Điên Cuồng Vì Em

Chương 16: "Nếu không muốn rót thì cứ gọi quản lý vào đây!" 



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh ta không có vấn đề gì, chỉ là không thể lên được thôi hihi...".

Một cô táo bạo phỏng đoán: "Hay là anh ta thích đàn ông?"

“Anh ấy tuyệt đối không thích đàn ông!” Lam Tuyết Giang buột miệng nói một cách rất chắc chắn.

Bây giờ đến lượt mọi người ngạc nhiên nhìn cô.

Lam Tuyết Giang chột dạ xấu hổ, cảm thấy mình đã cư xử không bình thường, vì vậy cô định tiếp tục cố gắng giải thích. Nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng ánh

mắt của đám nữ nhân viên hết thảy đều di chuyển về phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại và lảo đảo suýt ngã!

Hoàng Tử Bình đứng ở cửa với một tay đút túi! Trên đầu anh ta có ánh đèn nhàn nhạt hắt xuống, khuôn miệng thở ra một vòng khói nhàn nhạt như sương. Giọng anh ta cười như có như không:

"Không ngờ cô lại biết rõ tôi như thế!"

"..” Lam Tuyết Giang không biết kiếm chỗ nào mà giấu mặt, chỉ còn thiếu nước đập đầu vào tường cho đỡ xấu hổ.

Còn gì đen đủi hơn khi cuộc buôn chuyện đang lúc cao trào lại bị nhân vật chính xuất hiện cắt ngang! Đám nhân viên lợi dụng lúc ánh mắt anh ta như đang muốn nghiền nát Lam Tuyết Giang mà vội vàng chạy hết ra khỏi nhà vệ sinh.

Không lâu sau, có thông báo cho cô giao rượu. Chính là cái phòng mà Hoàng Tử Bình đang ở. Không có ai ở đó để có thể nhờ vả, cuối cùng cô đành bặm môi, cắn răng gõ cửa đi vào.

Bên trong không có ai hát, nhạc cũng đã ngừng. Trong phòng chỉ có ánh đèn sân khấu sặc sỡ, đám bạn bè của anh ta cũng không biết đang ở đâu. Chỉ còn lại mỗi một mình Hoàng Tử Bình. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh ta dưới ánh đèn màu trông vô cùng cao ngạo mà lại tuấn mỹ vô cùng.

Lam Tuyết Giang phải thừa nhận rằng anh ta quả thực là một người đàn ông rất hấp dẫn.

1

TIL

Chỉ cần anh ta xuất hiện, chậm rãi gõ tàn thuốc vào gạt tàn thì mấy cô phục vụ vừa gặp mặt ắt không thể nào mà không điên đảo!

Lam Tuyết Giang cố gắng không nhìn vào mặt anh ta, nín thở nghiêng người xếp những chai rượu xuống bàn, mở nắp chai và định nhanh chân chuồn thẳng ra ngoài. Hoàng Tử Bình không nhìn lên, nhưng những ngón tay thon dài của anh ta lại chỉ về phía cô.

"Rót rượu cho tôi." Lam Tuyết Giang không nhúc nhích.

Hoàng Tử Bình ngậm điếu thuốc trong miệng, nói giọng thách thức:

"Nếu không muốn rót thì cứ gọi quản lý vào đây!"

Gì vậy? Trường hợp này thì có bị quản lý trừ hết tiền lương ca hay không?

Lam Tuyết Giang tính toán thật nhanh, vội vàng cười thật tươi và nói: "Quý khách, để tôi rót rượu cho anh."

Cô bỏ viên đá vào trong ly, bàn tay cầm chai rượu run lên, bởi vì dù không nhìn lên, cô cũng có thể cảm giác được hai mắt anh ta đáng dán chặt vào người mình, làm toàn thân cô như sắp bốc cháy!

Lam Tuyết Giang liếc nhìn cánh cửa bằng đuôi mắt, cảm thấy hối tiếc vì đã đóng cửa khi cô bước vào.

Cây dao nhỏ luôn để trong túi lúc này lại không mang theo...

Lam Tuyết Giang hít một hơi thật sâu, đặt toàn bộ cơ thể vào trạng thái cảnh giác cao độ. Nếu anh ta xử sự không tốt, cô sẽ chạy ra với tốc độ 1000 ki lô mét một giờ, nếu không sẽ hét lên, dù sao cô cũng có nhiều người quen ở đây...

Đột nhiên, bàn tay cô bị một bàn tay to che lại. Rồi nhẹ nhàng nắm chặt!

Lam Tuyết Giang giật bắn mình! Đầu óc lúc này còn đang đang mải mê suy tính về kế hoạch đào thoát, mà không ngờ gã xằng bậy này đã dám động thủ ngay khi còn chưa kịp tính toán xong. Cô giật mình đang định chạy ra ngoài với tốc độ 1000 km/ giờ thì lại nghe thấy hắn nói một cách thản nhiên.

"Lam Tuyết Giang, đi theo tôi được không?"

Cái gì? Cái gì? Lam Tuyết Giang tưởng rằng mình nghe nhầm.