Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 19



Khiết Tử Tịnh nhìn người con gái trước mặt, trái ngược với vẻ niềm nở của Nhược Vũ, cô chỉ ậm ờ cho có rồi lướt nhanh qua nó, cô lạnh nhạt nói: “Tôi lên gặp ông đây.”

“Ơ kìa chị...” - Nhược Vũ tỏ vẻ đáng thương yếu đuối, y cố níu giữ Khiết Tử Tịnh lại nhưng cũng vô ích.

“Tôi không muốn để ông đợi lâu, không phí thời gian chơi với hai người nữa.” - Nói rồi Khiết Tử Tịnh kéo Diêm Thừa Ngạo lên trên lầu.

Diêm Thừa Ngạo không phản kháng, để mặc cho Khiết Tử Tịnh kéo mình đi, được vài bước hắn ta ngoái đầu lại nhìn hai người kia thân thiết tình dì ý cháu mà cảm thấy bực bội. Rõ ràng Khiết Tử Tịnh bảo bối của hắn mới là con ruột của bà ta nhưng bà ta lại đối xử với cô không bằng một góc của đứa cháu kia. Hắn định quay đầu lại và nói gì với cô, nhưng vừa quay đầu lại nhìn cô thì đã thấy cô đang nhìn hắn, cô nói: “Đừng nói gì cả.”

Nói rồi Khiết Tử Tịnh đưa tay gõ cửa căn phòng trước mặt, cô khẽ lên tiếng gọi: “Ông ơi, con vào được không?”

Trong phòng cũng vọng ra một tiếng nói, tuy có phần yếu ớt nhưng vừa nghe là biết có uy lực lớn: “Tiểu Tịnh à? Vào đi cháu.”

Cửa được mở ra, lão quản gia già bên nãy từ bên trong đi ra, lão cúi đầu chào hai người rồi rời đi.

“Xem nào, xem ra cháu cũng đã kết hôn rồi nhỉ? Kết hôn mà không báo cho ta biết.” - Từ trên giường nhìn thấy cháu gái mình và một tên đàn ông lạ đi vào, Khiết Hiên nói. Ban đầu ông không tin lắm khi nghe báo cái của quản gia, nhưng sau khi được nghe thêm về sự việc ban nãy ở dưới nhà cũng như tận mắt nhìn thấy đứa cháu rể của mình thì ông xem chừng mới tin được một chút.

“Có vài việc đã xảy ra, vậy nên cháu chưa thể báo với ông được. Cháu xin lỗi.” - Khiết Tử Tịnh đến bên giường của Khiết Hiên, cô ngồi thấp xuống để cho Khiết Hiên dễ xoa đầu mình hơn, Khiết Tử Tịnh mỉm cười nhìn ông nội, cô hướng tay về phía hắn rồi giới thiệu: “Ông, đây là Diêm Thừa Ngạo, chồng cháu. Còn đây là Khiết Hiên, ông nội của em, cũng là gia chủ của Khiết gia.”

“Chào ông nội, cháu xin lỗi vì không đến gặp được ông sớm hơn.” - Diêm Thừa Ngạo khẽ cúi đầu chào Khiết Hiên, hắn lễ phép nói. Nhìn ông nội của cô, có vẻ là người hiền lành.

Khiết Hiên nhìn hắn một lượt, dò xét hắn. Rồi ông khẽ thở dài, “Đúng là lão già chết tiệt.” - Ông nghĩ, rồi lại gật đầu với hắn một cái.

Sau khi Khiết Hiên và Khiết Tử Tịnh nói chuyện với nhau xong, thì cũng đã là chiều tối.

“Cháu có muốn ở lại ăn tối không?” - Khiết Hiên hỏi. Khiết Tử Tịnh khẽ lắc đầu, ánh mắt cô đượm buồn, cô nói: “Dạ không đâu ạ, nếu cháu làm thế mẹ sẽ không vừa ý.”

Khiết Hiên nghe vậy, ông khẽ thở dài, ông nắm tay đứa cháu nhỏ của mình rồi nói: “Cháu không cần để ý đến nó, cháu là người Khiết gia vì vậy nên cháu có quyền làm mọi thứ cháu muốn.”

