Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 32



Diêm Thừa Ngạo phát hiện ra, dạo này phu nhân của hắn lại có biểu hiện rất lạ. Tâm trạng của phu nhân hắn dạo gần đây thay đổi rất thất thường, lại còn hay cáu gắt với hắn nữa chứ, hắn chỉ làm sai có một chút xíu thôi là cũng bị giận rồi. Thêm nữa, ngay cả món sườn sào chua ngọt mà cô ấy rất thích, dạo gần đây cũng không thèm động đũa. Càng lạ hơn khi Khiết Tử Tịnh suốt ngày đòi ăn hải sản, vốn là thứ trước kia cô thấy chán ghét nhất. Không chỉ có thế, những món trước kia mà phu nhân nhà hắn ghét, giờ lại ăn rất ngon lành, ngược lại có vài món trước kia rất thích nhưng giờ lại không ăn được nữa, chỉ nhìn thôi đã thấy ghét rồi. Lại nói thêm, mấy đêm nay phu nhân của hắn hình như cũng không ngủ được ngon, thường xuyên thức dậy đi vệ sinh. Theo đó mà phu nhân của hắn trông có vẻ rất mệt mỏi, có vài lần chóng mặt, tụt huyết áp đến nỗi suýt thì té cầu thang, lại còn suýt ngất xỉu tại chỗ nữa chứ. Điều này khiến cho hắn lo lắng mãi không thôi, không biết có phải bảo bối nhỏ của hắn mắc phải bệnh gì rồi không.

“Phu nhân! Thật là người phải cẩn thận chứ, may mà em đỡ kịp không người đã ngã lăn quay ra đó rồi đấy.” - A Loan lại bắt đầu bật chế độ gà mẹ, liên tục càm ràm người vừa được mình đỡ kia.

“Xin lỗi em, tự dưng ta chóng mặt quá.” - Khiết Tử Tịnh gượng cười nói, sau khi được A Loan đỡ ngồi xuống ghế sofa thì cô lại bắt đầu buồn nôn, lại một lần nữa phải chạy vào nhà vệ sinh rồi trở ra.

“Phu nhân, có phải dạo gần đây người thấy không khỏe không? Trông sắc mặt của người không được tốt, cả mấy cái triệu trứng cũng đáng nghi lắm đó.” - A Ly đứng bên cạnh, vừa rót cho Khiết Tử Tịnh một ly trà nóng vừa nói.

“Ta cũng không biết, dạo gần đây ta thấy khó chịu lắm.” - Khiết Tử Tịnh thở dài nói.

“Khoan đã, dạo gần đây có phải người hay buồn nôn, cảm giác khẩu vị không được như xưa, lại thèm ăn đồ chua, hơi tức ngực, toàn thân thấy mệt mỏi đúng không?” - A Loan đặt đĩa bánh quy trước mặt Khiết Tử Tịnh, rồi chợt nhớ ra gì đó, y nói.

“Ừ, mấy cái em nói đều đúng hết.” - Khiết Tử Tịnh mệt mỏi trả lời, cầm một miếng bánh quy lên cũng chỉ cắn một miếng nhỏ rồi lại bỏ xuống ngay, cô cảm thấy dường như ăn gì cũng không được ngon nữa.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

“Ôi trời ơi là trời! Phu nhân của tôi ơi! Đấy là mấy cái dấu hiệu chứng tỏ phu nhân có em bé rồi đó!!” - A Loan vui sướng nhẩy cẫng lên, cầm lấy đôi bàn tay của Khiết Tử Tịnh, y hết nhâng lên lại hạ xuống, háo hức nói.

“Phụt” - Diêm Thừa Ngạo nãy giờ ngồi bên cạnh chìm trong suy nghĩ làm sao để khiến tâm trạng của cô vui lên, nghe A Loan nói thế liền phụt ra luôn đống cà phê vừa nhấp vào miệng vài giây trước.

Khiết Tử Tịnh thì ngơ ngác, hình như não vẫn chưa load được mấy thứ cô vừa nghe được. “A Ly, mau đi gọi bác sĩ vào thăm bệnh chi phu nhân.” - A Loan hào hứng quay sang A Ly nói.

A Ly sau khi được biết phu nhân mình hình như đang mang thai thì vui sướng khôn cùng, cô bé nhanh nhẹn chạy đi gọi luôn bác sĩ.

