Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 87: Còn trốn đãng sau mấy cô gái?



Trong nháy mắt, một nửa số người trong phòng bao đã rời đi, chỉ còn lại mấy người Trương Hùng và đám người mà Trương Thành vừa dẫn đến.

Trương Thành vẫy tay, ra hiệu cho hai mươi thanh niên mà cậu ta dẫn theo rời đi, sau khi nhóm người này đồng thanh hét lên anh Thành, họ lập tức rời khỏi phòng.

Trương Thành kéo một chiếc ghế trong phòng và ngồi xuống: “Anh nói này Trương Khiết, các em cũng quá bốc đồng rồi nhỉ? Nếu không phải gần đây anh đang điều tra những tên lừa đảo đe dọa nữ sinh đại học này thì không biết hôm nay các em sẽ thế nào”.

Bây giờ chuyện đã qua, Trương Khiết cũng cảm thấy việc mình làm hôm nay hơi bốc đồng, tuy răng cô ấy không sợ ông chủ Vương và công ty người mẫu kia, nhưng trong tình huống vừa nãy, nếu không phải Trương Thành đến kịp thì e răng hôm nay mấy người họ phải chịu thiệt thòi lớn.

"Còn nữa!", sau khi măng Trương Khiết, còn chưa kịp đợi Trương Khiết kịp nói gì, Trương Thành đã chuyển sự chú ý sang Trương Hùng: “Vừa nãy không phải tôi thấy anh khá mạnh sao? Tại sao lại chùn bước vào thời điểm mấu chốt? Còn trốn đãng sau mấy cô gái?"

“Đúng vậy”, thanh niên đi cùng Trương Thành tiếp lời: “Có một vài người nhìn thì ổn mà chẳng có chút tác dụng”.

"Trương Thành, anh chỉ giúp tôi một lần thôi, vì vậy đừng buông lời chua chát. Anh rể không thích đánh đánh giết giết, là người ai mà chẳng sợ khi rơi vào hoàn cảnh đó chứ?”, Trương Khiết nói thay Trương Hùng, đồng thời cũng nhìn anh bằng ánh mắt hối lỗi. Vốn dĩ đã bàn bạc xong xuôi là cùng nhau đi ăn, kết quả lại để Trương Hùng bị cuốn vào chuyện này, khiến Trương Khiết cảm thấy rất ngượng ngùng.

Nếu để những người quen biết với Trương Hùng nghe được những lời của Trương Khiết thì họ chắc chẳn sẽ cười phá lên. Nếu trên thế giới này có một cuộc chiến có thể khiến Trương Hùng sợ hãi thì chắc chắn đó không phải là chuyện giữa một hai quốc gia.

“Được rồi mọi người, đều là lỗi của mình”, Tôn Lam cúi đầu đứng đó: “Trương Khiết cũng muốn giúp mình trút giận, chuyện này không liên quan gì đến anh rể, anh ấy cùng đến đây đã là giúp một việc lớn rồi, Trương Thành, hôm nay thật sự cảm ơn anh”.

"ồI", Trương Thành thở hắt một hơi, vẫy tay nói một cách thờ ơ: “Đều là bạn học cả mà, nói cảm ơn gì chứ, Tôn Lam, sau này có việc gì cứ nói với bọn anh, đừng giấu giếm, chúng †a cũng không phải chỉ mới quen biết một hai năm”.

“Ừ”, Tôn Lan gật đầu, nhìn Trương Thành bằng ánh mắt cảm kích.

“Ôi, không tệ nhỉ!", Trương Khiết bước lên trước vỗ vai Trương Thành: “Bây giờ anh cũng được coi là một thằng đàn ông, nếu anh có thể thu lại ánh mắt sến sẩm của anh thì tôi nghĩ Tiểu Uyển của chúng tôi nói không chừng sẽ cân nhắc đến anh đấy”.

Trương Thành vui mừng nhìn Từ Uyển, Từ Uyển khoanh tay, thẳng thừng quay đầu đi.

Mấy người trò chuyện trong phòng một lúc, Trương Thành thấy Tôn Lam vẫn còn chưa định thần lại nên đề nghị tìm trò giải khuây, thả lỏng tỉnh thần.

"Tìm trò vui? Chơi kiểu gì?", nghe đến trò chơi, Trương Khiết nảy sinh hứng thú.

Trương Thành chỉ vào đỉnh đầu: “Tâng cao nhất của tòa Tiên Vị Lâu có một sòng bạc, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đi lên chơi một vài ván, cũng không cần phải chơi quá lớn, đặt cược tầm năm sáu trăm tệ vui vẻ là được”.

Nghe vậy, Trương Khiết không thể chờ đợi thêm, để kéo cánh tay của Tôn Lam bước thẳng lên tầng.

"Đi, chơi vài ván!"

Trương Thành mỉm cười, dẫn theo hai tên đàn em và hai nữ sinh viên trang điểm đậm bước lên theo.

'Từ Uyển đứng trong phòng, nhìn đám bạn bước ra ngoài, lại nhìn Trương Hùng bên cạnh, ngượng ngùng nói: "Anh rể, hay là em nói với bọn họ một tiếng, chúng ta đi ăn trước nhé?"

Trương Hùng lắc đầu với nụ cười trên m chúng ta cũng đi chơi cùng đi”.

“Không sao,