Điên Cuồng Vì Em

Chương 113



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi cúp điện thoại, cô xoay người, Hoàng Tử Bình vẫn đứng ở vị trí ban đầu.

Tay anh đang gõ nhẹ tàn thuốc lá, khi thấy cô cầm điện thoại quay đầu lại thì đột nhiên nói một câu: “Điền bảng biểu đi!”

“Ầm ầm-----

Âm thanh xoắn ốc của chiếc trực thăng văng vẳng bên tai, Lam Tuyết Giang cảm thấy trái tim mình hơi không thoải mái.

Sau khi điền xong bảng biểu dưới sự chỉ dẫn của anh, nhân viên công tác mặc trang bị cho cô, sau đó đưa cô lên trực thăng.

Khác với khi ở trên thuyền, cabin trực thăng rất nhỏ, chỉ đủ chứa khoảng bốn đến năm người, chỉ cần nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài là có thể nhìn rõ bản thân mình đang cách mặt đất càng ngày càng xa, hơn nữa vòn có thể cảm nhận rõ từng đợt lắc lư rõ ràng mỗi khi trực thăng gặp gió.

Sau khi bay hơn hai mươi phút, máy bay trực thăng đã dừng ở độ cao hơn bốn nghìn mét trên không trung.

Khi cửa khoang trực thăng mở ra, Lam Tuyết Giang cuối cùng cũng hiểu mình phải làm cái gì.

Phi công máy bay giơ tay ra hiệu cho Hoàng Tử Bình, sau đó Hoàng Tử Bình kéo cô ra cửa khoang, gió ở bên ngoài thổi vào giống như muốn thổi cô ngã xuống.

Vẻ mặt Lam Tuyết Giang dần dần trở nên tái nhợt, hai tay nắm chặt lấy ghế dựa:“... Tôi có thể không nhảy không?”

“Không thể” Hoàng Tử Bình chậm rãi nói. Lam Tuyết Giang lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Dường như cô thấy được mẹ mình đang đứng ở tầng cao nhất nhảy xuống, sau đó là cả người đầy máu...

“Tôi sợ...” Lam Tuyết Giang run cầm cập.

Hoàng Tử Bình hừ lạnh một tiếng, xách cô đến. trước mặt mình giống như xách một con gà.

Anh nối thiết bị của cô với chính anh, kiểm tra lại một lần nữa, sau đó đưa tay bám vào mép cửa khoang, giọng nói trầm lặng vang lên bên tai cô: “Đây là hậu quả của việc chọc tôi không vui”

Nó xong, anh nhảy xuống.

Tiếng hát của Lam Tuyết Giang hòa cùng với tiếng gió.

Sau khi rơi tự do trên không trung rầm bốn mươi giây, Hoàng Tử Bình mới bung dù ra.

Anh có giấy phép nhảy dù, cho nên anh hoàn toàn có thể mang theo cô nhảy một cách dễ dàng, nhưng mà trong quá trình từ từ hạ xuống anh dần dần cảm nhận được chỗ không đúng.

Người phụ nữ lúc đầu vẫn đang la hét trong ngực anh bây giờ lại không có động tĩnh gì nữa.

Sau khi hạ cánh xuống mặt phẳng được chỉ định, Hoàng Tử Bình lập tức tháo dây an toàn.

Hai cần cô khụy xuống, cả người đổ vào ngực anh, vẻ mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

“Lam Tuyết Giang, này...”

Hoàng Tử Bình vỗ nhẹ vào mặt cô, cô không phản ứng gì cả, chỉ có lông mi hơi run rẩy.

Lông mày anh nhíu lại, vốn dĩ anh chỉ muốn phạt cô một chút, không ngờ cô lại sợ độ cao.

Bảo sao lần trước dẫn cô đến sân bay, từ đầu đến cuối cô không hề mở mồm nói câu nào, sau khi lên máy bay cô còn trở Nên căng thẳng, hóa ra nguyên nhân không chỉ bởi vì bị chuột rút khi đi máy bay lần đầu tiên mà còn do sợ độ cao.

Lông này của Hoàng Tử Bình càng nhíu chặt, giống như là một cái mụn nhỏ.

“Lam Tuyết Giang, tỉnh!” Gọi hai lần, nhưng cô vẫn không mở mắt.

Hoàng Tử Bình ôm lấy cô, rải bước rời khỏi bãi nhảy dù.

Khi anh ôm cô trở về phòng khách sạn, bác sĩ tư nhân cũng vừa tới, anh ta là một Hoa Kiều, nói tiếng trung vẫn hơi ngọng: “Ngài Hoàng, cô gái này chỉ ngất đi vì sợ hãi”.

“Vậy tại sao cô ấy vẫn bất tỉnh!” Lông mày Hoàng Tử Bình nhíu chặt.

Từ bãi nhảy dù về khách cũng tầm tiếng rồi, nhưng cô vẫn một mực nhắm mắt không tỉnh

“Có thể là bị cảm, sốt nhẹ.” Bác sĩ bỏ ống nghe bệnh xuống: Không nghiêm trọng, chỉ cần uống một ít thuốc với chườm đá thôi”.

Tối hôm qua, anh muốn cô rất nhiều lần.

Lần cuối cùng đêm qua, anh còn ôm cô từ trên giường đè lên cửa sổ sát đất, mà bên trên cửa sổ chính là điều hòa.

Hoàng Tử Bình xấu hổ ho một cái, phân phó Phan Anh đưa người ra ngoài.

Anh gọi phục vụ phòng mang một túi đá đến, dùng khăn mặt cuốn một vòng quanh túi đá xong mới để lên trán Lam Tuyết Giang.