Diêm Vương Sợ Vợ

Chương 38



Diêm Thừa Ngạo lười biếng dùng một tay chống cằm, lạnh lùng nhìn về phía trước. Không hiểu vì sao, cảm giác bất an như ẩn như hiện đang sục sôi trong lòng hắn, khiến hắn không có cách nào tập trung lắng nghe kế hoạch chiến đấu mà bộ chiến lược đang thảo luận được.

“Hướng Tây, cần đại đội A…”

“Khoảng mười giờ tối, tấn công đột ngột lên căn cứ phía Nam…”

“Quân địch nếu thất thủ ở đây nhất định sẽ chạy về hướng ngược lại, chúng ta cần một trung đội để chờ sẵn tập kích…”

“Nếu kẻ địch nghênh chiến tại căn cứ phía Nam…”

Gì gì đó, hắn chẳng thể nghe lọt được. Hiện giờ hắn đang rất lo, không phải vì sợ cuộc chiến này sẽ lo, điều hắn lo là vợ yêu và đứa con sắp ra đời của hắn giờ này có ổn không. Từ lúc sinh ra đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế này, tuy hắn không giống như thiếu nữ mới lớn hay xem tử vi online đoán mò về tình duyên, nhưng ít nhiều gì hắn cũng nghĩ giữa hắn và Khiết Tử Tịnh cũng có chút tâm linh tương thông. Đang lúc định tạm hoãn cuộc họp thì có một tên thủ hạ quen mắt xông vào.

“Báo cáo! Thuộc hạ đến để thông báo tình hình trong cung!”

Chợt Diêm Thừa Ngạo tức khắc mở to mắt, giơ tay ra hiệu cho tất cả mọi người im lạng. “CÓ MỘT CÔ GÁI CŨNG KHÔNG CẢN ĐƯỢC, ĐÃ KHÔNG CẢN ĐƯỢC CÒN KHÔNG BIẾT ĐI THEO BẢO VỆ, KHÔNG BẢO VỆ ĐƯỢC CÒN ĐỂ MẤT TÍCH TÌM KHÔNG ĐƯỢC. TÔI CÒN NUÔI CÁC NGƯỜI LÀM GÌ NỮA? HẢ?”

Lúc này mọi người đều đồng lòng im lặng là vàng, chờ hắn ta phát tiết xong rồi tính. Vốn dĩ tính tình Diêm Thừa Ngạo chẳng ra gì, tên hắn cũng chính là một minh chứng cho điều đó, kiêu ngạo có thừa. Bình thường vốn đã chẳng nể nang ai hay đặt ai vào mắt, huống chi giờ đây lại còn là chuyện liên quan đến phu nhân, người mà hắn còn yêu hơn cả tính mạng mình, người duy nhất có khả năng làm náo loạn nhân sinh hắn, cũng là người duy nhất có thể khiến hắn thất thố tới mức này.

“Thủ lĩnh, ngài bình tĩnh lại đi. Giờ nóng giận cũng đâu giải quyết được gì?”

Hách Dĩnh có lẽ là một người gan dạ nhất trong những người đang có mặt ở đây, người duy nhất dám lên tiếng trong hoàn cảnh này.

Dù sao thì Diêm Thừa Ngạo cũng gần là người đứng đầu cả một giới, hắn có tức đến mấy cũng có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Thanh âm hắn giờ đây lạnh lẽo như vừa bước ra khỏi địa ngục, mẹ kiếp đến nước này rồi hắn còn quan tâm cái chó gì đến chiến trường chiến tranh nữa. Hắn vội sai một nhóm người chuyên nghiệp để điều tra là tên quái nào đã truyền tin đến cung, đồng thời cũng cử đội binh tinh nhuệ nhất đang ở tỏng doanh trại gần đây đi tìm Khiết Tử Tịnh, bất chấp ánh mắt trố ra vì kinh ngạc khiếp sợ hay gì đó của đám cấp dưới xung quanh.

Mặc dù trong suy nghĩ Diêm Thừa Ngạo thật sự muốn bỏ mặc chiến trường ở đây, nhưng về tình về lý hắn đều không thể mặc kệ được nên đành phải dùng tới biện pháp cuối cùng là gọi em trai hắn, Diêm Thừa Hiên, về để thay hắn đánh trận này, mặc dù hắn không muốn phải mang ơn tên đó một chút nào, những cứ nghĩ đến việc Khiết Tử Tịnh có thể đang gặp nguy hiểm thì lòng hắn lại rạo rực hơn bao gờ hết. Hắn cũng không quên cử một số người đi báo tin cho Diêm Vương - phụ thân của hắn, mặc dù hắn nghĩ là không cần thiết lắm, từ lâu hắn đã biết phụ vương hắn có bí mật gì đó muốn che giấu, phòng thủ của hoàng cung không thể lỏng lẻo đến độ một cô gái yếu đuối như Khiết Tử Tịnh có thể đi qua dễ dàng được. Nhưng giờ hắn đâu có hơi đâu mà bận tâm đến chuyện đó, giờ vợ yêu của hắn còn đang không biết sống chết ra sao đây.

Còn hắn ư? Hắn làm gì bây giờ? Con mẹ nó đương nhiên là ông đây phải lật tung cả tam giới này lên để tìm cho ra vợ của ông và thằng quái nào đã bắt vợ ông đi. Nếu vợ ông mà có mệnh hệ gì thì xác định sẽ có một vụ nổ oanh tạc cả tam giới này đấy.

Cùng lúc đó, Ngao Dận Kỳ sững người nhìn Khiết Tử Tịnh chảy đầy máu bên dưới. Anh có hối hận không? Có lẽ chính bản thân anh cũng không rõ. Sau khi nhìn đến hậu quả do cơn nóng giận mất lý trí của anh gây ra, phản ứng đầu tiền của anh là hèn nhát muốn trốn tránh trách nhiệm. Nhưng tại sao anh phải trốn tránh? Anh có gì mà phải sợ? Đó chỉ là một cái thai còn chưa thành hình kia mà! Huống chi huyết mạch của tên khốn Diêm Thừa Ngạo kia, chắc chắn cũng không phải loại gì tốt lành. Sớm muộn gì cũng chết, cứ để hắn siêu thoát ngay từ trước khi sinh ra, để nó không phải trải qua tám ải khổ đời người còn tốt hơn.

Tự an ủi bản thân với những dòng suy nghĩ chối bỏ tội lỗi của mình, Ngao Dận Kỳ vẫn thành công khiến bản thân mình thoát khỏi vòng xoáy áy náy vừa xuất hiện chưa được một phút.

Anh đứng thẳng tắp nhìn về phía cô gái vốn nên là thiên sứ trong bộ váy trắng kia, giờ đã nhuốm đầy màu máu tương, cả người đầy chật với với gương mặt nước mắt giàn dụa cùng mái tóc rối tung lên. Cô không kêu rên bất kì một tiếng nào, dù cho bây giờ cô đang đau đớn tận cùng, trong mắt Khiết Tử Tịnh cũng chẳng còn tí thần sắc phẫn nộ hay thù hận nào. Giờ đây trong cô chỉ lại băng lãnh, dùng một loại ánh nhìn dành cho những kẻ còn kinh tởm hơn rác rưởi bẩn thỉu cho anh ta.

Còn anh ta thì cũng không yên ổn hơn được chút nào, mà chỉ loé mắt nhìn phía sau lưng cô chợt phát sáng lên.