Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 59: Hóa ra là hắn



Trương Hùng mỉm cười, nhìn Lâm Thanh Hy lái xe rời đi, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của mình, nụ cười trên mặt Trương Hùng cũng dần dần biết mất.

Trương Hùng đứng trước sân biệt thự, hỏi không khí: "Điều tra được Tống Đào do ai phái đến chưa?”

Từ ngày tổ chức lễ hội âm nhạc, Trương Hùng cũng thấy được Tống Đào có vấn đề, với kinh nghiệm và kiến thức của anh, hành vi của Tống Đào như một đứa trẻ non nớt.

"Là anh họ của chủ mẫu, Lâm Vĩ”, trong không trung vang lên giọng nói trầm, cho dù người khác có cố ý quan sát cũng sẽ không thể nào xác định được nguồn gốc của âm thanh đó đến từ đâu.

"Hóa ra là hắn", Trương Hùng mỉm cười: "Không cần quan tâm nữa, một đám hề nhảy nhót mà thôi, vợ tôi có thể tự đối phó, mấy người tiếp tục quan sát, sau khi Ám Dạ thất bại, chắc còn có những tổ chức khác phái người đến thành phố Ngân Châu”.

"Hiểu rồi ạ", giọng nói trầm biến mất, như chưa từng xuất hiện.

Trương Hùng nhìn đồng hồ, bước vào tiểu khu, món nợ giữa anh với băng nhóm xã hội đen kia còn chưa tính xong đâu.

Người quen Trương Hùng đều biết anh không phải người thích thị phi, nhưng chắc chẳn là kẻ có thù tất báo, đã chọc vào Trương Hùng thì một là có năng lực khiến Trương Hùng sợ hãi, hoặc là phải trả cái giá đắt đỏ, mà những kẻ có thể khiến anh sợ hãi đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.

Ai có thể tưởng tượng được, tai mắt của chạn vương nhà họ Lâm lại ở khắp thế giới.

Trương Hùng gửi định vị cho Hàn Ôn Nhu, bảo với nữ cảnh sát ghét cay ghét đắng cái ác rằng mình đang ở nhà, sau đó chạy đến quán bar Bóng Đêm.

Trong quán bar Bóng Đêm, bây giờ là ba giờ chiều, còn chưa đến thời gian hoạt động, đại sảnh quán bar đã đầy ắp người.

Băng Thanh Diệp ở Ngân Châu có thể nói là băng nhóm xã hội đen lớn nhất nơi này, số lượng lên đến cả nghìn người.

Cả quán bar Bóng Đêm mịt mù khói, trên ghế lô ở đại sảnh quán bar, có ba người đàn ông trung niên ngồi đó, ba người này chính là ba người đứng đầu của băng Thanh Diệp.

Ông trùm băng Thanh Diệp có biệt danh là Lôi Công, biệt danh này có liên quan đến phong cách làm việc như sấm rền gió cuốn của hẳn.

Ông hai Báo Tử Đầu, đồng thời cũng là một trong những kẻ đứng đầu trong băng, có thể nói thế lực của một phần ba băng Thanh Dạ đều dựa vào năm đấm của Báo Tử Đầu.

Ông ba Độc Xà, là kẻ hiểm ác nhất, độ độc ác của hắn thậm chí khiến cho người đi đường ngày thường nhắc đến hẳn cũng đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này Lôi Công đang nhíu mày, không nói gì chỉ hút điếu thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt gã đã đầy ắp đầu thuốc.

"Đại ca, có chuyện gì khiến anh lo lằng sao, tên nhãi đó mà dám đến, em sẽ phế nó!", Báo Tử Đầu duỗi cánh tay cường tráng của mình ra, vỗ cơ bắp.

"Anh hai, không đơn giản như anh nghĩ đâu", Độc Xà dựa. vào ghế sofa, bím tóc bẩn thỉu của hẳn hất sau đầu: "Em và đại ca nhận được tin, hai ngày nay kẻ thăm dò băng Thanh Diệp ta không đơn giản, trong đó có bóng dáng của Hắc Lôi".

"Hắc Lôi?", sắc mặt Báo Tử Đầu thay đổi: "Ý cậu là trùm xã hội đen của cả Ninh Tỉnh sao?"

"Không sai", Lôi Công gật đầu, dập tắt điếu thuốc: "Lần này chúng ta động vào người nhà họ Lâm, với thân phận của nhà họ Lâm, muốn mời Häc Lôi cũng không phải không có khả năng, nếu như thật sự là vậy chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt".

Báo Tử Đầu hít sâu một hơi, sau đó đập tay xuống mặt bàn kính, vừa đập xuống, mặt bàn lập tức nứt toác: "Mẹ nó, đến thì đến, chẳng phải chỉ là Hắc Lôi sao, Ngân Châu này là địa bàn của băng Thanh Diệp chúng ta, không phải nơi Hắc. Lôi có thể làm bừa".