Điên Cuồng Vì Em

Chương 14: Người đàn ông này thật đáng giết... 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Tuyết Giang bất giác có một suy nghĩ trong đầu: Một người đàn ông băng lãnh độc ác và một người phụ nữ gian xảo giả tạo, quả là một sự kết hợp hoàn hảo!

Gọi món xong, người phục vụ cầm thực đơn rời đi, ngồi đối mặt với hai người này thì làm sao có thể ăn được, Lam Tuyết Giang quyết định chỉ ăn vài miếng xã giao, rồi sẽ tìm cơ hội chuồn đi.

Vừa cầm ly nước màu trắng trên tay lên, Tuyết Giang chợt nghe một giọng nam phấn khích lên tiếng: "Bộ đồ cô Lam đang mặc đẹp thật đấy!"

"..." Nghe điều này, Lam Tuyết Giang cảm thấy thật nghẹn ngào chen chút cay đắng.

Cô nghiến răng phẫn nộ, hôm đó cô đã phải ép hồn ép xác mặc bộ đồ mà anh ta chuẩn bị, nhưng lại phải tự thanh toán tiền cho nó, tất nhiên sau đó cô tiếc nên không vứt nó đi. Trước giờ cô chỉ thường chọn những món hời trên Shopee hay Lazada, mỗi năm số tiền cô mua quần áo còn chưa đến hai triệu!

Lam Tâm Như thấy Hoàng Tử Bình nhìn chị gái mình chằm chằm, trong lòng tràn đầy ghen tị.

Tuyết Giang là cái thá gì chứ, cô ta là kẻ thừa thãi duy nhất trong gia đình họ Lam!

Cơ hội như hôm nay khó khăn lắm mới có được, trước đây Hoàng Tử Bình chưa từng nhận lời đi ăn cùng Với Tâm Như. Vì vậy, để tỏ ra tốt bụng dịu dàng trước

LL

mặt anh, Lâm Tâm Như đã nhắm mắt đưa cả Tuyết Giang đến nhà hàng này, nếu không, Lam Tuyết Giang kia đừng có mơ.

Lam Tâm Như vẫn cố gắng giữ nguyên hình tượng của mình, ra vẻ ngây ngô và nghiêng đầu, "Phải rồi nhỉ, chị là, chị mua nó ở đâu vậy? Hôm nào có thời gian, em sẽ cùng chị mua vài bộ!"

"Ờ... Tôi quên mất rồi." Lam Tuyết Giang giả và uống thêm hai ngụm nước để đánh trống lảng.

May mắn thay, vừa lúc đó người phục vụ bắt đầu mang món ăn lên, không để họ tiếp tục nói đến chủ đề nay.

Lam Tuyết Giang cầm lấy một chiếc nĩa và từ tốn cuộn mì ống, nhìn chằm chằm vào những miếng bông cải xanh trên đĩa, trong lòng suy nghĩ miên man gì đó...

"Cái...!" Chiếc nĩa trên tay cô bất chợt rơi xuống bàn.

Từ bên dưới bàn ăn, một bàn chân lặng lẽ chạm lên bắp chân cô.

Lam Tuyết Giang cứng cả người.

Tất nhiên chân này không thể là chân của Lam Tâm Như!

Cô nhìn lên, thấy Hoàng Tử Bình đang nhíu mày chậm rãi cắt thịt bò, chiếc đồng hồ bạch kim ở cổ tay anh ta sáng lấp lánh theo từng nhịp đung đưa của cánh tay. Lúc này, Lam Tâm Như đang nói về nội dung bản tài liệu, anh ta nhàn nhạt đáp lại hai câu cuối cùng. Mắt anh ta ánh lên một nét cười thâm sâu, vẻ mặt điềm nhiên như không hề liên can tới chuyến du lịch hư hỏng của bàn chân dưới gầm bàn.

Người đàn ông này thật đáng giết...

Lam Tuyết Giang nắm chặt tay, nghiến răng nhìn anh ta chằm chằm.

Lời cảnh cáo trong mắt dường như vô dụng, bàn chân vẫn đi lên bừa bãi, xoa đầu gối và dường như càng đi vào sâu....

Cô đứng lên đằng hắng một tiếng:"Ừm!".

Ở phía đối diện, Hoàng Tử Bình và Lam Tâm Như không hẹn mà gặp, đều nhướng mắt nhìn cô, một người thì bình tĩnh, một kẻ thì tỏ vẻ ngạc nhiên:

"Chị ơi, chị có chuyện gì vậy?” Lam Tuyết Giang đỏ mặt, không biết nói thế nào đành bịa bừa một câu:

"Tôi...Tôi đi vệ sinh!"

Tháo khăn ăn trên người ra, cô quay người đi vào phòng tắm.

Sau khi rửa tay, cô nhúng nước lạnh và vỗ nhẹ lên mặt. Trong nhà hàng máy lạnh đầy đủ, mọi ngóc ngách đều mát mẻ, nhưng nhìn vào trong gương trông cô như một bệnh nhân đang bị sốt cao.