Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 21: Phát hiện Tri Vãn biến mất



Biết được Tri Vãn bị dị ứng với hải sản khiến Kỷ Duật có chút xấu hổ. Anh qua loa trả lời vị y tá rồi nhanh chóng đi làm các thủ tục nhập viện cho cô.

Bên này Lâm Duệ vẫn không hay biết tình hình, anh đối mặt với câu hỏi của Thời Dụ Miên, tâm trạng có chút phức tạp.

"Chuyện đó quan trọng lắm sao?"

"Nhìn anh đi!" Thời Dụ Miên nói bằng giọng điệu mỉa mai, "Anh còn không dám trả lời đúng trọng tâm câu hỏi!"

Lâm Duệ hết cách với cô, anh lại nghĩ về Tri Vãn. Tuy rằng hai người chuyện gì cũng đã làm, nhưng trước sau đều là cam tâm tình nguyện. Cô rất hiểu chuyện, chưa từng đòi hỏi anh thứ gì.

Mà anh cũng chưa từng nghĩ sẽ cho cô một danh phận.

Giữa hai người bọn họ chắc cũng được coi là tình nhân?

Lâm Duệ cho rằng Tri Vãn cũng nghĩ vậy, anh hơi thả lỏng người, cơ mặt như được giãn ra.

"Nghe này, Miên Miên! Giữa chúng tôi hoàn toàn không có quan hệ gì cả, tôi nhận nuôi em ấy cũng giống như nuôi một vật nhỏ trong nhà. Một vật nhỏ biết làm vui lòng người khác." Lâm Duệ thản nhiên lên tiếng, không chỉ Thời Dụ Miên mà cả Dư Liễm cũng nghệt mặt ra.

Lâm Duệ thật cho là như vậy?

Dư Liễm nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, người mù nhìn vào cũng biết Tri Vãn có tình cảm với anh. Những lời anh nói hôm nay quả thực rất tàn nhân, anh không sợ cô ấy nghe được sẽ đau lòng sao?

Bên ngoài trời đã đổ mưa lớn, từng tiếng mưa đập vào mái hiên như tiếng nỉ non, than vãn. Thời Dụ Miên lắng nghe câu nói của anh hệt như nghe một chuyện cười.

Thì ra so với cô ta, Tri Vãn còn đáng thương hơn gấp trăm lần.

Cô ta bật cười đứng thẳng dậy nhìn Lâm Duệ. Người đàn ông này luôn được phụ nữ vây quanh, nhưng anh thật biết cách đạp lên tự tôn của người khác.

"Anh nói vậy không sợ cô gái nhỏ kia nghe được sẽ buồn sao?" Cô ta cố tình nói khích.

Lâm Duệ cười khẩy, Tri Vãn mà anh biết rất hiểu chuyện. Cô chưa từng giận dỗi anh vì chuyện gì, nếu có, còn không sợ đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành sao?

"Em nghĩ nhiều rồi! Cô ấy như một con mèo nhỏ vậy, thỉnh thoảng giương ra móng vuốt cũng chỉ muốn người chủ âu yếm, vuốt lông. Chút chuyện này chắc chắc cô ấy không để ý!"

Thời Dụ Miên nhún vai: "Tuỳ anh thôi! Em cũng không muốn quản nhiều!"

Lâm Duệ lấy áo khoác bước ra khỏi cửa, anh liếc mắt ra hiệu Dư Liễm giúp mình chăm sóc Thời Dụ Miên. Anh chạy vội ra cửa, liên tục gọi vào số cô nhưng không ai bắt máy. Lâm Duệ bèn tức giận chửi thề một tiếng.

Bên trong phòng, Thời Dụ Miên thản nhiên đứng dậy mặc lại quần áo. Cô ta lục túi xách cầm lên chiếc điện thoại vẫn ghi âm từ nãy giờ, miệng nở nụ cười mờ ám.

Cô ta đã nói rồi, thứ cô ta không có được, người khác cũng đừng hòng.

Lâm Duệ trở về khách sạn, ngoài ý muốn nghe thấy việc Tri Vãn đã trả phòng. Anh lập tức gọi điện cho Tiểu Tùng đi tìm cô. Ngả mình vào giường lớn ở khách sạn, vị trí Tri Vãn thường nằm vẫn còn chút hơi ấm. Lâm Duệ cảm thấy không thoải mái liền không muốn để ý đến cô nữa, trực tiếp đóng cửa phòng.

__________________________________

Tri Vãn hôn mê một ngày một đêm đã cảm thấy đỡ hơn đôi chút. Cô khó nhọc mở mắt, nhìn những vết ửng đỏ trên người đã mờ đi ít nhiều.

Kỷ Duật mở cửa phòng bước vào, trên tay anh là hoa quả cùng đồ ăn dinh dưỡng dành cho người bệnh. Trông thấy Tri Vãn đã tỉnh, anh vui mừng đi đến chỗ cô.

"Tỉnh rồi sao? Có cần anh kêu bác sĩ không?"

Tri Vãn lập tức ngăn cản hành động của anh: "Không cần đâu, em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi! Cảm ơn anh!"

"Đừng khách sáo với anh thế chứ! Anh có nhờ chị nấu chút đồ ăn, em thử xem có vừa miệng không?" Kỷ Duật cười lớn nhìn cô, anh thành thục mở trong túi lớn ra một âu cháo đang bốc khói nghi ngút.

"Em lại làm phiền anh rồi!" Tri Vãn ngượng ngùng nhận lấy, trong thâm tâm không biết nên báo đáp anh như thế nào.

" Em đó, hôn mê hơn một ngày một đêm, mau ăn lấy sức đi!"

Tri Vãn nghe thấy vậy khẽ giật mình, cô đã hôn mê lâu như vậy sao? Chắc hẳn giờ này Lâm Duệ đã biết cô sớm trả phòng, nhất định đang rất tức giận đi tìm cô.

Nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Tri Vãn, Kỷ Duật lập tức đứng dậy đi đến góc tủ lấy ra chiếc điện thoại bị sập nguồn của cô. Anh nghĩ chắc hẳn Tri Vãn đang cảm thấy áy náy vì người nhà sẽ lo lắng cho mình.

"Điện thoại của em! Có điều hình như nó bị sập nguồn rồi!"

Tri Vãn mừng rỡ cầm lấy điện thoại, quả nhiên thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của Lâm Duệ và Tiểu Tùng từ tối qua. Sắc mặt Tri Vãn xám xịt, cô nắm chặt điện thoại trong tay, không biết tiếp theo phải làm gì.

"Sao vậy?" Kỷ Duật tò mò lên tiếng.

Tri Vãn cắn chặt môi, cô quay sang nhìn thẳng vào Kỷ Duật, ánh mắt quả quyết: "Anh Kỷ Duật, em muốn xuất viện ngay bây giờ!"