Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 7: Tình yêu cũng là một loại đau khổ



Sáng hôm sau, Tri Vãn khó nhọc mở mắt, đập vào mắt cô là căn phòng xa lạ. Cô hơi ngơ ngác quờ tay muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Vị trí bên cạnh sớm đã trống trơn, quần áo của anh đã được thu dọn sạch sẽ. Tri Vãn khẽ dịch người sang nằm vào chỗ của anh, bên gối vẫn còn vương chút mùi hương của Lâm Duệ.

Cô cau mày mở điện thoại, vào mục tin nhắn kiểm tra. Ngay lập tức phát hiện tin nhắn của Lâm Duệ.

Tri Vãn bấm vào xem, anh giữ cho cô từ một giờ trước, hiển nhiên lúc đó cô vẫn đang ngủ.

"Công ty có chút việc nên tôi phải đi trước, đồ ăn sáng tôi đã kêu người chuẩn bị cho em, quần áo cũng đã sắp xếp đầy đủ. Nếu em buồn chán có thể gọi cho Tiểu Tùng, tôi đã căn dặn cậu ta rồi."

Tri Vãn không chút cảm xúc đọc lướt qua, theo thói quen bấm lưu lại tin nhắn. Mấy năm qua số lần Lâm Duệ chủ động nhắn cho cô vô cùng ít ỏi, mà cô lại có thói quen không bỏ sót bất cứ một tin nhắn nào của anh.

Cô lật chăn, kéo lê thân thể xuống giường. Khi bàn chân vừa chạm đất liền cảm nhận được một trận đau đớn như xé toạc cơ thể cô. Hạ thân chịu sự dày vò cả đêm khiến Tri Vãn phải đi hai hàng. Cô cầm theo quần áo, khẽ cắn môi mở cửa phòng tắm đi vào.

Khi nhìn thấy chính mình trong gương, Tri Vãn khẽ nhíu mày. Từ trên xuống dưới người cô, khắp nơi đều có dấu vết của anh. Nụ hôn nóng bỏng rải rác khắp ngực đã sớm tụ lại thành những vệt bầm tím.

"Lâm Duệ chết tiệt! Anh là chó hay sao chứ?" Cô âm thầm mở miệng chửi rủa Lâm Duệ như chỉ có làm vậy mới xả hết bực tức trong lòng.

Tri Vãn xả nước, dòng nước ấm nhanh chóng xối qua cơ thể. Cô chậm rãi kỳ cọ khắp người, lại nhớ đến đêm qua nơi tư mật được anh chăm sócp, khuôn mặt đỏ hết cả lên.

Tri Vãn tắm rửa rất nhanh, cô choàng chiếc khăn tắm rộng lớn che lại cơ thể mỹ miều. Vừa bước ra khỏi phòng đã thấy phục vụ mang cơm lên tận nơi cho cô.

"Cái này…?"

Người phục vụ để đồ ăn sáng lên trên bàn, không để ý liền thấy ba gói nhỏ màu bạc đã bị xé rách vứt xuống đất, chăn gối xộc xệch cùng biểu cảm ngượng ngùng trên mặt cô gái liền thức thời quay đi.

"Ngài Lâm đã căn dặn chúng tôi mang đồ ăn đến cho tiểu thư, không biết cô còn có gì cần phân phó."

Tri Vãn lập tức xua tay: "Không cần đâu, cảm ơn cô."

Cô ngồi xuống bàn ăn liếc nhìn những món đã được phục vụ mang vào. Có tôm hùm lăn, sushi, súp cua biển,.. Tri Vãn hơi cau mày không muốn động đũa. Thật ra cô vốn dị ứng với tôm hùm, điều này cô chưa từng nói qua với Lâm Duệ.

Tri Vãn ngán ngẩm nhìn một bàn đồ ăn, nhưng vì quá đói đành bấm bụng kêu phục vụ bưng lên một ít cháo trắng ăn lót dạ.

Sống chung với nhau sáu năm, từng sở thích, thói quen ăn uống của Lâm Duệ cô đều thuộc nằm lòng. Anh thích yên tĩnh, vậy nên cô gái nhỏ vốn tinh nghịch đã học được cách bình lặng bên anh; anh thích ăn đồ thanh đạm, cô cất công lên mạng học nấu nướng. Có thể nói, chăm sóc Lâm Duệ vốn là việc cô nên làm.

Nhưng nhìn đến bàn đồ ăn sáng nay, cô chợt nhận ra Lâm Duệ chưa từng để ý cô nhiều như cô để ý anh.

Anh thậm chí không biết cô dị ứng với hải sản…

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tri Vãn. Cô lục tung chăn chiếu mới phát hiện chiếc điện thoại đáng thương bị vứt ở một xó.

"Em nghe." Tri Vãn nhìn thấy người gọi là Lâm Duệ liền kích động nhấc mạnh, quen luôn chút tủi thân vừa rồi.

"Dậy rồi à? Còn cảm thấy đau không?"

"Không… không có!" Tri Vãn ngượng ngùng, lí nhí đáp.

Lâm Duệ dựa đầu vào chiếc ghế trong văn phòng, khóe môi anh nhếch lên khi nghĩ đến cô gái nhỏ giờ này khuôn mặt đang đỏ bừng.

"Tôi có chuẩn bị bữa sáng cho em rồi, đã ăn chưa?" Lâm Duệ tự cho là bản thân vô cùng chu đáo, tốn công sức chọn những món bồi bổ cơ thể cho cô.

Tri Vãn hơi khựng lại một chút, cô nở nụ cười chua xót lắng nghe giọng nói của anh.

Anh có vẻ rất vui nhỉ?

"Em ăn rồi, cảm ơn anh!"

"Khách sáo với tôi làm gì chứ. Nếu em buồn chán có thể bảo Tiểu Tùng dẫn em đến công ty thăm quan. Dư Liễm cậu ta lúc nào cũng nhắc tới em đấy."

"Em biết rồi! Để hôm khác đi, hôm nay em có hẹn với bạn."

Nhận thấy Tri Vãn có vẻ thoái thác, Lâm Duệ không tiếp tục bắt ép cô nữa. Anh căn dặn cô vài thứ rồi lạnh lùng cúp điện thoại.

Còn lại một mình trong căn phòng rộng lớn, Tri Vãn thơ thẩn một mình. Trong đầu cô liên tục lặp lại từng hình ảnh khi mới gặp anh, anh cứu cô khỏi bọn cướp giật trên phố, khi nghe tin cô không có nơi nào để về liền hào phóng nói cô có thể đi theo anh.

Theo anh sáu năm, Tri Vãn tận mắt chứng kiến anh từ chàng thiếu niên đến khi trở thành đàn ông chững chạc như bây giờ.

Nhà họ Lâm vốn khá giả, nhưng người cha háo sắc của anh sớm đã thiêu đốt hết vào thói trăng hoa, trụy lạc. Cô ở bên anh từ những giây phút bắt đầu lập nghiệp đến lúc khó khăn và trở thành một công ty lớn như bây giờ.

Có thể nói mọi cột mốc trên con đường của anh đều có sự xuất hiện của Tri Vãn. Nhưng cô cảm thấy mình trong tâm trí anh thật mờ nhạt. Trước kia là em gái, bây giờ là tình nhân, không biết tương lai sẽ thế nào.

Nghĩ đến điều này vết thương nơi ngực trái của Tri Vãn khẽ nhói lên.

Rõ ràng là không đau, nhưng máu con tim đã sớm chảy đầm đìa.