Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 17



“Em thực sự muốn tới đây?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi, hắn nhìn căn chung cư trước mặt, đây là một căn chung cư khá thấp, nhỏ và trông có vẻ bình dân.

“Hồi trước em sống ở đây, em muốn về lấy một ít đồ.” - Khiết Tử Tịnh trả lời. Cô kéo tay hắn bước vào căn chung cư.

“Chào cháu, Tiểu Tịnh. Dạo này cháu đi đâu mất hút thế?” - Bác quản lý chung cư từ xa đã thấy bóng dáng Khiết Tử Tịnh, bác ấy liền dơ tay lên cao vẫy vẫy tay chào cô.

Khiết Tử Tịnh thấy bác ấy vẫy tay với mình, cô cũng mỉm cười vẫy tay lại rồi nhanh chân chạy đến chỗ bác quản lý, cô vui vẻ nói: “A bác quản lý, lâu không gặp bác. Dạo này bác có khỏe không?”

“Bác vẫn khoẻ, còn cháu thì sao?” - Bác quản lý đáp lại, bác ấy nhìn về phí đằng sau Khiết Tử Tịnh rồi khẽ che miệng cười, bác ấy hỏi: “Ô kìa, cậu thanh niên đằng sau cháu là ai thế?”

“Chào bác, cháu là Diêm Thừa Ngạo. Cháu là chồng của Tiểu Tịnh, cảm ơn bác thời gian qua đã chăm sóc cho cô ấy.” - Diêm Thừa Ngạo vừa được nhắc đến thì hắn đã vui như hội, hắn bắt tay bác quản lý chung cư rồi nói.

“Ra là chồng mới cưới của Tiểu Tịnh à? Chào cháu.” - Bác quản lý mỉm cười nói với hắn rồi lại quay sang Khiết Tử Tịnh nói một tràng dài: “Coi kìa Tiểu Tịnh, cháu lấy chồng hồi nào mà không nói cho bác biết? Hai đứa đã quen nhau lâu chưa? Quen nhau thế nào? Đã quen với cuộc sống hôn nhân chưa? Hai đứa có dự định gì sau khi kết hôn chưa? Tính sinh mấy đứa?....”

Diêm Thừa Ngạo và Khiết Tử Tịnh nghe bác quản lý hỏi một tràng dài mà đơ luôn, hoàn toàn không chen chân vào được. Khiết Tử Tịnh khẽ cúi đầu nói: “Bác ơi, giờ bọn cháu có việc bận nên đi trước đây ạ. Gặp lại bác sau.” Nói xong, cô nhanh chóng kéo Diêm Thừa Ngạo chạy vào bên trong căn chung cư.

“Phù, nguy hiểm thật.” - Khiết Tử Tịnh vừa bước vào thang máy xong, cô bấm thang máy rồi chống tay vào đầu gối rồi thở dốc.

Diêm Thừa Ngạo thản nhiên đứng bên cạnh cô, hắn vỗ nhẹ lưng cô rồi an ủi: “Bà xã vất vả rồi.”

Khiết Tử Tịnh lườm hắn một cái, rõ ràng là hắn đang khịa cô mà. Nhìn bộ dạng bình thản của hắn làm cô rất dỗi bực mình, cô nói: “Đáng ra tôi không nên cho anh đi cùng. Hừ, chẳng được tích sự gì cả.”

Diêm Thừa Ngạo khẽ thở dài, hắn trực tiếp nhấc bổng người Khiết Tử Tịnh lên rồi vác lên vai, hắn nói: “Phu nhân đã mệt rồi, từ bây giờ anh sẽ vác em đi đến mọi chân trời góc bể.”

“Cái... Anh đang làm cái gì vậy hả? Mau thả tôi xuống.” - Khiết Tử Tịnh đỏ mặt, cô vừa giẫy dụa vừa hét lên.

Vừa đúng lúc này cửa thang máy được mở ra, hắn vác cô ra ngoài thang máy mặc cho sự giãy dụa của cô. Trong lúc hai con người kia đang tình tứ thì một giọng nói trầm ấm vang lên: “Ơ kìa Tử Tịnh. Anh vừa từ nhà em đi ra, định gặp em nhưng em không có nhà, may là gặp em ở đây.”

Khiết Tử Tịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngoái đầu lại nhìn người thanh niên vừa cất tiếng nói. Cô mỉm cười: “A chào anh Dận Kỳ.”

