Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 34: Nhóm người lạ mặt



Tri Vãn thất thểu bước ra khỏi khách sạn, trời đã sắp tối, không gian xung quanh đã lên đèn. Cô đi một mình trên con đường trở về ký túc xá, cảm thấy con đường hôm nay sao mà dài.

Điện thoại trong túi liên tục đỏi chuông, cô mở ra xem, là Phó Tinh Trì gọi đến. Tri Vãn dứt khoát tắt điện thoại bỏ lại vào túi xách. Giờ cô không muốn gặp ai cả.

Khi đi đến con đường hầm quen thuộc, bất chợt cô trông thấy một nhóm nữ tụm năm tụm ba lại. Trông thấy cô đi ngang qua, bọn họ bật cười khúc khích, liên tục hắt những thứ bẩn vào người cô.

"Này, cô là Tri Vãn ở khoa văn hóa đúng không? Cuối cùng cũng trở lại trường rồi à?"

"Sao trường chúng ta lại có người không biết xấu hổ như cô chứ? Đã đi giật chồng người khác, lại mặt dày dẫn về tận ký túc xá lăng loàn."

"Chị Tưởng không biết đó thôi, nghe nói cô ta mồ côi cha mẹ. Loại người như vậy chắc mẹ cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì."

"Thật vậy sao? Ra là di truyền từ mẹ tới con, bảo sao cái điệu bộ hồ ly tinh của cô ta lại chuyên nghiệp như vậy."

Tri Vãn nắm chặt túi xách trong tay, cô vốn định mặc kệ đám người này. Nhưng đột nhiên nghe thấy bọn họ sỉ nhục mẹ cô, đấy là điều không thể chấp nhận được.

Tri Vãn có gia đình, cha mẹ cô rất tốt với cô. Nhưng kể từ khi một kẻ lạ mặt dí súng vào đầu cô, cầm theo túi tiền khổng lồ chạy đi mất thì cô chính thức không còn gia đình.

Khi đó cô mới 7 tuổi, lăn lộn khắp nơi, bị bán từ chỗ này sang chỗ khác, cho tới khi được Lâm Duệ đem về nhà.

"Các cô là ai? Chúng ta có thù oán gì sao?"

Nữ sinh kia nghe vậy bật cười, đồng bọn cô ta cũng cười theo: "Chúng tôi không biết gì về cô, cũng không có nghĩa vụ phải biết. Có trách thì trách cô đụng nhầm người, khiến chị Tuyết Nh…"

Cô gái bên cạnh lập tức đá vào chân cô ta ra hiệu ngậm miệng lại, người kia biết mình lỡ nói ra gì đó liền cuống cuồng lấp liếm: "Dù sao thì hôm nay cô vẫn không thoát được đâu, đừng trách chúng tôi, chỉ là một chút giáo huấn khiến cô ngoan ngoãn hơn, lần sau đừng có đắc tội với người khác."

Cô ta lấy từ trong túi áo ra một mảnh kim loại sắc nhọn giơ lên: "Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu chúng tôi rạch một nhát có phải hay không sau này cô sẽ không thể dụ dỗ đàn ông nữa."

Miếng kim loại sắc nhọn huơ huơ trước mắt Tri Vãn, cô khiếp sợ nắm chặt túi sách, liên tục lui lại đằng sau.

Lâm Duệ. Lâm Duệ

Anh đang ở đâu?

Tri Vãn khóc nấc lên, từng giọt nước mắt lã chã như mưa. Cô bị nhóm nữ sinh kia túm lại, đổ những thứ nhây nhớp đầy người. Bộ váy xinh đẹp với những họa tiết dễ thương bị nhuộm vàng bởi trứng gà, mái tóc mềm mượt cũng bị làm cho bê bết.

"Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!" Tri Vãn hét lên, cô ra sức chống trả, nhưng vốn dĩ một mình cô không thể làm được gì với bọn họ.

Cô ngay lập tức bỏ chạy, cầm lấy túi xách quăng quật vào bọn chúng. Cô tìm đến điện thoại trong đó, mơ hồ thấy có cuộc gọi đến.

"Túm nó lại ngay, nó tính gọi người đến!"

Ngay lập tức có người tiến đến tát vào mặt cô, cô ta giật lấy túi xách của cô ném ra xa. Tiếng chuông điện thoại vẫn rung lên nhưng chỉ một thoáng đã vụt tắt.

Một nữ sinh nhân cơ hội cô mất cảnh giác liền túm chặt lấy tóc cô bắt ngửa mặt ra đằng sau, cô ta hét lên với người con gái cầm mảnh kim loại.

"Chị Mã mau ra tay đi, em túm đuợc cô ta rồi!"

"Chúng mày xé rách váy cô ta ra, cố gắng để lộ nội y chút."

Nữ sinh kia nghe thấy vậy chậm rãi nở nụ cười, cô ta nhìn vẻ mặt thảm hại của Tri Vãn, tiến đến lột đồ cô ra. Nữ sinh bên cạnh cầm lấy điện thoại chụp vài tấm hình.

"Gửi chưa?"

"Gửi rồi! Chị ấy bảo xong việc này có thưởng!"

Cả đám nữ sinh cười đùa đắc ý, miếng kim loại đã kề sát mặt Tri Vãn. Cô khiếp sợ nhắm mắt lại, giờ phút này cô chẳng trông đợi vào ai được nữa.

Có lẽ ông trời cũng muốn bỏ mặc cô.

Khi lưỡi kim loại sắc bén chuẩn bị cứa vào mặt cô, Tri Vãn nghe thấy tiếng kêu thất thanh của một người. Cô giật mình quay đầu sang thì thấy Phó Tinh Trì đang đi cùng Tề Vận.

"Chúng mày bị điên hết rồi à? Dám động vào Tri Vãn, bà đây xem chúng mày hôm nay làm thế nào nguyên vẹn trở về."

Chỉ kịp nghe một tiếng đó Tề Vận lập tức xông đến, Phó Tinh Trì cũng nhanh chóng chạy đến cướp lấy cô từ tay nữ sinh kia. Anh nhanh chóng cởi áo ngoài ra che cho cô, ánh mắt đau lòng không dám nhìn bộ dạng chật vật của Tri Vãn.

"Đừng sợ, đã không sao rồi!" Phó Tinh Trì ôm cô vào lòng, không ngại bẩn phủi hết những thứ nhơ nhớp trên người cô, "Anh sẽ bảo vệ cho em!"

Ánh mắt Tri Vãn đờ đẫn nhìn xung quanh, chiếc túi xách đáng thương nằm vật một góc, tiếng chuông điện thoại đã sớm ngừng.

Thì ra lúc cô cần anh nhất, anh mãi mãi không thể xuất hiện.