Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 43: Tìm được chưa?



Tống Đào vẫn đang đi trên cầu thang thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ tầng hai.

"Mọi việc thế nào rồi?"

Giây đầu tiên Tống Đào nghe thấy giọng nói, anh ta theo bản năng giật mình, sau đó đáp: "Đã xảy ra chút chuyện".

"Phế vật!" "Bốp!"

Kèm theo từ "phế vật", một chiếc cốc thủy tinh đã bị đập vỡ vụn dưới chân Tống Đào. Ngay sau đó, nhìn thấy Vương Vĩ trong bộ đồ ngủ đang đứng ở cầu thang, khuôn mặt bầm tím đầy phẫn uất và ánh mắt đầy tức giận: “Rác rưởi, chuyện nhỏ như vậy mày cũng không làm xong sao?"

"Cậu Vương, hãy nghe tôi giải thích", Tống Đào trông có vẻ lo lắng: "Cái này không thể trách tôi được. Mọi thứ ngay từ đầu đã diễn ra tốt đẹp. Nếu muốn trách chỉ có thể trách Lâm Thanh Hy và chồng của cô ta".

"Trương Hùng đó?", đôi mắt của Vương Vĩ đầy oán hận: "Thăng phế vật đó có thể làm được gì?"

"Cậu Vương, tại buổi họp lớp hôm qua tôi đã nghe nói chồng của Lâm Thanh Hy làm nghệ thuật, và hôm nay mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi. Chính chồng cô ta đã bất ngờ xuất hiện và phá vỡ mọi kế hoạch".

“Có cứt!", Vương Vĩ bước tới và đá mạnh vào Tống Đào.

Đối mặt với cú đá của Vương Vĩ, Tống Đào muốn né nhưng không dám né, anh ta bị đá vào ngực và ngã nhào khỏi cầu thang, cảm giác nội tạng sắp bị rơi ra ngoài vậy.

"Làm nghệ thuật? Mày mất trí rồi sao? Nó là một thằng vô dụng! Một con chó đến bám lấy lấy nhà họ Lâm chúng tao! Một tên khốn hạ đẳng! Cái gì mà làm nghệ thuật chứ!", Vương Vĩ toàn thân run rẩy. Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã trở thành cơn ác mộng của hẳn, hẳn không thể thoát khỏi nó, bây giờ hắn muốn xé nát Trương Hùng thành từng mảnh!

"Tên họ Tống kia, tao cho mày thêm một tuần, không cần biết mày dùng thủ đoạn gì, phải bôi nhọ thanh danh của con bé họ Lâm kia cho tao, nếu không, hậu quả mày từ biết rồi đấy, đống giấy ghi nợ đánh bạc kia, chỉ dựa vào mày, tao nghĩ cả đời này mày cũng không trả được hết đâu! Biến đi!", Vương Vĩ xua tay và biến mất ở cầu thang mà không thèm nhìn Tống Đào.

"Tống Đào run rẩy đứng dậy, cung kính nói 'đã rỡ rồi rời khỏi biệt thự.

Sau khi Trương Hùng và Lâm Thanh Hy ăn trưa cùng nhau, Lâm Thanh Hy đã đưa Milan đến tập đoàn Lâm thị.

Ngay khi hai người thoại di động ra và gọi

hụ nữ rời đi, Trương Hùng lấy điện lên.

“Tìm được chưa? Ai phái tới?"

“Đã tra ra rồi ạ”, đầu bên kia điện thoại một giọng nữ vang lên: “Là một câu lạc bộ bản địa, có cần tiêu diệt không ạ?”

“Không cần”, giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ: “Mọi hành động của các cô sẽ thu hút sự chú ý của cả thế giới, chỉ cần gửi thông tin cho tôi, tôi tự mình làm là được rồi”.

"Vâng", người ở đầu dây bên kia không dài dòng, làm việc cũng cực kỳ hiệu quả, từ vâng' vừa được nói ra, thì âm thanh báo tin nhắn vang lên ở điện thoại của Trương Hùng.

Sau khi nghe thấy âm thanh này, Trương Hùng trực tiếp cúp điện thoại, thông tin anh nhận được trên điện thoại di động là thông tin câu lạc bộ của năm tên côn đồ muốn tấn công anh ngày hôm qua, bao gồm tên câu lạc bộ và số lượng thành viên.

Trương Hùng xem qua, rồi nhắm vào một quán bar tên là Bóng Đêm.

Hiện tại là ba giờ chiều, còn chưa đến giờ mở cửa, cửa quán bar Bóng Đêm khép hờ, nhìn không ra bên trong có cái gì.

Trương Hùng bước đến cửa quầy bar, giơ tay phải lên và đẩy mạnh cửa.