“Chào em, dạo này không thấy em ở trường.” - Dận Kỳ tiến lại gần hai người họ, y mỉm cười chào lại. Nói xong y mới nhận ra được tình hình lúc này, y liếc nhìn Diêm Thừa Ngạo đang vác Khiết Tử Tịnh trên tay rồi hỏi cô: “Em bị bắt cóc à?”

Diêm Thừa Ngạo ho khan một tiếng, hắn cũng liếc nhìn lại cái tên vừa liếc xéo mình kia, hắn hỏi: “Phu nhân, tên này là ai?”

“Đây là Dận Kỳ, đàn anh khoá trên trong trường của em. Anh Dận Kỳ, đây là Diêm Thừa Ngạo, ừm à... là... là chồng của em.” - Khiết Tử Tịnh lần lượt giới thiệu hai người họ, khi giới thiệu đến Diêm Thừa Ngạo cô có chút ngại ngùng.

Chồng? Dận Kỳ nghe cô nói thì đơ người, Khiết Tử Tịnh đã có chồng rồi sao?

“Chồng... Em ấy vừa gọi mình là chồng...” Diêm Thừa Ngạo vừa được Khiết Tử Tịnh gọi là chồng thì mặt hắn phởn lên trông thấy, hắn ngạo mạn nói với Dận Kỳ: “Thì ra cậu là đàn anh của vợ tôi, lần đầu gặp mặt. Hân hạnh. Nhưng cũng đến lúc chúng tôi phải đi rồi, gặp lại anh sau.” Hắn nói xong rồi vác cô đi thẳng.

“A... khoan... Vậy em đi trước đây anh Dận Kỳ, chào anh.” - Khiết Tử Tịnh vừa nói vừa vẫy tay chào tạm biệt Dận Kỳ.

“Ừm, chào em. Gặp lại em sau.” - Tuy vẫn còn đang hoang mang khó hiểu nhưng Dận Kỳ vẫn đáp lại lời chào của Khiết Tử Tịnh.

“Em không nên đến gần hắn ta.” - Diêm Thừa Ngạo nói, hắn cảm thấy tên Dận Kỳ kia có gì đó không tốt.

“Sao vậy? Anh ghen hả?” - Khiết Tử Tịnh khẽ cười nói.

“Còn lâu. Sao anh phải ghen với tên đó chứ?” - Diêm Thừa Ngạo bĩu môi.

“Vâng vâng, anh không ghen nhưng anh đi nhầm đường rồi kìa. Em sống ở phòng 402, ở đầu bên kia cơ.” - Khiết Tử Tịnh cố gắng nhịn cười không phát ra thành tiếng, cô chỉ về phía ngược lại hai người họ đang đi rồi nói.

Diêm Thừa Ngạo khẽ ho khan, hắn vỗ mông cô một cái, hắn nói: “Em không nói cho anh biết rồi lại trách anh nhầm đường hm? Đúng là hư đốn.” Nói rồi hắn xoay người lại, vác cô đi thẳng về phòng.

Khiết Tử Tịnh bị vỗ mông, tuy cô không đau lắm nhưng vẫn cảm thấy ấm ức vì cô bị hắn đối xử như trẻ con vậy. Thoáng chốc, cô trông thấy một bờ mông cong cong ở trước mặt, cô khẽ mỉm cười rồi vỗ “tét” một phát thật mạnh vào mông hắn.

Diêm Thừa Ngạo nhíu mày nhìn cô nhóc nghịch ngợm kia, hắn cố nhịn đau rồi đặt cô xuống đất: “Nếu em còn nghịch như thế, thì anh sẽ không kiềm chế được đâu đấy.” Hắn ghé sát vào mặt cô, nói.

“Anh... anh nói linh tinh...” - Khiết Tử Tịnh đỏ mặt, nói rồi cô nhanh chóng quay người lại, dùng vân tay để mở cửa phòng.

“Cạch” - Cánh cửa phòng được mở ra.

“Hừm, căn phòng này không đến nỗi tệ.” - Diêm Thừa Ngạo vừa vào phòng vừa nói. Căn phòng này tuy không rộng cũng không có gì đặc sắc nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng, cách bài trí cũng rất phù hợp với căn phòng này.

“Anh đừng có mà làm rối tung lên đấy.” - Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, cô nhìn căn phòng lạnh lẽo do thiếu hơi người từ lâu này, trong lòng có chút buồn.

