Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 46: Tôi đi thăm viện trưởng nhé



Ngay khi Trương Hùng bước vào cửa, hai cậu bé đã chạy đến chỗ Trương Hùng và ôm lấy đùi anh, với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt nhỏ nhản của chúng.

“Nhớ anh không?”, trên mặt Trương Hùng cũng nở nụ cười tươi rói, ôm lấy hai đứa trẻ.

“Anh tới rồi, mấy đứa trẻ ở đây cứ luôn mồm nói nhớ anh mãi”, Tân Nhu bước tới gần Trương Hùng, nở nụ cười dịu dàng, sau khi nhìn thấy Trương Hùng trong bộ vest chỉnh †ề, hai mắt Tân Nhu không khỏi sáng lên: “Được đấy, anh ăn mặc. lịch sự trông cũng đẹp trai đấy”.

“Vậy sao?”, Trương Hùng nghiêng đầu suy nghĩ: “Sao tôi cảm thấy, tôi mặc gì cũng đẹp trai ấy chứ”.

“Phì!", Tân Nhu khế che miệng lại, hai mắt híp lại như trăng lưỡi liềm: “Trước đây nhìn không ra, anh cũng khá tự luyến đấy”.

“Gần đây thế nào rồi? Xem tin tức, dự án phát triển ở đây có lẽ là dừng rồi nhỉ?”, Trương Hùng hỏi một câu.

“Nhờ phúc của anh, Tạc Sơn nhận được sự hỗ trợ lớn của chính phủ, việc dỡ bỏ viện mồ côi đã được trì hoãn vô thời hạn”, khuôn mặt xinh đẹp của Tân Nhu lộ ra vẻ cảm kích: “Nói thật lòng, nếu không phải có anh, tôi thực sự không biết nên làm như thế nào”.

“Tôi cũng rất cảm kích cô, nếu như không có những người tốt bụng như cô, những đứa trẻ này không thể sống vui vẻ như vậy được”, ánh mắt Trương Hùng nhìn xa xăm, anh nhìn thấy những đứa trẻ trong viện mồ côi này, gần như trong tay nhóc nào cũng có đồ chơi, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

“Tôi chỉ là gảng hết sức trong phạm vi có thể thôi”, Tân Nhu nhìn Trương Hùng, trong mắt hiện lên sự say mê.

“Câu này nói thì đơn giản nhưng có mấy ai làm được chứ?”, Trương Hùng hỏi ngược lại một câu, đặt hai đứa trẻ

trong lòng xuống: “Tôi đi thăm viện trưởng nhé”.

“Ừm”, Tân Nhu xoa đầu hai đứa trẻ, gật đầu với Trương Hùng

6 giờ chiều.

Trương Hùng và Tân Nhu cùng nhau rời khỏi viện mồ côi, hai người cùng đứng trước chiếc BMW của cô ấy.

“Mời anh một bữa, đừng từ chối tôi đấy nhé”, Tân Nhu mỉm cười với Trương Hùng: “Anh nên biết, lần này Tạc Sơn có được lợi ích không chỉ vì để bảo vệ viện mồ côi. Công ty của chúng tôi cũng có được sự phát triển đáng ngưỡng mộ”.

“Địa điểm cô chọn hay tôi chọn?”, Trương Hùng mở cửa xe.

“Tôi chọn đi, dù sao đều là lady first mà”, trên mặt Tân Nhu lộ ra vẻ vui mừng, ngồi vào trong xe.

Chiếc xe BMW băng băng trên đường, đi vào trong một tiểu khu bình thường.

Trương Hùng ngồi trong xe, nhìn khung cảnh lướt qua trước mắt, vẻ mặt có chút kỳ lạ hỏi Tân Nhu: “Cô định tự nấu cơm ở nhà à?”

“Ừm”, Tân Nhu đang lái xe gật đầu, trên khuôn mặt hiện ra một vệt ửng hồng: “Đi gặp thầy, ông ấy nói muốn gặp anh lâu

rồi”. “Gặp tôi?", Trương Hùng sờ mũi, có chút bối rối.

Thấy Trương Hùng không phản đối, Tân Nhu thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Trương Hùng: “Tôi và thầy quen nhau 4 năm trước, ông ấy từng là giáo sư kinh tế. Khi đó công ty của tôi đang đứng trước nguy cơ phá sản, cũng chính vào thời khắc quan trọng nhất ông ấy đã cứu tôi một ván. Thầy không vì bản thân ông ấy, chỉ hi vọng tôi luôn làm việc thiện, lần này tôi và anh cứu được viện mồ côi, thầy luôn nói là muốn gặp anh”.

“Thì ra là như vậy”, Trương Hùng gật đầu. Xe dừng lại trước một khu chung cư cũ, chỉ nhìn bề ngoài của khu chung cư này cũng có thể biết nó đã có tuổi đời lâu năm.