Điên Cuồng Vì Em

Chương 135



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Tuyết Giang nhìn thấy một tầng nước mắt trong mắt bà ngoại khi bà nhắc đến ồn ngoại, trong lòng rất khó chịu.

Lời từ chối đến cửa miệng rồi nhưng cô lại nuốt ngược lại, cô nghĩ một chút rồi nói: “Để cháu hỏi bác sĩ Trần một chút”.

Khi cô đến văn phòng của bác sĩ ngoại khoa, Trần Ngọc Sơn đứng dậy lấy cho cô một cốc nước.

Dường như khi khoác tấm áo trắng của bác sĩ lên người, anh ta biến thành một con người khác: “Bà cụ sau khi mổ xong các phương diện khác đều rất, không có biến chứng gì xuất hiện, tạm thời xuất viện mấy ngày cũng không có vấn đề gì, hơn nữa ở trong bệnh viện lâu ngày sẽ dễ dàng cảm thấy buồn bực khó chịu, để cho bà cụ thay đổi bầu không khí sẽ tốt hơn cho cơ thể và tinh thần của bà cụ!”.

“Cảm ơn, có anh nói như vậy trong lòng tôi cũng bớt lo hơn” Lam Tuyết Giang nhẹ nhàng thở ra.

“Không có gì, đây là điều tôi phải làm” Trần Ngọc Sơn cười, hai tay đút trong túi áo khoác trắng: “Để bà cụ chú ý nghỉ ngơi nhiều là được, luôn luôn bảo trì tâm. trạng thoải mái, bình thường đừng để bà cụ ăn quá no, ăn nhiều rau củ xanh vào. Nếu cô vẫn không yên tâm thì có thể lưu lại số điện thoại của tôi, nếu có gì xảy ra có thể liên hệ tôi!”.

Lam Tuyết Giang lấy điện thoại ra, động tác bỗng dựng dừng lại.

Trong đầu có hiện ra bộ mặt u ám của ai đó, cô liếm môi một cái: “Ừm, đến lúc đó tôi sẽ hỏi Anh Hoàng...”

“Cũng được!” Trần Ngọc Sơn hơi nhíu mày sau đó gật đầu.

Cô vừa trở lại phòng bệnh, bà ngoại đã vội hỏi: “Bác sĩ Trần nói thế nào?

Sau khi Lam Tuyết Giang chuyển lại lời của bác sĩ Trần với bà, bà ngoại rất vui, cả khuôn mặt như tỏa sáng

“Quá tốt rồi!”

Nghĩ đến tác hại của việc tính dục quá độ mà sáng nay cô tra được trên mạng, Lam Tuyết Giang nuốt nước bọt một cái: “Bà ngoại, cuối tuần sau cháu có một kỳ nghỉ lễ dài tháng mười một, để nhân viên điều dưỡng nghỉ ngơi, cháu về quê ở với bà vài ngày!”

Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Lam Tuyết Giang dậy sớm để hoàn thành hết tất cả các thủ tục xuất viện, sau đó cùng bà ngoại ngồi xe lửa về quê.

Bởi vì quên ngoại là ở nông thôn, sau khi xuống xe lửa còn đi ô tô hơn một tiếng đồng hồ nữa, cô vừa lái xe không được bao lâu thì nhạc chuông điện thoại vang lên.

Dường như anh nghe thấy tiếng động lạ ở bên này cho nên không hỏi cô một cách gọn gàng dứt khát như mọi khi mà hỏi cô đang ở đâu.

Lam Tuyết Giang ăn ngay nói thật:“Tôi đang ở trên xe...”

“Trên xe?” Hoàng Tử Bình ngạc nhiên.

“Hôm nay bà ngoại tôi xuất viện, tôi về quê ở với bà mấy hôm”

“Bao giờ về?” “Hết kỳ nghỉ lễ tháng mười một sẽ về.”

Giọng điệu của Hoàng Tử Bình không vui: “Lâu vậy sao?”

“Ừm.” Lam Tuyết Giang gật đầy, cho dù là anh không nhìn thấy.