Điên Cuồng Vì Em

Chương 106



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tới khi anh buông ra, Lam Tuyết Giang đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu lên.

Hoàng Tử Bình ôm cô ở trong lòng ngực, lồng ngực phập phồng kịch liệt, màu sắc đôi mắt đã lặng yên thay đổi, chỉ là dừng lại một lát, anh trực tiếp ôm lấy cô lên xe taxi, “Chúng ta về khách sạn!”.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng Hoàng Tử Bình dùng tiếng Anh giục tài xế lái xe nhanh hơn.

Khi tới khách sạn, anh trực tiếp kéo cô lên lầu.

Đóng cửa lại, thẻ phòng còn chưa kịp cắm vào, trong bóng tối, Lam Tuyết Giang đã bị anh khiêng lên trên vai.

Bị ném ở trên giường, ngoài cửa sổ có một ít ánh đèn nề ông chiếu vào, cô nuốt nước miếng, “Đêm nay......Vẫn muốn sao?”

“Vô nghĩa!” Hoàng Tử Bình quỳ hai gối ở hai sườn eo cô, kéo cúc áo sơmi, “Em cho rằng tôi đưa em tới đây làm cái gì?”

Lam Tuyết Giang hít thở càng khó khăn hơn, đặc biệt là khi anh nhìn chằm chằm vào hai phần mềm mại trước mặt cô.

Cô đành phải giữ cho khuôn mặt cô không quá nóng.

Khi âm thanh giấy bạc bị xé ra vang lên ở bên tai, Lam Tuyết Giang mới nhớ tới, không phải nói đi xem hát kịch sao......

Liên tục hai ngày, Lam Tuyết Giang đều hôn mê ở trong khách sạn.

Tiêu hao thể lực quá lớn, khiến mỗi khi cô mở mắt ra đều đã sắp chạng vạng tối, ngày thứ ba, cố ý đặt đồng hồ báo thức mới có thể bò dậy vào giữa trưa.

Nhưng mà không có sự cho phép cho Hoàng Tử Bình, Lam Tuyết Giang cũng không dám ra ngoài chạy lung tung, nên ngoan ngoãn chờ ở trong phòng ăn cơm, mở TV lên tìm kênh tiếng Trung, chiếu bộ phim gia đình mẹ chồng nàng dâu.

Khi cửa phòng vang lên “Cạch” một tiếng, cô giống như bị nhiễm điện từ trên ghế sô pha đứng lên.

Chẳng qua người đi vào cũng không phải là Hoàng Tử Bình, mà là Phan Anh cũng mặc bộ vest màu đen, “Cô Lam, Tổng giám đốc Hoàng nói tôi tới đây đón cô!”

“Ừm!”. Lam Tuyết Giang không dám chậm trễ, vội đi theo.

Xe ngừng lại ở trên con phố rất vắng vẻ, nhưng mà có rất nhiều cửa hàng, nhìn có vẻ rất xa hoa.

Phan Anh đưa cô vào một cửa hàng bày rất nhiều trang sức của nữ trong tủ kính, thấy án mắt đầy nghi ngờ của cô, giải thích nói: “Buổi tối Tổng giám đốc Hoàng có một bữa tiệc, định để cô Lam làm bạn gái đi cùng!”

“Hả...... Tôi sao?” Lam Tuyết Giang ngẩn ngơ. Phan Anh cười gật đầu, đẩy cửa kính ra cho cô.

Bên trong Hoàng Tử Bình đang ngồi ở trên sô pha, đôi chân dài vắt chéo lên nhau, trong tay cầm một quyển tạp chí, nhưng mà anh cũng không xem, trên gương mặt đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Lam Tuyết Giang thấy thế, bước chân nhanh hơn.

Hoàng Tử Bình nhìn thấy cô đi tới, nói một câu “Sao lại chậm như vậy”, sau đó ném quyền tạp chí sang bên cạnh, trực tiếp đưa cô lên lầu hai.

Không gian trên lầu còn rộng rãi hơn dưới lầu, trưng bày đều là váy dạ hội xinh đẹp.

Hoàng Tử Bình buông tay cô ra, thuận thế đẩy cô lên phía trước một cái, “Chọn một cái em thích đi”

Lam Tuyết Giang quay đầu lại nhìn anh một cái, cắn cắn môi, vẫn nuốt câu từ chối vào.

Tuy rằng cô không quá hứng thú với bữa tiệc, cũng không quá muốn đi, nhưng từ trước đến nay anh đã nói một là một không có hai, hơn nữa các loại váy dạ hội này phần lớn đều là thuê, cho nên tâm lý nặng nề của cô có thể giảm bớt không ít.

Nhà thiết kế ở bên cạnh cẩn thận giới thiệu, Lam Tuyết Giang chỉ vào một cái trong đó, “Lấy cái màu xám bạc này đi!”

“Không được! Phía sau lưng không có chút vài nào.”

Nhà thiết kế còn chưa kịp tháo móc áo xuống, Hoàng Tử Bình đã trầm giọng nói.

“Cái này?” Lam Tuyết Giang đành phải chỉ bộ khác. “Cổ áo quá rộng!” Hoàng Tử Bình nhíu mày. “Vậy cái này?”

“Đổi cái khác!”

Lam Tuyết Giang bất đắc dĩ, buồn rầu với những chiếc váy xinh đẹp được xếp thành hàng trước mặt.

Hoàng Tử Bình từ phía sau đi ra, ngón tay dài đưa lên, từ bên trong lấy ra một bộ váy ngang vai màu đen, “Mặc cái này đi!”