Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 22



Lâm Thanh Hy nhìn mấy người trong nhà, nói: “Bố, cô cả, cô hai, cô út, mọi người đến rồi ạ”.

Trong nhà không chỉ có mấy người thế hệ Lâm Kiến Vũ mà còn có không ít người thế hệ Lâm Thanh Hy.

Chẳng qua nhìn qua nhìn lại thì thế hệ của Lâm Thanh Hy cũng chỉ có một mình cô mang họ Lâm.

“Ông nội thế nào rồi ạ?”, Lâm Thanh Hy nhìn bố mình, lo lắng hỏi.

Lâm Kiến Vũ thở dài, chỉ vào bên trong nói: “Ở trong đấy, con vào xem đi”.

Lâm Thanh Hy gật đầu, vừa định nhấc chân lên bước vào. thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi

bước ra từ căn phòng, vẻ mặt đây hoang mang: “Không ổn rồi, không thấy ông Lâm đâu nữa”.

“Gì cơ?”

Người trong căn phòng đều lộ ra vẻ ngơ ngác.

Không biết từ bao giờ công viên ngoại ô thành phố Ngân Châu đã trở thành nơi những người lớn tuổi tập Thái Cực. Quyền, hàng ngày từ sáu giờ sáng đến mười một rưỡi trưa, dưới bóng cây trong công viên, trên quảng trường, cạnh tảng đá, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của những người cao tuổi.

Trương Hùng mặc chiếc quần ngắn đi dạo trong công viên, mỗi tuần hai ngày, anh sẽ đến công viên để xem người lớn tuổi tập Thái Cực Quyền. Trong từng động tác đầy đặn và mềm mại đó, Trương Hùng như có thể khiến cõi lòng đầy chất chứa của bản thân bình tĩnh trở lại, chỉ trách cuộc sống trước kia quá mức gió tanh mưa máu.

“Chàng trai trẻ, cậu thích Thái Cực Quyền à?”, một giọng nói già nua nhưng lại khá hiền từ vang lên đăng sau Trương Hùng.

Trương Hùng nhìn ra sau, người nói là một ông lão ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ Đường màu đỏ rượu, tóc đã hoa râm nhưng sắc mặt vẫn tốt, khá hồng hào.

“Tôi không thích Thái Cực Quyền”, Trương Hùng lắc đầu: “Nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi thích xem, cũng giống như có vài người biết rõ thuốc đắng nhưng vẫn phải uống đấy”.

Nói rồi Trương Hùng nhìn vào đôi chân của ông lão.

Ông lão lộ ra vẻ trầm ngâm, im lặng vài giây rồi bật cười: “Ha ha, chàng trai trẻ, lời này của cậu cũng có hàm ý nhỉ".

Trương Hùng chớp mắt với ông lão: “Có thể là thế”.

“Ha ha, sao cậu có thể nhìn ra được?”, ông lão vỗ tay vào hai chân mình.

“Nhìn mặt”, Trương Hùng chỉ vào trán của ông lão: “Y thuật Hoa Hạ đã được lưu truyền lại hàng ngàn năm, có thể dùng dây để bắt mạch, cũng có thể nhìn mặt để bắt mạch. Ở Hoa Hạ có câu: một sợi tóc có thể ảnh hưởng đến cả cơ thể, cũng có thể ứng dụng trong y học”.

Trương Hùng nhìn cả người ông lão rồi nói tiếp: “Gương mặt của ông căng bóng, hồng hào, khí huyết đồi dào, kinh mạch ổn định, tóc mỏng nhưng mượt chứng tỏ sức khỏe ông rất tốt. Ông một mình đến đây băng xe lăn, cánh tay chắc chắn rất có sức, kinh mạch không bị tổn hại, lưng thẳng tắp, sao hai chân lại không đi được? Nếu là gãy xương hoặc bại liệt, khí huyết của ông không thể dồi dào, cũng sẽ không thể ngồi thẳng người như vậy được”.

“Hay lắm”, mặt ông lão nở nụ cười, vỗ tay cho Trương Hùng: “Chàng trai, cậu học y à?”

Trương Hùng läc đầu: “Không phải”.

“Tôi nghĩ cũng không phải”, ông lão nở nụ cười, hỏi Trương Hùng: “Cậu có ngại đẩy tôi đi dạo chút không?”

“Ngại chứ”, Trương Hùng không cần nghĩ đã đáp: “Tôi còn có việc phải làm nhưng có một chuyện tôi phải nói với ông”.

“Cậu cứ việc nói”, ông lão làm ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.

“Mặc dù tay chân ông vẫn ổn định nhưng ngày tháng không dài, vết thương tim mạch không thể chữa khỏi bằng thuốc, cơn đau ngực mỗi đêm trở nên tệ hơn, phải tìm người điều trị càng sớm càng tốt”, Trương Hùng vỗ vai ông lão.

Ánh mắt ông lão hiện lên tia sáng: “Người anh em lợi hại thật, một người bạn cũ của tôi cũng nói với tôi như thế nhưng ông bạn cũ của tôi đã ra đi vào ba năm trước, ông ấy nói với tôi nếu có người có thể nhìn ra được bệnh tật trong người tôi thì có khả năng cứu sống tôi”.

“Bạn cũ của ông cũng rất giỏi, có thể nói được mấy lời này, để tôi nghĩ xem”, ánh mắt Trương Hùng hiện lên vẻ trầm tư: “Đã chết vào ba năm trước, có phải tên là Tùng Đan không?”