịnh nở một nụ cười nhẹ, rồi cô quay người lại rời đi. Ngay khi cô vừa rời đi được mấy bước, thì cô đã cảm giác được dưới chân cô đang có một thứ gì đó mềm mềm, Khiết Tử Tịnh cúi xuống nhìn thì thấy một chú chó mực đang rúc vào chân cô.

“Gâu!” - Nó nhìn cô, nó vừa sủa vừa lắc đuôi cứ như thể nó không muốn để cô đi vậy.

“Hao Thiên Khuyển, quay lại.” - Dương Tiễn lạnh lùng ra lệnh với con chó.

Nhưng con chó vẫn không dừng lại cũng không nghe lời Dương Tiễn như mọi khi, nó vẫn cứ quấn lấy người Khiết Tử Tịnh. Khiết Tử Tịnh cũng không còn cách nào khác, cứ để nó quấn lấy người như vậy thôi.

“Hao Thiên Khuyển.”

“Quay lại đây.”

Vẫn không có phản ứng. Dương Tiễn nhíu mày, thường ngày Hao Thiên Khuyển nhất mực nghe theo lời ông ta, hôm nay lại vì quấn người khác mà không thèm quan tâm đến lời ông nói. Chuyện này quả nhiên rất kì lạ, à không ngay từ khi Hao Thiên Khuyển quấn người lạ là ông đã thấy lạ rồi mới đúng. Không lẽ nào, cô bé này thật sự chính là...

“Này, cô là ai?” - Dương Tiễn lạnh lùng hỏi.

Khiết Tử Tịnh nghe vậy có chút tức giận, cô nhìn ông ta trông cũng ra dáng người đàn ông lịch lãm ra phết đấy chứ, thế mà lại hỏi cô một câu thô lỗ như thế. Nhưng vì nể tình ông ta là một nhân vật quan trọng nên cô sẽ cố gắng nhịn một chút. Khiết Tử Tịnh mỉm cười, cô khẽ nhún nhẹ chân rồi nói: “Ôi, tôi xin lỗi ngài, tôi thất lễ quá. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khiết Tử Tịnh hiện tại là thiếu phu nhân của Diêm Gia.”

Dương Tiễn nghe câu trả lời của cô thì có chút bất ngờ, ông nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt. “Đây chính là con nhóc trong lời đồn sao... nhìn kĩ thì cũng đáng yêu đấy chứ.” - Ông ta nghĩ. Vốn ông ta cũng không tin rằng lời đồn ấy là thật, nhưng nhìn dáng vẻ bám người của Hao Thiên Khuyển kia thì ông ta cũng phải tin một phần. Nhưng... Ông ta bất giác đưa tay lên sờ vào đôi mắt thứ ba của bản thân, “Thứ này lại không có phản ứng gì.”

Có vẻ như Hắc Vô Thường cũng đã nhận ra được rằng thái độ của Dương Tiễn đã thay đổi, y ngay lập tức chen vào nói: “Thưa Nhị lang thần đại nhân, Diêm Vương nói muốn gặp ngài đấy ạ.”

Dương Tiễn chép miệng một cái, ông liếc nhìn Hắc Vô Thường bằng ánh mắt khó chịu, nghĩ lại thì ông thấy tên này hành động kì lạ thật. Nếu giờ ông tách cô nhóc kia ra ở đây thì có khả năng ông sẽ không được gặp lại con nhóc ấy nữa. Trong đầu ông chợt loé lên một ý tưởng, ông nói: “Vậy thì xin phiền cô nhóc giữ con chó này giùm ta một chút, ta sẽ quay lại ngay rồi đem nó về sau. Nó cứ quấn cô như vậy thì hiện tại ta không còn cách nào để tách nó ra cả.”

Hắc Vô Thường nuốt nước bọt, y có thể nhận ra ngay rằng Dương Tiễn đang dùng con chó để lấy lí do gặp mặt Khiết Tử Tịnh lần nữa. Tuy rất muốn ngăn cản nhưng y tạm thời không có cách nào để đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Dương Tiễn nên y đành phải im lặng.

“Được thôi, ta sẽ giữ giùm ngài.” - Khiết Tử Tịnh vui vẻ đồng ý, “Có vẻ như ông ta đã thay đổi thái độ rồi thì phải.” Cô nghĩ.

“Vậy thì ta xin phép.” - Dương Tiễn khẽ gật đầu với cô rồi lại quay sang Hắc Vô Thường, ông ta vẫn giữ thái độ lạnh như băng nói chuyện với y: “Dẫn đường đi.”

“Thần xin phép thưa phu nhân, chúc người thưởng trà vui vẻ.” - Hắc Vô Thường khẽ cúi đầu với cô rồi y nhanh chóng dẫn đường cho Dương Tiễn rời đi.

Sau khi hai người kia đã rời đi, Khiết Tử Tịnh thở dài, cô cúi xuống nhìn con chó đang quẫy đuôi dưới chân mình kia nói rồi bước đi hướng về phía đình nhỏ mà A Loan đang đợi sẵn: “Chúng ta cũng đi thôi, chó con.”

“Gâu!”

Từ phía xa A Loan đã thấy Khiết Tử Tịnh đang tiến lại gần, y khẽ cúi chào rồi nhanh chóng bày biện những thứ cần thiết cho buổi thưởng trà ra.

“Mời phu nhân ngồi.”

“Cảm ơn cô.” - Khiết Tử Tịnh gật đầu.

Hao Thiên Khuyển cũng ngoan ngoãn nằm dưới bên cạnh chân của cô. Nó không quấy nháo cũng không hề sủa.

“Chó con, em có muốn ăn bánh quy không?” - Khiết Tử Tịnh lấy một chiếc bánh quy rồi cúi xuống giơ ra cho Hao Thiên Khuyển.

“Gâu!” - Nó sủa rồi gặm lấy miếng bánh cô đưa cho vào miệng nhai ngon lành.

A Loan nghiêng đầu nhìn con chó dưới chân phu nhân, y thắc mắc rằng tại sao phu nhân chỉ đi dạo một chút thôi mà đã nhặt được con chó mực này ở đâu về vậy...

“Phu nhân người nhặt được con chó này ở đây vậy ạ?” - Y hỏi.

“Grừ... gâu gâu!” - Nó tức giận sủa như muốn lao vào cắn xé y vậy. A Loan sợ hãi bất giác lùi về phía sau vài bước.

Khiết Tử Tịnh thấy vậy thì thò tay xoa đầu nó trấn an, cô nói: “Không phải nhặt được đâu, nó là chó của Nhị lang thần đại nhân, Hao Thiên Khuyển đấy.”

“Hả!!! Thật sao ạ?” - A Loan ngạc nhiên hỏi lại, mà khoan đã rốt cuộc phu nhân của cô đã gặp Nhị lang thần đại nhân khi nào vậy chứ???

“Tất nhiên rồi, cô không thấy nó oai phong thế này à?” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười nói.

Có vẻ Hao Thiên Khuyển cũng hiểu được rằng Khiết Tử Tịnh đang khen nó, nó ưỡn người lên đứng thẳng lại rồi làm ra vẻ ngầu lòi hết chỗ chê.

“Con chó này đúng là tự luyến thật.” - A Loan thầm nghĩ trong đầu.