Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 35: Sở cảnh sát Âm Châu



Hai người phụ nữ bước xuống xe mang hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều rất thu hút, người phụ nữ lái xe bước xuống xe, mái tóc dài tung bay trong không trung, đen mượt, không trang điểm nhưng lại không thể chê được điểm nào.

Lâm Thanh Hy mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, trên cổ tay có một chiếc vòng bạch kim, hai viên kim cương lấp lánh tỏa sáng trên chiếc cổ trắng ngần của cô, cả hai kết hợp cùng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Sự xuất hiện của cô dường như được định sẵn để trở thành nhân vật chính, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Thanh Hy, cậu đến rồi!", một giọng nói sang sảng vang lên, đó là một chàng trai trẻ cao 1 mét 8, đẹp trai, mặc bộ vest Armani đang sải bước về phía Lâm Thanh Hy, trong mắt chàng trai tràn đầy ái mộ.

"Tống Đào, đã lâu không gặp", Lâm Thanh Hy khẽ mỉm cười với chàng trai trẻ.

"Ừ, lâu rồi không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như vậy", Tống Đào chủ động vươn tay về phía Lâm Thanh Hy, ai cũng có thể nhìn thấy sự nóng lòng trong mắt anh ta.

"Tôi đã nói chứ Tống Đào, nhìn thấy Thanh Hy là không thèm để ý đến người khác nữa à? Tôi đứng ở đây mà cậu không thấy à?", Milan, mặc một chiếc váy đen, nói với giọng điệu khó chịu. Tính khí của cô ấy khác với Lâm Thanh Hy, thẳng thắn và mạnh mẽ hơn, khiến người ta vừa gặp mặt đã thích cô ấy rồi.

Còn đối với Lâm Thanh Hy, sẽ tạo cho người ta cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn.

"Ha ha! Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ kinh ngạc trước. khí chất của hai vị mỹ nữ mà thôi", Tống Đào cười to một tiếng: "Đi thôi, mọi người cũng sắp đến đủ rồi, chỉ chờ hai người thôi, mau vào đi".

Tống Đào dẫn hai cô gái vào khách sạn.

Sở cảnh sát Âm Châu.

Trương Hùng đang nằm trên một chiếc ghế văn phòng lớn, thưởng thức món dưa hấu ướp đá do giám đốc chuẩn bị cho anh, Hàn Ôn Nhu ngồi ở một bên, khoanh tay, nhìn Trương Hùng với ánh mắt giận dữ.

Bây giờ Hàn Ôn Nhu đã khẳng định được người họ Trương này 100% là thiếu gia của một gia đình nào đó, cho dù có giàu có nhưng làm xăng làm bậy thì cô ấy cũng phải khiến cho anh trả giá.

Chẳng mấy chốc, đã đến giờ tan sở, các viên cảnh sát điều tra hình sự lần lượt rời đi.

"Đội phó Hàn, cô không về à?", một viên cảnh sát nhìn

Hàn Ôn Nhu.

"Không về!", giọng điệu của Hàn Ôn Nhu đầy bất mãn, cô ấy nhìn chằm chẵm vào Trương Hùng, suy nghĩ về cách khiến người này phải trả giá. Sau khi xem video giám sát, Hàn Ôn Nhu đã biết ở trạm xa buýt, Trương Hùng này bị mấy người kia ép đi, theo trình tự, anh chỉ cần lấy lời khai là có thể rời đi rồi.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Trương Hùng đã khiến Hàn Ôn Nhu tức giận, đặc biệt là khi anh nói rằng anh chỉ đứng yên xong mấy tên đàn ông to con tự ngã xuống trước mặt anh, điều này khiến Hàn Ôn Nhu rất, rất khó chịu!

Hàn Ôn Nhu thấy ngày càng có ít người trong phòng điều tra tội phạm, cho đến khi chỉ còn lại cô ấy và Trương Hùng, cô ấy liếc nhìn camera giám sát ở góc trên bên trái của văn phòng, tắt nguồn camera, nằm chặt tay và đi về phía Trương Hùng.

Trương Hùng vừa ăn xong một bát dưa hấu đá, đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng lớn, lau miệng một cách hài lòng thì nhìn thấy nữ cảnh sát xinh đẹp này đang đi về phía mình.

"Người đẹp, cô..", Trương Hùng định nói thì thấy một năm tay màu hồng nhanh chóng to ra trong con ngươi của mình.

Trương Hùng hơi nghiêng đầu, dễ dàng né được cú đấm của Hàn Ôn Nhu, đồng thời duỗi chân ra khều nhẹ chân Hàn Ôn Nhu, Hàn Ôn Nhu cảm thấy trọng tâm mất thăng bằng trong giây lát, cả người ngã về phía trước.