Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 42: Lưu luyến



Bên này Tri Vãn tạm thời tá túc ở nhà Nguyên Dĩnh chờ đợi 5 ngày nữa lên máy bay. Cô đã gọi cho giáo sư Hàn, bà rất vui vẻ còn nói cô quyết định như vậy là sáng suốt.

Tri Vãn cười cười, nếu là sáng suốt sao cô lại đau lòng như vậy?

Nếu là sáng suốt tại sao cô lại dây dưa không dứt suốt 6 năm?

Điều này chính cô cũng không biết nữa.

Ban đầu chỉ ôm ấp chút hy vọng Lâm Duệ sẽ bị tình yêu của cô làm cho cảm động, hai người lâu ngày sinh tình. Nhưng anh chỉ là quen với sự có mặt của cô chứ không hề yêu cô.

Một vật nhỏ vừa biết nghe lời, vừa biết làm ấm giường, gọi là đến đuổi là đi. Tri Vãn không biết mình ở trước mặt anh lại có dáng vẻ thảm hại như vậy.

Nói ra cũng thật tình cờ, sau khi tài xế thả cô xuống ở ven đường, Tri Vãn xách theo hành lý đứng bơ vơ không biết phải đi đâu. Cô biết Lâm Duệ đang gọi cho cô, anh chắc đã phát hiện ra sự mất tích của cô. Nhưng cô vẫn dứt khoát kéo số của anh vào danh bạ đen, tháo sim bỏ vào trong túi.

Ngay lúc này cô gặp được Nguyên Dĩnh, cô ấy tốt bụng ngỏ lời muốn cô đến nhà mình ở vài hôm. Dù sao cũng không còn chõ nào để đi, Tri Vãn liền gật đầu đồng ý.

"Cãi nhau với người nhà à?" Nguyên Dĩnh đem đến cho cô một ly nước, thuận tiện kéo vali của cô vào bên trong phòng ngủ.

"Không có!"

"Còn nói không có, tôi cũng vì cãi nhau với người nhà mà chạy đến đây, cũng may có cô làm bạn cùng."

Tri Vãn lười giải thích với cô nàng, cô mở điện thoại lắp sim vào, phát hiện thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của Tiểu Tùng. Sắc mặt cô hơi đen lại, cuối cùng kéo nốt số này vào phần danh bạ đen.

"Nguyên Dĩnh, cô giúp tôi một chút được không?" Tri Vãn cầm tay Nguyên Dĩnh, dáng vẻ khẩn thiết.

"Chuyện gì? Cô cứ nói đi, nếu giúp được tôi sẽ cố hết sức."

Tri Vãn đem câu chuyện thuật lại cho Nguyên Dĩnh nghe, chỉ là cô giấu đi mối quan hệ giữa mình và Lâm Duệ.

Chuyện này, vốn không cần nhắc đến nữa.

"Vậy là 5 ngày sau cô sẽ ra nước ngoài?" Nguyên Dĩnh khó hiểu hỏi ngược lại, cãi nhau với người nhà sao lại cãi tới mức Tri Vãn xách hành lý ra nước ngoài luôn.

"Ừm, tuy có hơi đột ngột nhưng đúng là như vậy!"

Nguyên Dĩnh vỗ vai cô hào sảng tiếp lời: "Chuyện này không khó, tôi giúp cô. Mấy ngày này cô cứ ở nhà tôi đi, tôi sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai về cô đâu."

Tri Vãn chỉ biết gật đầu cảm ơn, chuyện này thành hay bại phụ thuộc rất nhiều vào 5 ngày này. Cô không muốn Lâm Duệ tìm thấy mình, càng không biết phải đối mặt với ánh ra làm sao.

Nhưng hơn hết cô không muốn bản thân dao động, cô sợ chỉ cần nhìn vào ánh mắt Lâm Duệ, sẽ không còn dũng cảm ra đi.

Chẳng biết từ bao giờ Lâm Duệ đã trở thành một ngoại lệ không thể thiếu của cô, trước kia là máu đầu quả tim, giờ là một cấm kỵ không muốn nhắc đến.

Lâm Duệ sau khi họp xong liền gọi điện cho Tiểu Tùng, anh đinh ninh bây giờ cô gái nhỏ đã biết đường về nhà. Bỏ đi lâu như vậy cũng không biết là giận dỗi về chuyện gì.

"Vãn tiểu thư vẫn chưa xuất hiện, có cần tôi đi tìm cô ấy không Lâm tổng?"

Lâm Duệ nghiến răng ken két, anh tháo nhẹ cà vạt ra, khuôn mặt đều hằn lên vẻ tức tối: "Không cần, cô ấy tự chạy thì tự biết đường về, để ý thêm hai ngày nữa, có chuyện gì lập tức thông báo cho tôi."

Tiểu Tùng cúp điện thoại mà lòng ảo não, sếp tổng của anh sự nghiệp thành đạt sao ở phương diện tình cảm lại không giữa chút gì thế này.

Cô ấy bỏ trốn liền mặc kệ cho cô ấy bỏ trốn, một hồi bỏ trốn vào lòng người đàn ông khác thì sao?

Nhưng anh cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng chứ không trực tiếp nói ra, chuyện của hai người bọn họ cũng không đến lượt anh xen vào.

Tri Vãn nằm vật vờ ờ nhà Nguyên Dĩnh cả một buổi chiều liền nhận được cuộc điện thoại từ Phó Tinh Trì. Cô nhìn màn hình, hơi khó chịu không muốn nghe, nhưng nghĩ đến sự ra tay cứu giúp của anh hôm đó liền bắt máy.

"Tri Vãn, em đang ở đâu? Anh hỏi Tề Vận thì cô ấy bảo em đã mấy ngày không đến trường? Có phải em vì chuyện hôm đó…?" Phó Tinh Trì gấp gáp nói trong điện thoại, nhưng được một nửa liền ấp úng không dám nói tiếp.

Chuyện hôm đó nhất định khiến cô chịu đả kích rất lớn, anh đã vận động các mối quan hệ của mình để điều tra nhưng vẫn chưa tìm được người chủ mưu đứng đằng sau.

"Em không sao đâu, chỉ là muốn nghỉ ngơi vài hôm." Cô khẽ cười một tiếng, hoàn toàn bình thản khi nhắc đến chuyện này.

"Thật sao?" Anh hỏi lại như để chắc chắn.

"Vâng!"

"Vậy anh yên tâm rồi, bao giờ em trở lại trường nhớ phải báo cho anh."

Cô nghe thấy Phó Tinh Trì thở phào nhẹ nhõm, chuyện cô từ chối tình cảm của anh vẫn luôn khiến cô áy náy. Nhưng anh vẫn hết lần này đến lần khác đối xử tốt với cô.

Tri Vãn bối rối không biết có nên nói sự thật cho Phó Tinh Trì biết không, nhưng cô quyết định sẽ không lừa dối anh.

Cô hít nhẹ một hơi, giọng nói nhẹ tênh vang lên trong điện thoại: "Em sẽ không tới trường nữa đâu."

Hơi dừng lại một chút, Tri Vãn nắm chặt điện thoại dứt khoát ra quyết định: "Em đã đồng ý với giáo sư Hàn sẽ ra nước ngoài học tập."