Điên Cuồng Vì Em

Chương 142: Không cần mặt mũi, có tiền là được!” 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Tuyết Giang xắt đồ ăn, lúc cô ngẩng lên thì phát hiện anh vẫn đang nhìn mình.

Có lẽ vì trong bếp chỉ có hai người bọn họ nên ánh mắt anh lộ vẻ tập trung.

Lam Tuyết Giang thật sự không thể bình tĩnh nấu ăn dưới ánh mắt của anh được, nhiều lần suýt nữa cô lấy nhầm gia vị, rốt cuộc cô cũng nấu xong canh, đậy nắp nồi bằng gỗ lên, cô mở tủ ra:“Trong nhà không còn nước tương nữa, tôi đi mua một chai!”.

Nhưng khi cô đứng lên cô lại lo lắng, bếp lò không giống như bếp ga và bếp điện, không có ai trông coi thì rất dễ tắt lửa.

“Hoàng Tử Bình, anh trồng lửa giúp tôi nhé?” Lam Tuyết Giang do dự nhìn về phía sinh vật sống duy nhất ngoại từ mình ở trong bếp.

TE

-

-

“Ừm.” Hoàng Tử Bình không từ chối đi tới.

Lam Tuyết Giang đưa cho anh một cái quạt, lấy ghế nhỏ rồi chỉ vào bếp lò nói:“Anh có thể ngồi ở đây. Nếu lửa nhỏ thì anh quạt thêm, sau đó thêm một ít củi cho phù hợp...”

“Ừm” Hoàng Tử Bình gật đầu.

Lam Tuyết Giang ra khỏi phòng bếp vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Vóc dáng Hoàng Tử Bình cao lớn ngồi trên chiếc ghế nhỏ thì phải khom lưng, anh mặc đồ tây lại cầm quạt trông rất hài hước, anh hơi nhíu mày lại, anh nhìn vào lỗ thông gió như một cậu bé nghe lời.

Cô vẫn không dám tin vào mắt mình, cô dám để một tổng giám đốc trồng lửa thêm củi này.

Lam Tuyết Giang sợ lát nữa anh trở mặt không vui nên bước đi nhanh hơn, cửa hàng có không ít người, cô cầm chai nước tương rồi đi tính tiền ngay, lúc cô đợi trả tiền thừa thì có ai đó vỗ vào vai: “Là Tuyết Giang đúng không? Đã lớn như vậy rồi, lúc nãy suýt nữa thím không nhận ra!”

“Là cháu, thím Triệu.” Lam Tuyết Giang mỉm cười.

“Thím nghe nói ở thành phố cháu đã có bạn trai, chiếc ô tô lớn đậu trước cửa là của cậu ấy đúng không?”

Vẻ mặt Lam Tuyết Giang hơi mất tự nhiên, vì giọng thím Triệu khá to nên có vài người trong cửa hàng nhìn qua đây.

Cô gật đầu: “Dạ... vâng...”

“Tuyết Giang!” Thím Triệu bỗng nhiên muốn nói lại thôi:“Thím Triệu cũng coi như đã trông cháu hai ngày khi còn nhỏ, có mấy lời khó nghe nhưng không thể không nói, cháu không được giống như con gái nhà ông Trương...”

“Còn phải nói, chắc chắn cũng quen người giàu có như con gái nhà ông Trương rồi!”

Thím Triệu còn chưa nói xong thì những người khác đã nói xen vào.

Lam Tuyết Giang khó xử, giải thích cho mình:“Không phải, cháu không có...”.

Nhưng dường như không có ai nghe cô nói, có người tự kết luận, người khác lập tức phụ hoa theo: “Cũng đúng, tôi thấy chiếc xe đó rồi, ít nhất là bảy chữ số! Sao người bình thường mua nổi chứ?”

“Học ai không học lại học con gái nhà ông Trương xem ra đối phương chắc chắn cũng có con riêng rồi.”

Mấy cô gái trẻ bây giờ đều muốn ngồi mát ăn bát vàng, không quan tâm nhà người ta có vợ hay chưa, tuổi cũng có thể làm cha mình, không cần mặt mũi, có tiền là được!”