Điên Cuồng Vì Em

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Tuyết Giang nhìn họ biểu diễn tình cảm mẹ con trông vô cùng phấn khích.Với bản tính mưu mô, quỷ quyệt của bà ta, cô nghĩ rằng bà ta đã cố tình đưa Lam Thiên Hàn đến.

Nhìn khung cảnh ba người họ ân cần, đầm ấm, Lam Tuyết Giang nghĩ rằng ắt hẳn khi mẹ cô nhảy lầu, bà phải đau buồn lắm. Lam Tâm Như chỉ cách có hai tháng, điều này cho thấy Lam Thiên Hàn có người bên ngoài ngay khi mẹ cô đang mang thai.

“Ba mẹ, con sợ quá, cảnh sát bên trong đều rất hung dữ!” Nước mắt Lam Tâm Như thánh thót như mưa:“Ôi, nếu cha không tới đón con, con không biết phải làm sao!

“Tâm Như, con chịu thiệt rồi!” Lam Thiên Hàn vỗ về đứa con gái nhỏ của mình.

Lại nhìn sang Lam Tuyết Giang, vẻ mặt ông ta trở nên lạnh lùng:

"Đứa khốn nạn! Mày còn dám gọi cả cảnh sát đến bắt em gái mình!"

“Là cô ta đến nhà con điên cuồng, hung dữ” Lam Tuyết Giang tự bào chữa.

"Cha, lần này chị gái con thật sự quá đáng. Con đã xin lỗi chị ấy cả một lúc lâu nhưng chị không chịu nghe, mà vẫn tiếp tục gọi cảnh sát để họ bắt con về đồn!”.

"Chồng à, nhìn Tâm Như xem. Con bé chắc phải sợ hết hồn!"

Lam Tâm Như và Lại Vân lại nói gì đó với ông ta, khiến Lam Thiên Hàn nhìn cô càng lúc càng khó chịu, vẻ như không dạy cho cô một bài học thì không được. Đến khi Lam Tuyết Giang nhìn thấy ông ta vung tay lên thì đã quá muộn để né tránh.

“Bốp!” Lam Tuyết Giang bị tát một cái thật đau.

Lam Thiên Hàn chưa bao giờ nhân từ khi đánh cô. Mặt cô sưng lên ngay lập tức.

Tại cô ong lên nhưng Lam Tuyết Giang vẫn nghe rõ lời nói của ông ta:

"Tao nói cho mày biết! Sau này đừng có nghĩ tới việc lấy được của nhà họ Lam một xu!"

Đau đớn và khó chịu trong lòng, Lam Tuyết Giang rời khỏi đồn cảnh sát và vào bệnh viện thăm bà ngoại.

Hai bà cháu trò chuyện vài câu rồi đến giờ bà uống thuốc. Bà uống xong liền ngủ thiếp đi. Lam Tuyết Giang cẩn thận vén chăn bông lên, SỞ những đường gân nổi rõ trên tay bà, cảm thấy người bà ngoại có vẻ gầy hơn hai ngày trước rất nhiều.

Ánh nắng đang nhảy nhót ngoài cửa sổ nhưng trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo, giá buốt vô cùng.

Lam Tuyết Giang biết Lam Thiên Hàn nói một là một, hai là hai. Chẳng khác nào ngày trước, khi ông ta tuyên bố có người mới, mặc dù mẹ cô khóc lóc van xin cũng vô dụng với hắn. Người ta thường nói rằng con gái là người yêu kiếp trước, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cha, nhưng trong mắt Lam Thiên Hàn dường như hắn chỉ xem Lam Tâm Như là như vậy.

Chi phí nằm viện của bà...

Lam Tuyết Giang thở dài, lần này cô thật sự không thể đến đòi tiền nhà họ Lam được nữa.

Cô đóng cửa phòng bệnh cẩn thận, nhìn bà thêm một lần nữa rồi chuẩn bị rời đi. Liếc mắt cô thấy một y tá mặc áo blouse trắng đang đi tới, nhìn thấy cô thì có vẻ tăng tốc. Mấy ngày nữa là cuối tháng, Lam Tuyết Giang không cần nghĩ cũng biết là đến để thúc giục tiền thuốc men của bà.

Cô quay đầu bỏ chạy, sợ không kịp vào thang máy, liền chạy xuống cầu thang bộ cho an toàn.

Cố chạy thật nhanh, thật nhanh, gió bên tai cô cũng ù ù theo bước chân vội vã.

Sau khi chạy liên tiếp năm, sáu tầng, chắc chắn rằng không có ai đuổi kịp phía sau, Lam Tuyết Giang mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ vì sự căng thẳng lúc trước trong tâm can lúc này đã được thả lỏng nên khi còn hai bậc cầu thang nữa, Lam Tuyết Giang lại sơ ý quên mất mà bước thẳng xuống.Vậy là hẫng một cái, cô đành nhắm mắt chuẩn bị lĩnh một cú ngã thật đau.

Một cánh tay vững chắc ôm lấy cô, hơi thở đàn ông xa lạ mà quen thuộc lướt qua mũi cô.

EL

Tim Lam Tuyết Giang bỗng đập mạnh.

Cô cố gắng bình tĩnh và hé mở mắt lên, trước mắt cô lúc này là một khuôn mặt với những đường nét đăm chiều và một đôi mắt sâu cuốn hút.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, cô nhận ra nơi khóe mắt mình vẫn còn ít tàn thuốc chưa cháy hết.

Hoàng Tử Bình đã bắt lấy cô từ phía dưới, hai chân cô bị khóa chặt trong lòng anh ta, cả người cô gần như đang đè lên trên người anh, vị trí mà cánh tay anh đang chạm vào chính xác là ở eo và vùng bụng mẫn cảm của cô.

Phần da ở eo cô chạm vào cơ bắp tay cường tráng của anh ta, một cảm giác an toàn và mềm mại....

“Buông tôi ra!” Lam Tuyết Giang vùng vẫy.