“Không đâu ạ, nếu thế thì cháu cũng cảm thấy khó chịu nữa. Vả lại cháu đã hứa sẽ ăn tối cùng Thừa Ngạo, chỉ hai đứa tối nay rồi.” - Khiết Tử Tịnh lúng túng gãi đầu, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, ngại ngùng nói.

Diêm Thừa Ngạo đang đứng một bên hóng hớt, hắn ta nghe vậy thì có chút hoang mang. Rốt cuộc hắn đã hứa với cô khi nào thế nhỉ? Hôm qua? Sáng nay? Hừm, nhưng thôi kệ đi, miễn là phu nhân của hắn thích là được.

“Hừm, ông hiểu. Tiểu Tịnh, cháu ra ngoài đợi một chút, ông có chuyện muốn nói với Thừa Ngạo. Được không?” - Khiết Hiên vừa xoa đầu Khiết Tử Tịnh vừa nói.

“Cháu ấy ạ?” - Diêm Thừa Ngạo ngạc nhiên chỉ tay vào bản thân hỏi lại.

Khiết Hiên nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, Khiết Tử Tịnh cũng quay sang nói với hắn là: “Anh yên tâm, ông nội em rất dễ tính.” Nói rồi cô ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, ngồi trên hành lang chờ đợi.

“Ô kìa, chị họ. Chị đang làm gì ở đây vậy? Anh chồng đẹp trai của chị đâu?” - Nhược Vũ từ căn phòng bên cạnh bước ra, cô ta ngạo mạn liếc nhìn Khiết Tử Tịnh. Từ trước đến nay cô ta luôn có những gì mà Khiết Tử Tịnh hằng mong ước: tình yêu thương của mẹ cô, người cô thích thầm... Tất cả mọi thứ mà Khiết Tử Tịnh có hay là muốn, cô ta đều cướp đi mọi thứ.

“Anh ấy đang nói chuyện với ông.” - Khiết Tử Tịnh trả lời ngắn gọn. Lúc trước cô từng rất căm ghét đứa em này, nhưng giờ đây cô cũng không còn cảm thấy căm ghét nữa, tất cả đối với cô bây giờ cũng không còn gì là quan trọng nữa. Có lẽ bởi vì cô biết rằng, cô đã chết và đồng thời không còn liên quan gì đến gia đình này nữa.

Nhược Vũ nhìn về phía căn phòng của Khiết Hiên, hình như cô ta vừa nảy ra một ý tưởng gì đó, cô ta quay lại mỉm cười với Khiết Tử Tịnh, nói: “Hay là ông nội đã tính cho chị làm người thừa kế rồi chăng? Nè, chồng chị cũng rất được đó, hay là, chị nhường cho em đi?”

“Tại sao tôi phải nhường cho cô? À khoan, nghĩ lại thì dù tôi có nhường thì cũng cô cũng không có được anh ấy đâu.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười đáp lại, tất nhiên rồi, Nhược Vũ và Diêm Thừa Ngạo âm dương tách biệt làm sao có thể đến bên nhau?

“Hể, chị có vẻ tự tin gớm nhỉ? Nhưng chị thử nghĩ xem, từ trước đến nay có thứ gì tôi muốn mà không có được chưa?” - Nhược Vũ vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ ngạo mạn áY của cô ta.

Khiết Tử Tịnh nghe vậy, cô khinh bỉ nói với cô ta: “Vậy thì em họ đáng yêu của chị ạ, em cũng nên nếm thử cảm giác thất vọng một lần cho biết đi. À không phải em cũng đã từng thất bại một lần rồi hay sao?

“Chị...” - Phải Nhược Vũ từng thất bại trong việc giành lấy tình cảm của ông nội cô ta - Khiết Hiên. Vì vậy khi bị Khiết Tử Tịnh nói trúng tim đen, cô ta cứng họng không nói được gì thêm nữa.

