Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 67: "Lão gia đến rồi!"



Tiệc mừng thọ của ông cụ Trình Khuông, đây có thể nói là một sự kiện lớn ở Ninh Tỉnh, Trương Hùng có để ý, dường như nhà họ Lâm và nhà họ Trình có mối quan hệ khá tốt, anh thấy ba người bác của Lâm Thanh Hy trò chuyện rất thân thiết với những người phụ nữ nhà họ Trình.

Khi mấy người bác của Lâm Thanh Hy nhìn thấy Trương Hùng, đôi mắt ánh họ lên vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

Xung quanh Lâm Thanh Hy, thỉnh thoảng sẽ có người chủ động đến bät chuyện, chủ yếu là nói về mấy vấn đề kinh doanh.

Trương Hùng đứng ở một bên, như một cái gậy gỗ, không nói chuyện với người khác.

Dần dần, khi gần đến trưa, Trương Hùng nhận thấy răng ngày càng có ít người trong trang viên nhà họ Trình, anh hiểu rắng những người không đủ tư cách, chỉ đến tặng quà, ghi tên, còn những người có tư cách thực sự trên bàn tiệc thì mới được ở lại.

Về phần gia chủ nhà họ Trình, ông Trình Khuông, lão ta còn chưa lộ diện.

Khi số lượng người giảm xuống, sự phân chia phe phái ngày càng rõ ràng, những người cùng phe phái sẽ tụ lại một chỗ với nhau, ví dụ như Vương Vĩ với Trình Quảng, Lâm Xuyên cũng có phe của anh ta...Chỉ có Lâm Thanh Hy, ngoại trừ những người đến để thảo luận về việc hợp tác kinh doanh thì chẳng có ai cả.

Trương Hùng nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô có vẻ cô đơn, nhưng thực ra đó là cách tốt để bảo vệ bản thân một cách khôn ngoan.

Mặt trời chậm rãi di chuyển về phía tây, thời tiết dần dần trở nên nóng bức, khi đến 11 giờ 30 trưa, trong trang viên còn lại rất ít người.

"Lão gia đến rồi!"

Không biết ai hét lên một tiếng, mọi người đứng trong trang viên đều nhìn về phía nhà chính năm ở trung tâm trang viên.

Một ông lão trong bộ đồ Đường với mái tóc hoa râm và dáng người mảnh khảnh, chậm rãi bước vào nhà chính.

“Mọi người, lão gia đến rồi, chúng ta vào tiệc thôi”, một người phụ nữ trung niên họ Trình lớn tiếng nói.

Mấy người vốn còn đang trò chuyện đều vội vã đi về phía nhà chính, mặc dù họ không chạy nhưng họ đi rất nhanh, họ đều muốn là người đầu tiên xuất hiện trước mặt ông Trình, để lại ấn tượng tốt với ông Trình.

“Chúng ta cũng đi vào chứ?”, Trương Hùng nhìn Lâm Thanh Hy và hỏi.

"Đợi một người đã”, như không vội.

, Lâm Thanh Hy đứng tại chỗ, dường

Khi tất cả người trong trang viên đều đã vào nhà chính, một chiếc xe điện màu hồng phấn chậm rãi từ cổng trang viên chạy tới, so với những chiếc xe sang trọng chất đầy bãi, chiếc xe điện này trông có vẻ lạc lõng.

Khoảnh khäc Trương Hùng nhìn thấy người lái chiếc xe điện này, anh đã cảm thấy rất thân thiết, không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì đối phương ăn mặc giống hệt mình, áo. vest trắng, quần đi biển và dép xỏ ngón.

Chiếc xe điện hồng phấn từ từ dừng lại, người thanh niên đi xe đậu xe cẩn thận rồi vẫy tay chào Lâm Thanh Hy.

"Hello! Đây có phải là người đàn ông của cô không?", người thanh niên nói rất thẳng thắn, không khách sáo như những người khác.

Lâm Thanh Hy gật đầu: "Chồng tôi”.

"Đậu, cô kết hôn rồi á?", chàng trai trẻ tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi giơ ngón tay cái lên với Trương Hùng: "Ông anh, được lầm, cua được cả tổng giám đốc lạnh lùng! Anh có biết người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài dăng dặc không?"

Trương Hùng mỉm cười, người thanh niên này khiến anh thấy dễ chịu, nghĩ gì nói đó, anh nhìn kĩ người thanh niên này, tóc rất dài và bù xù, che đi lông mày của anh ta, nhưng anh ta cũng không thèm chỉnh sửa, trông rất luộm thuộm, Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra đây là một cậu thanh niên rất đẹp trai, làn da trằng nõn, ngũ quan tinh xảo, ngay cả mấy tiểu thịt tươi' cũng chẳng thể so sánh với anh ta.