“Phu nhân ơi, em háo hức quá không biết là trai hay gái đây nhỉ? Trời ơi không thể tin nổi là em lại có cơ hội chăm con của phu nhân. Ôi em hạnh phúc muốn chết mất.”

“A Loan, em bình tĩnh một chút đi. Vẫn chưa biết được điều gì mà.” - Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài. Con nhóc này ngây thơ quá rồi, có thai đâu dễ dàng đến mức ấy. Mà khoan, lần nào làm chuyện đó xong cô cũng uống thuốc tránh thai, không thì tên kia cũng đeo bao cơ mà. A, kí ức của cô đột nhiên quay lại hơn một tuần trước, nhớ đến hôm mà hắn cầu hôn cô, cái đêm hai người họ cùng nhau ở khách sạn ấy, không biết tên biến thái chồng của cô kia có đeo bao không nhỉ?

Chẳng mấy chốc bác sĩ đã xuất hiện, sau khi khám tổng quan rồi bắt mạch các kiểu một hồi, thì bác sĩ đã phán ra một câu xanh rờn: “Chắc chắn 100% là phu nhân đang mang thai rồi.”

“...” Vừa nghĩ là không dễ dàng gì có thai được xong, thì đã được kêu là mình có thai, tạm thời thì Khiết Tử Tịnh vẫn chưa thể chấp nhận được.

Những người hầu gần đấy thì vui sướng không thôi, nhất là A Loan, y liên tục cầm tay cô đưa lên hạ xuống, cảm động đến phát khóc, vui sướng nói: “Huhu phu nhân ơi chúc mừng người.”

“A Loan, mọi người, bình tĩnh chút nào.” - Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài, cô gần thời gian để đón nhận cái chuyện bất ngờ ập tới này. Nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì kì lạ, đáng ra tên khốn chồng cô kia là người phải cảm thấy ồn ào vui mừng nhất sau khi biết chuyện này chứ? Vậy mà nãy giờ hắn vẫn im lặng, có phải là sướng quá không nói nên lời rồi không? Nghĩ vậy, Khiết Tử Tịnh liền quay sang nhìn Diêm Thửa Ngạo, thấy bộ dạng nghiêm túc hơn thường ngày một ngàn lần của hắn thì cô có thể khẳng định, đích thị tên này sướng quá nên đơ luôn rồi.

Quả nhiên, Khiết Tử Tịnh phán đoán như thần. Trong đầu của Diêm Thừa Ngạo lúc này là viễn cảnh tràn ngập hạnh phúc của gia đình ba người, hắn nghe thất giọng nói ngọt ngào của cô gọi “bố nó ơi”, giọng nói đáng yêu của con hắn khi gọi “ba”. Ôi nhìn đứa trẻ đáng yêu y hệt cô kia làm hắn không khỏi sung sướng, sự đáng yêu đã tăng lên gấp đôi. Là con gái thì thật tuyệt, nhưng là con trai thì cũng không sao miễn là nó đừng tranh giành cô với hắn là được. Là con gái thì sẽ là công chúa nhỏ, con trai thì hắn sẽ dạy dỗ thật nghiêm nghị cho nó biết mẹ nó vất vả nhường nào khi sinh ra nó, để nó biết đường mà bảo vệ cô cùng với hắn. Nhỡ đâu là sinh đôi một trai một gái thì sao? Tuyệt quá đấy chứ. Tiếp theo, hắn cần phải nghĩ tên cho con của hắn. À không, quan trọng hơn hắn phải nghĩ cách để bồi bổ cho phu nhân của hắn trong giai đoạn này mới đúng.

“Thừa Ngạo! Thừa Ngạo! Diêm Thừa Ngạo!!”

Tiếng gọi của Khiết Tử Tịnh khiến hắn choàng tỉnh ra khỏi mạch suy nghĩ của hắn, hắn đem đôi mắt ngơ ngác nhìn cô.

“Thật là, anh bị sao đấy? Vừa nãy anh có nghe thấy bác sĩ bảo gì không?” - Khiết Tử Tịnh thở dài.

“Nghe, nghe chứ! Bác sĩ bảo em có em bé rồi. Anh sắp làm cha rồi.” - Diêm Thừa Ngạo lúc này mới đứng bật dậy, hắn vui sướng hôn chùn chụt lên khắp mặt cô. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, hắn lôi chiếc điện thoại ra, cười khanh khách rồi nói: “Anh phải báo tin cho mọi người biết mới được.”

