Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 26: Bác muốn giải thích gì?



Vào lúc này, Trương Hùng đang đứng trên sàn nhà với một chiếc dép. Chiếc dép còn lại đã trơ trọi dưới chân Vương Vĩ, như thể nói cho mọi người biết, dấu dép trên mặt Vương Vĩ từ đâu mà đến.

Vương Vĩ đưa tay ra ôm mặt. Rõ ràng hẳn có thể cảm nhận được cái đau và nóng ở mặt mình. Hẳn nhìn Trương Hùng với đôi mắt không thể tin được, giọng nói run rẩy: “Mày dám đánh tao!"

"Bốp! Bốp!" Để đáp lại Vương Vĩ, hai tiếng bạt tại lại vang lên.

“Xin lỗi mau, lần tiếp theo sẽ là ba cái đấy, cứ thế mà suy. ra, đánh đến chết", giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ, như thể anh đang nói điều gì đó không liên quan, nhưng trong giọng điệu của anh lại mang vẻ vững chắc, như thể anh đã nói là sẽ làm.

Hành động của Trương Hùng khiến mọi người trong nhà, bao gồm cả Lâm Thanh Hy, choáng váng. Không ai ngờ 'Trương Hùng lại ra tay, ngay cả khi mắng anh, nói anh là đồ đê tiện hay bắt anh đi rót trà, anh cũng chỉ cười cười đáp lại, ai mà ngờ anh lại trở mặt nhanh như vậy.

Sự bùng phát đột ngột của Trương Hùng khiến những thứ Lâm Xuyên định nói bị nuốt ngược lại vào trong. Mặt anh ta lộ ra vẻ khinh khỉnh, tâm thế hóng cuộc vui.

Em họ Từ Uyển thì lại nhìn vào mắt Trương Hùng.

Mẹ của Vương Vĩ tức muốn lồi mắt, bà ta vội vã tiến về phía Trương Hùng nhưng bị Trương Hùng đẩy ra, ngã sấp. xuống một bên, nhưng lại không bò dậy mà la lên: “Lâm Kiến Vũ, đây là thằng con rể tốt mà cậu tìm ra đây à! AI Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì không xong với tôi đâu”.

"Bác muốn giải thích gì?", Lâm Kiến Vũ còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Hy đã mở lời. Cô trông giống như một ngọn đuốc, nhìn chằm chăm vào bà bác kia: “Là con của bác, ở đây nói năng lỗ mãng, chẳng nhế chúng tôi còn phải đứng đây để bị anh ta sỉ nhục à?”

Mẹ của Vương Vĩ đứng dậy khỏi mặt đất, run rẩy vì tức. ận: “Báo cảnh sát! Chúng tao sẽ báo cảnh sát!”, bà ta chỉ tay vào Trương Hùng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.

Đối mặt với sự đe dọa của bác mình, Lâm Thanh Hy mỉm cười thờ ơ: "Nếu muốn báo cảnh sát, cứ tự nhiên, nhưng để tôi nói cho mà nghe, đây là nhà tôi, viết tên Lâm Thanh Hy. Các người lu loa lên ở đây, coi như có mời đầy luật sư đến đây, kiện cáo cũng không thẳng nổi tôi đâu, còn nếu muốn báo cảnh sát, giờ báo luôn đi".

"Mày... mày..., bác cả của Lâm Thanh Hy run rẩy, cứ “mày..mày.". cả buổi cũng chẳng nói được đoạn sau, cuối cùng, chỉ vào Lâm Kiến Vũ: "Lâm Kiến Vũ, xem con gái của cậu đi, xem xem trong mắt nó có còn coi tôi là bề trên không!"

"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi!", Lâm Kiến Vũ không vui hừ lạnh.

"Được! Được lắm! Lâm Kiến Vũ, cậu được lắm, liên minh với hai người bên ngoài để bắt nạt chị gái mình! Cứ đợi đó", mẹ của Vương Vĩ kéo Vương Vĩ: "Đi thôi!"

Vương Vĩ đi theo sau mẹ mình, nhìn Trương Hùng một cách hăn học, chuẩn bị bước ra khỏi cửa.

"Cho anh đi à?", Trương Hùng dùng tay trái nắm lấy cổ áo. của Vương Vĩ.

"Đừng có được đăng chân lân đăng đầu!!", Vương Vĩ quay. lại, chỉ vào Trương Hùng nói.