“Em định lấy gì?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi, hắn tò mò đi nhòm ngó khắp căn phòng, ánh mắt của hắn dừng lại ở một bức ảnh trên kệ. Hắn cầm bức ảnh lên để ngắm kĩ nó hơn. Trong đó chính là hình ảnh Khiết Tử Tịnh khi còn nhỏ, tầm 10 tuổi, cô đang nở nụ cười tươi tắn, vừa mang nét ngây ngô lại rất đáng yêu. Hắn nhìn quanh nhà một lượt, sau khi chắc chắn Khiết Tử Tịnh đang không ở đây thì hắn nhanh nhẹn đút tấm ảnh vào trong túi áo, hắn quyết định sẽ thó tấm ảnh này về.

“Em xong rồi đây.” - Khiết Tử Tịnh từ trong phòng ngủ bước ra, trên tay cô xách một cái túi nhỏ. “Em lấy điện thoại và một vài thứ đồ dùng khác.”

“Điện thoại? Không phải anh đã đưa cho em một cái rồi sao?” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày, hắn khó hiểu hỏi lại.

Khiết Tử Tịnh cầm điện thoại trên tay, cô khẽ lắc đầu với hắn rồi nói: “Cái này khác chứ, có nó em mới liên hệ được với mấy người quen của em.”

“Người quen?” - Tự dưng trong đầu Diêm Thừa Ngạo hiện lên cái tên “Dận Kỳ”, hắn ta bực dọc nói: “Cần gì phải liên hệ với hắn ta làm gì?”

“Hả? Ý anh là sao? Em vẫn phải liên lạc lại với một đứa bạn thân và gia đình nữa chứ.” - Khiết Tử Tịnh khó hiểu hỏi lại.

“À... ra vậy.” - Diêm Thừa Ngạo thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải cô ấy muốn liên lạc lại với tên đáng ghét kia.

“Reng... reng... reng” - Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Khiết Tử Tịnh nhìn thấy tên người gọi thì vội nhắc máy lên nghe, cô chưa kịp nói gì thì bên kia điện thoại một giọng nữ đã vang lên: “Con nhóc kia!!! Sao đến bây giờ cậu mới trả lời điện thoại của mình hả??”

“Bạch... Bạch Duệ...”

“Rốt cuộc cậu đã biến đâu mất mấy tuần nay thế hả?” - Phía bên kia đầu dây vẫn chưa nguôi cơn giân.

“Có vài chuyện... Mình sẽ giải thích với cậu sau.” - Khiết Tử Tịnh thở dài đáp lại, cô cảm giác không nên nói gì với Bạch Duệ ngay bây giờ.

“Hả? Ý cậu là sao...” - Bạch Duệ chưa kịp nói hết câu thì Khiết Tử Tịnh đã xen vào: “Mình sẽ gửi địa chỉ mới của mình lại cho cậu, giờ mình bận rồi. Mình cúp nhé.” Khiết Tử Tịnh nói rồi nhanh chóng cúp máy.

Phía bên kia đầu dây, Bạch Duệ thở dài nhìn màn hình điện thoại. Cô nhóc này vẫn thế chẳng thay đổi gì cả.

“Ting.” - Điện thoại Bạch Duệ vang lên một tiếng, là tin nhắn của Khiết Tử Tịnh. Bạch Duệ liền mở ra xem, ngay sau khi cô vừa đọc địa chỉ được gửi đến thì cô ngay lập tức chạy ngay xuống nhà hỏi người vú nuôi của cô: “Vú, dạo gần đây có tin gì từ cha con không?”

“Dạ có thưa tiểu thư.” - Người vú nuôi kia lễ phép trả lời.

Nghe đến đây Bạch Duệ vò đầu bứt tai, cô bực dọc hỏi: “Sao vú không nói cho con biết?”

“Là tiểu thư đã nói với vú rằng không cần thiết báo cáo tin từ cha người cho người mà?” Vị vú nuôi kia nhìn Bạch Duệ đang bối rối thì khó hiểu hỏi lại.

“Chậc, vậy bây giờ vú hãy đem toàn bộ số tin tức ấy lên cho con đi. Con đang cần gấp lắm.” - Bạch Duệ nói, rồi y quay trở lại phòng của mình.

Về phía Khiết Tử Tịnh và Diêm Thừa Ngạo lúc này, sau khi cô lấy xong đồ đạc thì hai người nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa trò chuyện vô cùng rôm rả. Bên ngoài căn chung cư đã có một chiếc xe đen đỗ sẵn, thấy bóng dáng Khiết Tử Tịnh vừa bước ra khỏi cửa chính, người trong xe mở cửa xe rồi bước ra ngoài, y tiến lại gần chỗ Khiết Tử Tịnh rồi cúi đầu, lễ phép nói:

“Tiểu thư, lão gia đã ra lệnh cho thần đến đây để đón người trở về.”