“Hừ, tôi không rảnh mà đôi co với chị. Chị cứ đợi đấy.” - Nhược Vũ hừ một tiếng, nhìn khuôn mặt bình thản của Khiết Tử Tịnh, cô ta phát cáu lên rồi nhanh chóng rời đi.

“Có chuyện gì vậy? Trông em có vẻ vui.” - Diêm Thừa Ngạo hỏi, hắn mới từ phòng Khiết Hiên bước ra đã thấy Khiết Tử Tịnh đang nở một nụ cười rất chi là đắc ý.

“Không có gì. Anh đã nói chuyện gì với ông nội vậy?” - Khiết Tử Tịnh ngoái đầu lại nhìn hắn, cô hỏi.

“Không có gì. Ông chỉ dặn anh vài thứ thôi.” - Diêm Thừa Ngạo khẽ mỉm cười, hắn trả lời cô bằng lời nói dối không chớp mắt. Hắn không thể và cũng không muốn nói với cô sự thật về những gì Khiết Hiên đã nói cho hắn biết. Hắn nắm chặt bàn tay, chuyện như thế mà phụ vương hắn cũng giấu hắn hay sao.

“Chúng ta về nhà thôi, em có muốn đi đâu nữa không?” - Diêm Thừa Ngạo hỏi.

“Hừm...” - Khiết Tử Tịnh trầm ngâm một lúc rồi mỉm cười nói: “Không có, chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”

——————

“A Loan, Diêm Thừa Ngạo đâu?” - Khiết Tử Tịnh hỏi. Cô tự nhủ rằng đã bao lâu rồi cô chưa được gặp hắn nhỉ?

“Thiếu gia ở trong phòng làm việc ạ.” - A Loan lễ phép trả lời. Y nhìn khuôn mặt có chút đượm buồn của phu nhân mình thì khẽ thở dài, “Tiểu thư có muốn ăn bánh quy không ạ?”

“Không cần đâu.” - Khiết Tử Tịnh thở dài nói, cô hướng ánh mắt nhìn về phía văn phòng làm việc của hắn. Kể từ khi trở về từ Khiết gia hắn đã cắm rễ ở phòng làm việc không ra, cũng được gần một tuần rồi. Cô chưa được gặp hắn, thậm chí là nhìn cũng không. Tại sao cô lại cảm thấy cô đơn đến vậy? Từ bao giờ mà sự hiện diện của hắn trở thành một lẽ dĩ nhiên trong cuộc đời của cô để khi mà sự hiện diện ấy biến mất thì cô lại cảm thấy trống rỗng.

A Loan đau lòng nhìn dáng vẻ trống rỗng vô hồn của phu nhân mình, rốt cuộc y phải làm thế nào để phu nhân của mình bớt buồn đi bây giờ?

“Ting” - Âm thanh tin nhắn vang lên, Khiết Tử Tịnh hoàn hồn trở lại, cô mở điện thoại ra xem người gửi tin nhắn là ai.

“Là Bạch Duệ.” - Cô lẩm bẩm, rồi mở ra xem nội dung tin nhắn.

“Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?” - A Loan thấy nét mặt của Khiết Tử Tịnh thay đổi, y hỏi,

“Là bạn ta, y rủ ta đi uống coffe.” - Khiết Tử Tịnh trả lời.

“Sao người không đi đi, tâm trạng của người sẽ tốt lên không biết chừng.” - A Loan khẽ mỉm cười nói.

“Tâm trạng của ta? Sao cô...?” - Khiết Tử Tịnh hỏi, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt cô.

A Loan phì cười, y nói: “Phu nhân thật là, người đúng là kiểu người không giấu được cảm xúc mà. Mọi thứ đều được viết rõ mồn một trên khuôn mặt của người đó ạ.”

Khiết Tử Tịnh khẽ đỏ mặt, cô xấu hổ ho khan vài tiếng.

“Nào nào, không nói nữa. Để thần giúp phu nhân chuẩn bị y phục nhé.” - A Loan nói, y kéo Khiết Tử Tịnh đứng dậy rồi vừa cười vừa đẩy cô đi lên phòng.