Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 73: Rốt cuộc anh ta là người thế nào?



“Người anh em, không cần giết người đâu, tôi có thể giúp anh lấy được vị trí này”, Trương Hùng trở tay vỗ vào vai Trình Thanh.

“Anh sao?”, Trình Thanh liếc nhìn Trương Hùng.

Không giống như những thế hệ sau của nhà họ Trình, Trình Thành trước giờ không sống trong sự quan tâm những người lớn, anh ta theo bố mình đi khắp nơi trên thế giới, “bán mạng" ở khäp nơi, anh ta có thể dễ dàng nói ra những lời giết hai anh em của mình như thế chứng tỏ sự trải đời và hiểu biết của anh ta.

Trình Thanh nhận ra mình không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt này, anh ta cũng vui vẻ cười đùa giống mình nhưng Trình Thanh chắc chản anh ta tàn nhãn hơn mình. Khi mình nói muốn giết hai người anh em, hễ là bất kỳ ai dù là trùm ma túy coi thường tính mạng con người cũng. sẽ tỏ ra bất ngờ, sau đó mới là khen ngợi hoặc nói sang chuyện khác.

Nhưng người này lại chẳng nói gì.

Chỉ có hai khả năng, một là anh ta nghĩ mình đang đùa, hai là anh ta đã quen với việc này rồi.

Trình Thanh nhìn Trương Hùng, Trương Hùng cũng đang nhìn Trình Thanh, lúc này Trình Thanh ngạc nhiên nhận ra mình lại cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc anh ta là người thế nào?

Trình Thanh tự hỏi, chỉ vài giây thôi mà anh ta đã có cảm giác không thể thở nổi.

“Thế nào người anh em, tôi giúp anh lấy được vị trí này, trở thành người nắm quyền sau này của nhà họ Trình”, Trương Hùng lại nói.

Cho đến khi Trương Hùng lên tiếng, Trình Thanh mới cảm nhận được khí tức đè nén mình, khiến mình không thở nổi tản đi, lúc này anh ta mới thở phào.

“Tại sao lại giúp tôi?”, Trình Thanh khó hiểu.

“Vì vợ tôi", Trương Hùng thẳng thản nói ra mục đích của mình: “Sau khi anh tiếp quản nhà họ Trình, anh phải tỏ rõ thái độ đứng cùng phe với vợ tôi, nếu có người đe dọa vợ tôi xuất hiện, tôi muốn anh cố găng tiêu diệt người đó”.

Trình Thanh cúi đầu không nói, ra vẻ trầm tư.

“Hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu anh làm theo cách riêng của mình, chẳng khác gì một canh bạc, cược thẳng thì anh thắng, thua thì chắc anh biết rõ kết cục hơn tôi, thế nào?”, Trương Hùng cầm chai rượu lên rót đầy ly cho Trình Thanh, sau đó lại cầm một ly khác, chờ Trình Thanh trả lời

Trình Thanh lặng thinh mười giây, sau đó ngẩng đầu lên, cầm ly rượu trên bàn lên chạm vào ly rượu trong tay Trương. Hùng.

Ly rượu phát ra tiếng vang.

“Hợp tác vui vẻ”, Trình Thanh mỉm cười với Trương Hùng.

“Tất nhiên”, Trương Hùng ngẩng đầu lên uống cạn rượu.

Mẹ Lâm Vĩ ngồi trên bàn, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt khá bất mãn.

“Tôi nói này Lâm Thanh Hy, cô tốt xấu gì cũng đại diện cho nhà họ Lâm mà cứ lấy bừa gì đó tặng cho ông cụ Trình à?”

Lâm Vĩ cũng hừ một tiếng: “Đúng thế, đúng là làm mất mặt người nhà họ Lâm, tao thấy mày cũng đừng ngồi ở cái chức tổng giám đốc Lâm Thị nữa, chẳng được gì đâu”.

“Choang!”

Một âm thanh vang lên, là tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất bị vỡ.

Trương Hùng liếc nhìn Lâm Vĩ, Lâm Vĩ vốn dĩ còn khí thế bừng bừng lập tức hoảng sợ không dám nói nữa.

Thấy thế, Lâm Xuyên ở bên cạnh mím môi cười trộm.