“Ơ khoan, này từ từ, anh háo hức quá rồi đấy.” - Khiết Tử Tịnh vội can ngăn hắn nhưng không kịp nữa, hắn đã bắt đầu gọi điện rồi. Đột nhiên, cô cảm thấy hối hận khi đánh thức hắn khỏi giấc mộng của hắn rồi.

“Alo, Hách Dĩnh hả? Cậu biết tin gì chưa? Động trời lắm. Đó là cậu vẫn ế mà tôi sắp lên chức bố rồi đấy, mặc dù chúng ta bằng tuổi nhau. Cuộc đời ngang trái nhỉ.”

“Alo Bạch Quân hả? Nghe đồn cậu vẫn chưa tán được crush à? Trình kém thế không biết, trong khi cậu đang khổ sở với mối tình đơn phương đấy thì tôi sắp lên chức bố rồi đấy. Không biết lúc con tôi học lớp một thì cậu tán được crush chưa nhỉ? Ơ này, alo alo?”

“Alo Nhược Vũ hả em? Báo cho em một tin vui, là chị mày giờ hoàn toàn là của anh mày rồi nhé. Không những là vợ của anh mày, giờ sắp lên chức là mẹ của con anh mày luôn rồi. Anh gọi điện chỉ để thông báo cho mày biết rằng mày không có cửa với chị mày nữa rồi thôi. Tóm lại là anh mày thắng rồi nhé, lêu lêu thằng nhãi ranh.”

“Alo A à...”

“Alo B à...”

Khiết Tử Tịnh bất lực nhìn người đàn ông là chồng mình kia, không biết hắn ta đang thông báo tin vui hay là đang đi tạo nghiệp khắp nơi nữa. Haiz, cô đưa tay lên xoa xoa bụng mình vài cái, bắt đầu cảm thấy thương xót đứa trẻ trong bụng mình. Chưa gì nó đã bị ghét vì có người bố tạo nghiệp quá nhiều.

“Anh thôi đi được chưa? Anh tính tạo nghiệp đến khi nào nữa hả? Ngộ nhỡ mai này con phải gánh nghiệp vì anh thì sao?” - Khiết Tử Tịnh không thể nghe nổi giọng điệu đáng ghét của hắn khi gọi điện khoe mọi người được nữa, cô bực dọc đứng dậy véo tai hắn một cái thật mạnh.

“A đau đau đau. Anh biết lỗi rồi phu nhân, anh sẽ không gọi nữa. Làm ơn buông tai anh ra đi mà.” - Diêm Thừa Ngạo uỷ khuất nói. Sau khi được Khiết Tử Tịnh buông tay ra, hắn bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ chán nản như đứa trẻ 5 tuổi vừa bị cướp mất đồ chơi vậy. Hắn lầm bầm: “Anh đi làm việc đây.” Rồi lết xác lên phòng làm việc.

Nhưng tất nhiên, hắn sẽ không dễ dàng mà từ bỏ cuộc chơi đến thế rồi. Sau khi đã chốt khoá trái cửa phòng làm việc lại, hắn mới an tâm ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, lôi ra quyển sổ hiện tại có ghi tên 98 người là tình địch của hắn, hắn sẽ nhắn tin cho từng người một, thông báo tin vui này của hắn để họ tức chơi. Hê hê.

Lúc này đây, về phần Khiết Tử Tịnh. Điện thoại của cô cứ “ting”, “ting” mãi không ngừng. Nhìn hàng loạt tin nhắn chúc mừng của những người quen kia được gửi đến, cô có chút sợ hãi không dám mở ra xem. Thế quái nào mà tin tức được lan truyền nhanh như thế? Cô cũng chỉ vừa mới biết bản thân có thai được vài phút trước là cùng thôi mà? Đột nhiên, cô nhớ lại dáng vẻ của hắn lúc nãy, cộng thêm cái thái độ ngoan ngoãn bất thường của hắn. Cô hiểu ra rồi, sự thật chỉ có một mà thôi, thủ phạm ngoài hắn ra thì không còn ai khác hết.

“DIÊM THỪA NGẠO!! ANH CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG!!!?”

Khiết Tử Tịnh bất lực hét lớn lên, làm ơn hãy để con của cô trưởng thành một cách bình thường đi. Đừng tạo nghiệp nữa! Cô không muốn đứa con đầu lòng của mình phải gánh nghiệp do bố nó tạo ra từ trong bụng mẹ đâu!